Ngoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:- Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. - Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. - Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. - Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. - Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói- Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. - Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. - Papa… - Nó và Vi đồng thanh. - Haha… - Bốn người lớn cùng cười. - Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi…
Chương 131
Hotgirls Siêu QuậyTác giả: Cathy TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:- Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. - Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. - Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. - Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. - Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói- Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. - Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. - Papa… - Nó và Vi đồng thanh. - Haha… - Bốn người lớn cùng cười. - Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi… Có lần, cô nàng uống được 6 ly X.O thì đã bắt đầu mất tự chủ. Đúng lúc đó, một tên không chịu an phận đến chọc ghẹo cô nàng. Thảo Anh lúc đó không còn kiểm soát nổi mình nên đã đánh tên ấy trẹo cổ, gãy một tay, trật khớp chân, gãy 4 cái răng… Quang trọng hơn là…cô khiến hắn ta bị tuyệt đường sinh sản! Vung thẳng chân vào chỗ ấy không một chút kiên dè, hắn ta từ từ ngã xuống, hai tay vẫn... ôm khư khư “của quí” của mình. Đã vậy, hôm đó Thảo Anh lại còn mang giày gót nhọn.Sau đó, khi tỉnh lại, cô nàng thấy mình đang ở nhà và được mọi người kể lại. Cô xấu hổ tới mức muốn chui xuống đất nhưng mà, ông trời có đào lỗ cho Thảo Anh chui xuống đâu? Lúc này đang ở đỉnh cao của vinh quang, là Vanessa Hilson của nước Anh nên nếu mọi chuyện lộ ra, cô sẽ gặp một scandal không hề đơn giản. Ngậm ngùi mất 8000 bảng Anh để bịt miệng tên ấy, cô tự hứa sẽ không bao giờ uống X.O nữa nhưng…- Lỡ em say thì biết tính sao? – Trang lo lắng.- Hì…chẳng việc gì phải lo đâu chị. Em cũng đang muốn say đây! Say để không còn phải lo nghĩ nhiều, say để có thể vứt bỏ mọi thứ ra sau lưng một cách phũ phàng nhất, say để không phải buồn phiền về bất cứ điều gì nữa… - Thảo Anh chậm rão nói. Cái giọng nói trong vắt tựa sương sớm ấy hôm nay có pha thêm chút gì đó chua chát, nghèn nghẹn.- Lỡ mày làm việc gì điên rồ khi say thì sao? – Nó không chịu.- Tao biết…sẽ có mày và mọi người ngăn tao lại mà. Vì vậy, cho tao uống đi. Hôm nay thôi, tao muốn mọi việc xảy ra như một giấc mơ… - Thảo Anh nhìn nó, ánh mắt thành khẩn.- Tao…tuỳ mày vậy! Lớn rồi nên mày muốn thế nào cũng được. Mày có quyền được làm những gì bản thân muốn. – Nó cuối cùng cũng chịu thua, đồng ý cho Thảo Anh.- Cảm ơn. – Cô nàng khẽ mỉm cười.- Vậy để chị gọi. Phục vụ! – Ropez quay đi gọi tên phục vụ để tránh Thảo Anh thấy cái nhìn lo ngại trong đôi mắt chị.- Vâng, quý khách dùng gì ạ? – Anh chàng phục vụ nhanh nhẹn chạy lại hỏi.- Một chai whisky, một chai X.O và một ly Brandy Collins. Đem 3 cái ly tới nhé! – Ropez nhẹ nhàng nói, khuyến mãi thêm nụ cười khiến anh phục vụ đơ.- À…vâng…mọi…mọi người chờ một lát! – Nói rồi anh ta chạy biến.Nó nhìn mọi chuyện diễn ra, khẽ lắc lắc đầu. Vi thì được thế chọc ghẹo:- Khổ gớm chưa? Đẹp cũng là một thành phần khiến cho người khác phải bỏ nghề đấy bà chị yêu quý ạ!- Hì…khách sáo quá rồi đấy em gái. Chị vẫn còn phải học ở em nhiều! – Ropez không vừa, đáp lại.- Em không dám! – Vi cuời rõ tươi.Thế là tối hôm đó cả đám chơi đùa vui vẻ. Thảo Anh sau khi uống hai ly X.O đã bắt đầu say và quậy phá tưng bừng, cũng may là có cả bọn cản lại mấy cái trò nghịch dại của cô nàng.Cuộc sống, dù bộn bề hối hả đến mức nào, thì cũng sẽ có những giây phút tuyệt vời như thế này. Nó vui, nó thích và nó hạnh phúc khi có bạn bè, người thân bên cạnh mình. Chỉ có lúc đó, nó mới thật sự là nó, mới thật sự và một cô bé hồn nhiên ở tuổi 16 đích thực. Không còn mưu toan, tính toán và tàn độc nữa.Tuy nhiên, liệu cuộc sống nó sẽ tiếp tục như những chuỗi ngày vừa qua hay sẽ đổi khác? Sẽ tiếp tục yên lặng như thế hay sóng gió sẽ nổi lên? Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, thì nó vẫn biết rằng: Sau cơn going trời lại sáng!…
Có lần, cô nàng uống được 6 ly X.O thì đã bắt đầu mất tự chủ. Đúng lúc đó, một tên không chịu an phận đến chọc ghẹo cô nàng. Thảo Anh lúc đó không còn kiểm soát nổi mình nên đã đánh tên ấy trẹo cổ, gãy một tay, trật khớp chân, gãy 4 cái răng… Quang trọng hơn là…cô khiến hắn ta bị tuyệt đường sinh sản! Vung thẳng chân vào chỗ ấy không một chút kiên dè, hắn ta từ từ ngã xuống, hai tay vẫn... ôm khư khư “của quí” của mình. Đã vậy, hôm đó Thảo Anh lại còn mang giày gót nhọn.
