Cởi bỏ chiếc cà vạt gò bó, cũng giống như muốn trút bỏ sự mệt mỏi của cơ thể. Mạc Vô Tâm khẽ dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, vạt áo hé mở làm lộ ra lồng ngực rắn chắc. Áo sơ mi cùng quần tây vừa vặn, phối hợp với dáng người cao to cường tráng, càng tôn lên khí chất siêu phàm và vẻ đẹp trai của anh. Lông mày anh rậm, ở dưới là một đôi mắt sáng, không nhìn ra một gợn sóng cảm xúc nào, hờ hững nhìn chăm chú theo một cô gái vóc người uyển chuyển bên hồ bơi. Cô gái mỉm cười với anh, vẻ mặt anh từ lạnh lùng, trong nháy mắt lặng lẽ thay đổi, đôi môi mỏng mím chặt hơi nhếch lên, đáp trả cô một nụ cười nhàn nhạt. Ánh mắt sắc bén mang theo vài phần giễu cợt, ngay lập tức hình tượng nghiêm túc của anh liền trở lại, trước sau như một. Thân là phó tổng giám đốc của tập đoàn xe hơi hàng đầu – Khóa Quốc, điều kiện của anh cực tốt, cộng với ngoại hình đẹp trai, khiến vô số cô gái xinh đẹp, thùy mị, mơ ước được ngồi lên chiếc ghế phu nhân phó tổng giám đốc nhiều không kể xiết, cô gái xinh đẹp…
Chương 14
Giao Dịch Tình NhânTác giả: Liên TrânTruyện Ngôn TìnhCởi bỏ chiếc cà vạt gò bó, cũng giống như muốn trút bỏ sự mệt mỏi của cơ thể. Mạc Vô Tâm khẽ dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, vạt áo hé mở làm lộ ra lồng ngực rắn chắc. Áo sơ mi cùng quần tây vừa vặn, phối hợp với dáng người cao to cường tráng, càng tôn lên khí chất siêu phàm và vẻ đẹp trai của anh. Lông mày anh rậm, ở dưới là một đôi mắt sáng, không nhìn ra một gợn sóng cảm xúc nào, hờ hững nhìn chăm chú theo một cô gái vóc người uyển chuyển bên hồ bơi. Cô gái mỉm cười với anh, vẻ mặt anh từ lạnh lùng, trong nháy mắt lặng lẽ thay đổi, đôi môi mỏng mím chặt hơi nhếch lên, đáp trả cô một nụ cười nhàn nhạt. Ánh mắt sắc bén mang theo vài phần giễu cợt, ngay lập tức hình tượng nghiêm túc của anh liền trở lại, trước sau như một. Thân là phó tổng giám đốc của tập đoàn xe hơi hàng đầu – Khóa Quốc, điều kiện của anh cực tốt, cộng với ngoại hình đẹp trai, khiến vô số cô gái xinh đẹp, thùy mị, mơ ước được ngồi lên chiếc ghế phu nhân phó tổng giám đốc nhiều không kể xiết, cô gái xinh đẹp… Năm sau, vào một buối chiều cuối thu, trong phòng sinh truyền đến tiếng khóc vang dội."Chúc mừng! Mạc phu nhân, cô đã sinh bốn nàng công chúa khỏe mạnh." Bác sĩ cười tủm tỉm nói với sản phụ."Cái gì? " Vừa mới thoát khỏi mấy tháng mang thai nặng nhọc, cái bụng trong nháy mắt lại mang đến một nỗi lo sợ khác.Rót sinh nương nương không phải nói cô sẽ sinh con trai sao? Tại sao không phải là con trai, ngược lại sinh một đống con gái?"Mạc Vô Tâm. . . . . ." Cô thét chói tai.Đều là tại Mạc Vô Tâm đại khốn kiếp, nói gì không cần khám thai, như thế rất tốt! Cô một hơi sinh bốn đứa, có phải là linh nghiệm rồi không, cô ít nhất còn phải hai lần mang thai tư nữa, mới có thể sinh con trai!"Bảo bối, thế nào?" Mạc Vô Tâm bộ mặt vui sướng, lần đầu tiên được ôm trong ngực một lúc bốn đứa con gái, cười không khép miệng."Em, em. . . . . . Em không cần giống như heo mẹ, sinh nhiều con như vậy á! Em nhớ là nhà em chưa từng có người mang thai nhiều con như vậy, tại sao mới lần đầu mà đã có nhiều con thế này rồi! Ô. . . . . .""Không sao! Anh nuôi nổi, em sinh nhiều một chút.""Này! Lần đầu tiên mà chăm sóc nhiều trẻ con như vậy, em sẽ điên mất! Đó là cuộc sống sao? Em nhất định không có cách nào chăm