Tác giả:

Ngoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:-  Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. -  Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. -  Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. -  Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. -  Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói-  Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. -  Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. -  Papa… - Nó và Vi đồng thanh. -  Haha… - Bốn người lớn cùng cười. -  Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi…

Chương 165

Hotgirls Siêu QuậyTác giả: Cathy TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:-  Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. -  Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. -  Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. -  Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. -  Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói-  Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. -  Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. -  Papa… - Nó và Vi đồng thanh. -  Haha… - Bốn người lớn cùng cười. -  Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi… Thế là nó cứ ung dung ngồi thưởng thức một cách ngon lành trong khi hắn phải ngồi nhìn bằng một ánh mắt thèm thuồng. Thật sự hắn đang rất đói, đói mà bụng đánh trống nãy giờ. Thế mà nó lại chẳng thèm để tâm đến, còn nhẫn tâm ăn rất chi là từ tồn trước mặt hắn, như kiểu muốn trêu tức.Nó chén sạch thức ăn trong dĩa, tô, chén chẳng còn một chút gì làm hắn thờ dài. Vậy là nó quyết định cho... hắn nhịn đói thật rồi! Rõ là cái miệng hại cái thân mà. Hắn quyết định từ nay sẽ không buột miệng nói mấy câu vớ vẩn kiểu như khinh thường nó như thế nữa, kẻo lại rước hoạ vào thân.Nó đặt chén đũa xuống bàn rồi bước ra khỏi phòng bếp, ra thẳng phòng khách rồi cầm đôi giầy cao gót mang ra cửa, mang vào chân chuẩn bị đi. Nó quay lại nhìn hắn đang lủi thủi theo sau, mặt mày buồn rười rượi:Đói không? – Nó nhếch mép.Hừ… - Hắn thở hắt ra. Rõ ràng là nó biết, sao còn cố tình hỏi xoáy hắn như thế nữa? Hắn biết lỗi rồi…Cho chừa cái tội ăn nói vô duyên. Bạ đâu nói đó… - Nó liếc.Anh xin lỗi. – Hắn nói rồi thở dài.Lần này cho anh chừa!… - Hắn ngậm ngùi quay vào trong.Này…đi đâu đấy? – Nó gọi, hỏi.Không có gì!- Cái mặt buồn thỉu buồn thiu.Haizz…chán anh thật! Đói thì xuống bếp lấy thức ăn mà ăn. Cơm còn trong nồi ấy, sushi thì trong dĩa đặt trong tủ, sườn xào thì vẫn còn một phần trong chảo. Cả cari và đậu hũ Tứ Xuyên vẫn còn phần trong nồi. Anh tưởng em ác đến mức để anh nhịn đói sao? – Nó lắc đầu chán nản.Em… - Hắn nhìn nó, mắt mở to.Lần này cho anh bỏ cái tật. Ăn xong nhớ rửa chén luôn hộ em. Hôm nay đi làm về em không rảnh để rửa đâu. Anh mà không rửa cho đàng hoàng sạch sẽ thì đừng có mơ lần sau được ăn cơm. – Nó đe doạ.Anh biết em thương anh mà! – Hắn cười tươi rói, nhào tới hôn cái “chụt” vào môi nó.Anh…! – Nó trợn mắt nhìn cái tên mặt phởn trước mặt.Hi…em đi vui vẻ! Anh vào ăn sáng đây! – Hắn ba chân bốn cẳng vọt vào nhà. Ở lại không khéo ăn giày của nó thì khổ thân.Nó không nói gì nữa mà cầm chìa khoá con mui trần màu trắng đi thẳng ra ngoài cửa, miệng hơi cười. Bắt đầu một công việc mới nào!…

Thế là nó cứ ung dung ngồi thưởng thức một cách ngon lành trong khi hắn phải ngồi nhìn bằng một ánh mắt thèm thuồng. Thật sự hắn đang rất đói, đói mà bụng đánh trống nãy giờ. Thế mà nó lại chẳng thèm để tâm đến, còn nhẫn tâm ăn rất chi là từ tồn trước mặt hắn, như kiểu muốn trêu tức.

Nó chén sạch thức ăn trong dĩa, tô, chén chẳng còn một chút gì làm hắn thờ dài. Vậy là nó quyết định cho... hắn nhịn đói thật rồi! Rõ là cái miệng hại cái thân mà. Hắn quyết định từ nay sẽ không buột miệng nói mấy câu vớ vẩn kiểu như khinh thường nó như thế nữa, kẻo lại rước hoạ vào thân.

Nó đặt chén đũa xuống bàn rồi bước ra khỏi phòng bếp, ra thẳng phòng khách rồi cầm đôi giầy cao gót mang ra cửa, mang vào chân chuẩn bị đi. Nó quay lại nhìn hắn đang lủi thủi theo sau, mặt mày buồn rười rượi:

Đói không? – Nó nhếch mép.

Hừ… - Hắn thở hắt ra. Rõ ràng là nó biết, sao còn cố tình hỏi xoáy hắn như thế nữa? Hắn biết lỗi rồi…

Cho chừa cái tội ăn nói vô duyên. Bạ đâu nói đó… - Nó liếc.