Sau đó, khi tỉnh lại, cô nàng thấy mình đang ở nhà và được mọi người kể lại. Cô xấu hổ tới mức muốn chui xuống đất nhưng mà, ông trời có đào lỗ cho Thảo Anh chui xuống đâu? Lúc này đang ở đỉnh cao của vinh quang, là Vanessa Hilson của nước Anh nên nếu mọi chuyện lộ ra, cô sẽ gặp một scandal không hề đơn giản. Ngậm ngùi mất 8000 bảng Anh để bịt miệng tên ấy, cô tự hứa sẽ không bao giờ uống X.O nữa nhưng…
- Lỡ em say thì biết tính sao? – Trang lo lắng.
- Hì…chẳng việc gì phải lo đâu chị. Em cũng đang muốn say đây! Say để không còn phải lo nghĩ nhiều, say để có thể vứt bỏ mọi thứ ra sau lưng một cách phũ phàng nhất, say để không phải buồn phiền về bất cứ điều gì nữa… - Thảo Anh chậm rão nói. Cái giọng nói trong vắt tựa sương sớm ấy hôm nay có pha thêm chút gì đó chua chát, nghèn nghẹn.
- Lỡ mày làm việc gì điên rồ khi say thì sao? – Nó không chịu.
- Tao biết…sẽ có mày và mọi người ngăn tao lại mà. Vì vậy, cho tao uống đi. Hôm nay thôi, tao muốn mọi việc xảy ra như một giấc mơ… - Thảo Anh nhìn nó, ánh mắt thành khẩn.
- Tao…tuỳ mày vậy! Lớn rồi nên mày muốn thế nào cũng được. Mày có quyền được làm những gì bản thân muốn. – Nó cuối cùng cũng chịu thua, đồng ý cho Thảo Anh.
- Cảm ơn. – Cô nàng khẽ mỉm cười.
- Vậy để chị gọi. Phục vụ! – Ropez quay đi gọi tên phục vụ để tránh Thảo Anh thấy cái nhìn lo ngại trong đôi mắt chị.
- Vâng, quý khách dùng gì ạ? – Anh chàng phục vụ nhanh nhẹn chạy lại hỏi.
- Một chai whisky, một chai X.O và một ly Brandy Collins. Đem 3 cái ly tới nhé! – Ropez nhẹ nhàng nói, khuyến mãi thêm nụ cười khiến anh phục vụ đơ.
- À…vâng…mọi…mọi người chờ một lát! – Nói rồi anh ta chạy biến.
Nó nhìn mọi chuyện diễn ra, khẽ lắc lắc đầu. Vi thì được thế chọc ghẹo:
- Khổ gớm chưa? Đẹp cũng là một thành phần khiến cho người khác phải bỏ nghề đấy bà chị yêu quý ạ!
- Hì…khách sáo quá rồi đấy em gái. Chị vẫn còn phải học ở em nhiều! – Ropez không vừa, đáp lại.
- Em không dám! – Vi cuời rõ tươi.
Thế là tối hôm đó cả đám chơi đùa vui vẻ. Thảo Anh sau khi uống hai ly X.O đã bắt đầu say và quậy phá tưng bừng, cũng may là có cả bọn cản lại mấy cái trò nghịch dại của cô nàng.
Cuộc sống, dù bộn bề hối hả đến mức nào, thì cũng sẽ có những giây phút tuyệt vời như thế này. Nó vui, nó thích và nó hạnh phúc khi có bạn bè, người thân bên cạnh mình. Chỉ có lúc đó, nó mới thật sự là nó, mới thật sự và một cô bé hồn nhiên ở tuổi 16 đích thực. Không còn mưu toan, tính toán và tàn độc nữa.
Tuy nhiên, liệu cuộc sống nó sẽ tiếp tục như những chuỗi ngày vừa qua hay sẽ đổi khác? Sẽ tiếp tục yên lặng như thế hay sóng gió sẽ nổi lên? Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, thì nó vẫn biết rằng: Sau cơn going trời lại sáng!