sóc tốt cho bọn chúng!" Nghĩ đến cô số mạng "mang tai họa", sắp sửa lan tràn đến đời sau, cả gương mặt đầy vẻ u sầu."Sẽ không, sẽ không! Em chỉ cần liều mạng sinh. Anh sẽ tìm người bảo mẫu tốt nhất tới chăm sóc những Tiểu Bảo Bối này.""Liều mạng sinh?! Anh đừng mơ tưởng, em tuyệt đối sẽ không để cho anh thực hiện được ý đồ, anh đừng nghĩ vì ham mấy giây vui vẻ kia, mà đem những hạt giống tràn đầy sinh lực vào trong bụng em!"Tiểu bảo bối non nớt, giờ phút này đang dùng sức để hít thở luồn không khí mới mẻ của thế giới này, còn khóc oe oe thật to, chứng tỏ sức sống mãnh liệt."Em hiện tại có chút hoài nghi, rốt cuộc là em ‘ mang tai họa ’cho anh, hay anh ‘ mang tai họa ’ cho em? Tại sao vận mệnh của em lại khó đoán như vậy?” Đại Nhi hoài nghi liếc nhìn anh."Điều đó không quan trọng, quan trọng là, chúng ta về sau sẽ sản xuất ra nhiều Tiểu “mang tai họa” hơn!”Cánh tay sắt vững vàng của Mạc Vô Tâm có thể bảo vệ được những sinh mạng bé nhỏ kia, đối với cô tràn đầy yêu thương, kiên quyết bảo vệ nụ cười má lúm đồng tiền ấy.—— hết trọn bộ ——
Năm sau, vào một buối chiều cuối thu, trong phòng sinh truyền đến tiếng khóc vang dội.
"Chúc mừng! Mạc phu nhân, cô đã sinh bốn nàng công chúa khỏe mạnh." Bác sĩ cười tủm tỉm nói với sản phụ.
"Cái gì? " Vừa mới thoát khỏi mấy tháng mang thai nặng nhọc, cái bụng trong nháy mắt lại mang đến một nỗi lo sợ khác.
Rót sinh nương nương không phải nói cô sẽ sinh con trai sao? Tại sao không phải là con trai, ngược lại sinh một đống con gái?
"Mạc Vô Tâm. . . . . ." Cô thét chói tai.
Đều là tại Mạc Vô Tâm đại khốn kiếp, nói gì không cần khám thai, như thế
rất tốt! Cô một hơi sinh bốn đứa, có phải là linh nghiệm rồi không, cô
ít nhất còn phải hai lần mang thai tư nữa, mới có thể sinh con trai!
"Bảo bối, thế nào?" Mạc Vô Tâm bộ mặt vui sướng, lần đầu tiên được ôm trong ngực một lúc bốn đứa con gái, cười không khép miệng.
"Em, em. . . . . . Em không cần giống như heo mẹ, sinh nhiều con như vậy á!
Em nhớ là nhà em chưa từng có người mang thai nhiều con như vậy, tại sao mới lần đầu mà đã có nhiều con thế này rồi! Ô. . . . . ."
"Không sao! Anh nuôi nổi, em sinh nhiều một chút."
"Này! Lần đầu tiên mà chăm sóc nhiều trẻ con như vậy, em sẽ điên mất! Đó là
cuộc sống sao? Em nhất định không có cách nào chăm sóc tốt cho bọn
chúng!" Nghĩ đến cô số mạng "mang tai họa", sắp sửa lan tràn đến đời
sau, cả gương mặt đầy vẻ u sầu.
"Sẽ không, sẽ không! Em chỉ cần liều mạng sinh. Anh sẽ tìm người bảo mẫu tốt nhất tới chăm sóc những Tiểu Bảo Bối này."
"Liều mạng sinh?! Anh đừng mơ tưởng, em tuyệt đối sẽ không để cho anh thực
hiện được ý đồ, anh đừng nghĩ vì ham mấy giây vui vẻ kia, mà đem những
hạt giống tràn đầy sinh lực vào trong bụng em!"
Tiểu bảo bối non
nớt, giờ phút này đang dùng sức để hít thở luồn không khí mới mẻ của thế giới này, còn khóc oe oe thật to, chứng tỏ sức sống mãnh liệt.
"Em hiện tại có chút hoài nghi, rốt cuộc là em ‘ mang tai họa ’cho anh, hay anh ‘ mang tai họa ’ cho em? Tại sao vận mệnh của em lại khó đoán như
vậy?” Đại Nhi hoài nghi liếc nhìn anh.
"Điều đó không quan trọng, quan trọng là, chúng ta về sau sẽ sản xuất ra nhiều Tiểu “mang tai họa” hơn!”
Cánh tay sắt vững vàng của Mạc Vô Tâm có thể bảo vệ được những sinh mạng bé
nhỏ kia, đối với cô tràn đầy yêu thương, kiên quyết bảo vệ nụ cười má
lúm đồng tiền ấy.