Anh xin lỗi. – Hắn nói rồi thở dài.

Lần này cho anh chừa!

… - Hắn ngậm ngùi quay vào trong.

Này…đi đâu đấy? – Nó gọi, hỏi.

Không có gì!

- Cái mặt buồn thỉu buồn thiu.

Haizz…chán anh thật! Đói thì xuống bếp lấy thức ăn mà ăn. Cơm còn trong nồi ấy, sushi thì trong dĩa đặt trong tủ, sườn xào thì vẫn còn một phần trong chảo. Cả cari và đậu hũ Tứ Xuyên vẫn còn phần trong nồi. Anh tưởng em ác đến mức để anh nhịn đói sao? – Nó lắc đầu chán nản.

Em… - Hắn nhìn nó, mắt mở to.

Lần này cho anh bỏ cái tật. Ăn xong nhớ rửa chén luôn hộ em. Hôm nay đi làm về em không rảnh để rửa đâu. Anh mà không rửa cho đàng hoàng sạch sẽ thì đừng có mơ lần sau được ăn cơm. – Nó đe doạ.

Anh biết em thương anh mà! – Hắn cười tươi rói, nhào tới hôn cái “chụt” vào môi nó.

Anh…! – Nó trợn mắt nhìn cái tên mặt phởn trước mặt.

Hi…em đi vui vẻ! Anh vào ăn sáng đây! – Hắn ba chân bốn cẳng vọt vào nhà. Ở lại không khéo ăn giày của nó thì khổ thân.

Nó không nói gì nữa mà cầm chìa khoá con mui trần màu trắng đi thẳng ra ngoài cửa, miệng hơi cười. Bắt đầu một công việc mới nào!

Hotgirls Siêu QuậyTác giả: Cathy TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:-  Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. -  Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. -  Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. -  Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. -  Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói-  Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. -  Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. -  Papa… - Nó và Vi đồng thanh. -  Haha… - Bốn người lớn cùng cười. -  Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi… Thế là nó cứ ung dung ngồi thưởng thức một cách ngon lành trong khi hắn phải ngồi nhìn bằng một ánh mắt thèm thuồng. Thật sự hắn đang rất đói, đói mà bụng đánh trống nãy giờ. Thế mà nó lại chẳng thèm để tâm đến, còn nhẫn tâm ăn rất chi là từ tồn trước mặt hắn, như kiểu muốn trêu tức.Nó chén sạch thức ăn trong dĩa, tô, chén chẳng còn một chút gì làm hắn thờ dài. Vậy là nó quyết định cho... hắn nhịn đói thật rồi! Rõ là cái miệng hại cái thân mà. Hắn quyết định từ nay sẽ không buột miệng nói mấy câu vớ vẩn kiểu như khinh thường nó như thế nữa, kẻo lại rước hoạ vào thân.Nó đặt chén đũa xuống bàn rồi bước ra khỏi phòng bếp, ra thẳng phòng khách rồi cầm đôi giầy cao gót mang ra cửa, mang vào chân chuẩn bị đi. Nó quay lại nhìn hắn đang lủi thủi theo sau, mặt mày buồn rười rượi:Đói không? – Nó nhếch mép.Hừ… - Hắn thở hắt ra. Rõ ràng là nó biết, sao còn cố tình hỏi xoáy hắn như thế nữa? Hắn biết lỗi rồi…Cho chừa cái tội ăn nói vô duyên. Bạ đâu nói đó… - Nó liếc.Anh xin lỗi. – Hắn nói rồi thở dài.Lần này cho anh chừa!… - Hắn ngậm ngùi quay vào trong.Này…đi đâu đấy? – Nó gọi, hỏi.Không có gì!- Cái mặt buồn thỉu buồn thiu.Haizz…chán anh thật! Đói thì xuống bếp lấy thức ăn mà ăn. Cơm còn trong nồi ấy, sushi thì trong dĩa đặt trong tủ, sườn xào thì vẫn còn một phần trong chảo. Cả cari và đậu hũ Tứ Xuyên vẫn còn phần trong nồi. Anh tưởng em ác đến mức để anh nhịn đói sao? – Nó lắc đầu chán nản.Em… - Hắn nhìn nó, mắt mở to.Lần này cho anh bỏ cái tật. Ăn xong nhớ rửa chén luôn hộ em. Hôm nay đi làm về em không rảnh để rửa đâu. Anh mà không rửa cho đàng hoàng sạch sẽ thì đừng có mơ lần sau được ăn cơm. – Nó đe doạ.Anh biết em thương anh mà! – Hắn cười tươi rói, nhào tới hôn cái “chụt” vào môi nó.Anh…! – Nó trợn mắt nhìn cái tên mặt phởn trước mặt.Hi…em đi vui vẻ! Anh vào ăn sáng đây! – Hắn ba chân bốn cẳng vọt vào nhà. Ở lại không khéo ăn giày của nó thì khổ thân.Nó không nói gì nữa mà cầm chìa khoá con mui trần màu trắng đi thẳng ra ngoài cửa, miệng hơi cười. Bắt đầu một công việc mới nào!…

Chương 165