…
Hotgirls Siêu QuậyTác giả: Cathy TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:- Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. - Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. - Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. - Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. - Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói- Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. - Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. - Papa… - Nó và Vi đồng thanh. - Haha… - Bốn người lớn cùng cười. - Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi… Có lần, cô nàng uống được 6 ly X.O thì đã bắt đầu mất tự chủ. Đúng lúc đó, một tên không chịu an phận đến chọc ghẹo cô nàng. Thảo Anh lúc đó không còn kiểm soát nổi mình nên đã đánh tên ấy trẹo cổ, gãy một tay, trật khớp chân, gãy 4 cái răng… Quang trọng hơn là…cô khiến hắn ta bị tuyệt đường sinh sản! Vung thẳng chân vào chỗ ấy không một chút kiên dè, hắn ta từ từ ngã xuống, hai tay vẫn... ôm khư khư “của quí” của mình. Đã vậy, hôm đó Thảo Anh lại còn mang giày gót nhọn.Sau đó, khi tỉnh lại, cô nàng thấy mình đang ở nhà và được mọi người kể lại. Cô xấu hổ tới mức muốn chui xuống đất nhưng mà, ông trời có đào lỗ cho Thảo Anh chui xuống đâu? Lúc này đang ở đỉnh cao của vinh quang, là Vanessa Hilson của nước Anh nên nếu mọi chuyện lộ ra, cô sẽ gặp một scandal không hề đơn giản. Ngậm ngùi mất 8000 bảng Anh để bịt miệng tên ấy, cô tự hứa sẽ không bao giờ uống X.O nữa nhưng…- Lỡ em say thì biết tính sao? – Trang lo lắng.- Hì…chẳng việc gì phải lo đâu chị. Em cũng đang muốn say đây! Say để không còn phải lo nghĩ nhiều, say để có thể vứt bỏ mọi thứ ra sau lưng một cách phũ phàng nhất, say để không phải buồn phiền về bất cứ điều gì nữa… - Thảo Anh chậm rão nói. Cái giọng nói trong vắt tựa sương sớm ấy hôm nay có pha thêm chút gì đó chua chát, nghèn nghẹn.- Lỡ mày làm việc gì điên rồ khi say thì sao? – Nó không chịu.- Tao biết…sẽ có mày và mọi người ngăn tao lại mà. Vì vậy, cho tao uống đi. Hôm nay thôi, tao muốn mọi việc xảy ra như một giấc mơ… - Thảo Anh nhìn nó, ánh mắt thành khẩn.- Tao…tuỳ mày vậy! Lớn rồi nên mày muốn thế nào cũng được. Mày có quyền được làm những gì bản thân muốn. – Nó cuối cùng cũng chịu thua, đồng ý cho Thảo Anh.- Cảm ơn. – Cô nàng khẽ mỉm cười.- Vậy để chị gọi. Phục vụ! – Ropez quay đi gọi tên phục vụ để tránh Thảo Anh thấy cái nhìn lo ngại trong đôi mắt chị.- Vâng, quý khách dùng gì ạ? – Anh chàng phục vụ nhanh nhẹn chạy lại hỏi.- Một chai whisky, một chai X.O và một ly Brandy Collins. Đem 3 cái ly tới nhé! – Ropez nhẹ nhàng nói, khuyến mãi thêm nụ cười khiến anh phục vụ đơ.- À…vâng…mọi…mọi người chờ một lát! – Nói rồi anh ta chạy biến.Nó nhìn mọi chuyện diễn ra, khẽ lắc lắc đầu. Vi thì được thế chọc ghẹo:- Khổ gớm chưa? Đẹp cũng là một thành phần khiến cho người khác phải bỏ nghề đấy bà chị yêu quý ạ!- Hì…khách sáo quá rồi đấy em gái. Chị vẫn còn phải học ở em nhiều! – Ropez không vừa, đáp lại.- Em không dám! – Vi cuời rõ tươi.Thế là tối hôm đó cả đám chơi đùa vui vẻ. Thảo Anh sau khi uống hai ly X.O đã bắt đầu say và quậy phá tưng bừng, cũng may là có cả bọn cản lại mấy cái trò nghịch dại của cô nàng.Cuộc sống, dù bộn bề hối hả đến mức nào, thì cũng sẽ có những giây phút tuyệt vời như thế này. Nó vui, nó thích và nó hạnh phúc khi có bạn bè, người thân bên cạnh mình. Chỉ có lúc đó, nó mới thật sự là nó, mới thật sự và một cô bé hồn nhiên ở tuổi 16 đích thực. Không còn mưu toan, tính toán và tàn độc nữa.Tuy nhiên, liệu cuộc sống nó sẽ tiếp tục như những chuỗi ngày vừa qua hay sẽ đổi khác? Sẽ tiếp tục yên lặng như thế hay sóng gió sẽ nổi lên? Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, thì nó vẫn biết rằng: Sau cơn going trời lại sáng!…