—— hết trọn bộ ——
Giao Dịch Tình NhânTác giả: Liên TrânTruyện Ngôn TìnhCởi bỏ chiếc cà vạt gò bó, cũng giống như muốn trút bỏ sự mệt mỏi của cơ thể. Mạc Vô Tâm khẽ dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, vạt áo hé mở làm lộ ra lồng ngực rắn chắc. Áo sơ mi cùng quần tây vừa vặn, phối hợp với dáng người cao to cường tráng, càng tôn lên khí chất siêu phàm và vẻ đẹp trai của anh. Lông mày anh rậm, ở dưới là một đôi mắt sáng, không nhìn ra một gợn sóng cảm xúc nào, hờ hững nhìn chăm chú theo một cô gái vóc người uyển chuyển bên hồ bơi. Cô gái mỉm cười với anh, vẻ mặt anh từ lạnh lùng, trong nháy mắt lặng lẽ thay đổi, đôi môi mỏng mím chặt hơi nhếch lên, đáp trả cô một nụ cười nhàn nhạt. Ánh mắt sắc bén mang theo vài phần giễu cợt, ngay lập tức hình tượng nghiêm túc của anh liền trở lại, trước sau như một. Thân là phó tổng giám đốc của tập đoàn xe hơi hàng đầu – Khóa Quốc, điều kiện của anh cực tốt, cộng với ngoại hình đẹp trai, khiến vô số cô gái xinh đẹp, thùy mị, mơ ước được ngồi lên chiếc ghế phu nhân phó tổng giám đốc nhiều không kể xiết, cô gái xinh đẹp… Năm sau, vào một buối chiều cuối thu, trong phòng sinh truyền đến tiếng khóc vang dội."Chúc mừng! Mạc phu nhân, cô đã sinh bốn nàng công chúa khỏe mạnh." Bác sĩ cười tủm tỉm nói với sản phụ."Cái gì? " Vừa mới thoát khỏi mấy tháng mang thai nặng nhọc, cái bụng trong nháy mắt lại mang đến một nỗi lo sợ khác.Rót sinh nương nương không phải nói cô sẽ sinh con trai sao? Tại sao không phải là con trai, ngược lại sinh một đống con gái?"Mạc Vô Tâm. . . . . ." Cô thét chói tai.Đều là tại Mạc Vô Tâm đại khốn kiếp, nói gì không cần khám thai, như thế rất tốt! Cô một hơi sinh bốn đứa, có phải là linh nghiệm rồi không, cô ít nhất còn phải hai lần mang thai tư nữa, mới có thể sinh con trai!"Bảo bối, thế nào?" Mạc Vô Tâm bộ mặt vui sướng, lần đầu tiên được ôm trong ngực một lúc bốn đứa con gái, cười không khép miệng."Em, em. . . . . . Em không cần giống như heo mẹ, sinh nhiều con như vậy á! Em nhớ là nhà em chưa từng có người mang thai nhiều con như vậy, tại sao mới lần đầu mà đã có nhiều con thế này rồi! Ô. . . . . .""Không sao! Anh nuôi nổi, em sinh nhiều một chút.""Này! Lần đầu tiên mà chăm sóc nhiều trẻ con như vậy, em sẽ điên mất! Đó là cuộc sống sao? Em nhất định không có cách nào chăm sóc tốt cho bọn chúng!" Nghĩ đến cô số mạng "mang tai họa", sắp sửa lan tràn đến đời sau, cả gương mặt đầy vẻ u sầu."Sẽ không, sẽ không! Em chỉ cần liều mạng sinh. Anh sẽ tìm người bảo mẫu tốt nhất tới chăm sóc những Tiểu Bảo Bối này.""Liều mạng sinh?! Anh đừng mơ tưởng, em tuyệt đối sẽ không để cho anh thực hiện được ý đồ, anh đừng nghĩ vì ham mấy giây vui vẻ kia, mà đem những hạt giống tràn đầy sinh lực vào trong bụng em!"Tiểu bảo bối non nớt, giờ phút này đang dùng sức để hít thở luồn không khí mới mẻ của thế giới này, còn khóc oe oe thật to, chứng tỏ sức sống mãnh liệt."Em hiện tại có chút hoài nghi, rốt cuộc là em ‘ mang tai họa ’cho anh, hay anh ‘ mang tai họa ’ cho em? Tại sao vận mệnh của em lại khó đoán như vậy?” Đại Nhi hoài nghi liếc nhìn anh."Điều đó không quan trọng, quan trọng là, chúng ta về sau sẽ sản xuất ra nhiều Tiểu “mang tai họa” hơn!”Cánh tay sắt vững vàng của Mạc Vô Tâm có thể bảo vệ được những sinh mạng bé nhỏ kia, đối với cô tràn đầy yêu thương, kiên quyết bảo vệ nụ cười má lúm đồng tiền ấy.—— hết trọn bộ ——