Tác giả:

Ngoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:-  Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. -  Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. -  Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. -  Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. -  Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói-  Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. -  Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. -  Papa… - Nó và Vi đồng thanh. -  Haha… - Bốn người lớn cùng cười. -  Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi…

Chương 173

Hotgirls Siêu QuậyTác giả: Cathy TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:-  Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. -  Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. -  Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. -  Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. -  Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói-  Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. -  Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. -  Papa… - Nó và Vi đồng thanh. -  Haha… - Bốn người lớn cùng cười. -  Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi… “Cạch”Nó mở cửa bước vào nhà một cách đầy mệt mỏi. Đôi mắt chợt dừng ngay phía tủ để giày một hồi mới chịu tiếp tục buốc lên phòng mình.Đẩy cửa bước vào, nó thảy túi xách sang một bên và đi từ từ lại giường:Anh đừng có chơi trò hù em! – Nó nói một câu rồi thả người rơi tự do xuống cái giường yêu dấu.Sao em biết? – Hắn đứng sau cửa bất ngò trước câu nói của nó.Dưới tủ để giàu còn c...ó giàu anh, với lại… - Nó đang nằm nhắm mắt thì ngồi bật dậy nhìn hắn.Vả lại gì? – Hnắ tò mò.… - Nó không nói, tay chỉ chỉ về chiếc camera nhỏ ở góc phòng như thể đó là câu trả lời.À! – Hắn nhìn theo hướng tay nó chỉ thì vỡ lẽ.Sao anh chưa về? Còn ở đây làm gì? – Nó lại nằm ngã ra giường.Chờ em về. – Hắn bước tới gần nó.Chờ em về để làm gì chứ? – Nó nhăn mặt.Chỉ là muốn chờ thôi. – Hắn leo tọt lên giường nằm ôm nó.Bỏ ra đi. Em không có dễ dãi đến mức vừa quen anh hai ba hôm là đã có thể cho anh ôm dễ dàng như vậy được. Tên b**n th**! Tránh xa em ra! – Nó cố gắng đạp hắn đi.Thôi mà…cho anh ôm chút đi! Ba năm không gặp em, anh nhớ lắm! – Hnắ vùi đầu vài tóc nó, thì thầm.Hừ…vậy em hỏi anh một câu nhé! – Nó không vùng vẫy nữa.Ừ!Quan hệ của me và anh lúc trước là gì? Có tốt không? – Nó hỏi.… - Người hắn đột nhiên cứng đờ, im lặng.Anh sao thế? Trả lời đi! – Nó thấy hắn không nói thì quay đầu hỏi.À…tốt! Tốt lắm chứ! – Hắn gượng cười.Vậy sao? Vậy mối quan hệ giữa em và anh ngày đó là gì? – Nó khá nghi ngờ về thái độ của hắn. Nó thấy rõ được sự gượng gạo mà hắn đang gặp.Thật sự thì đối với, việc điều tra về quá khứ không hề có, chỉ cần qua một cú điện thoại thì đã biết được mọi chuyện. Chỉ là mẹ nó đã cho người nguỵ trang, giấu nhẹm tất cả mọi thứ về những chuyện đã xảy ra. Mà thế thì đã sao? Đối với nó, một người được mệnh danh là Bắc ma nữ - sát thủ bậc nhất thế giới – thì việc vén tấm màn che sự thật kia quá dễ dàng. Nhưng mà…nếu mẹ nó đã cố công che đậy thì tội gì nó phải vén lên? Mẹ nó muốn tránh việc nó điều tra ra mọi thứ thì cũng được thôi. Bản thân nó sẽ tự có cách để giúp hắn làm nó nhớ lại mọi chuyện. Như vậy tốt hơn nhiều so với việc chỉ nhìn qua đống giấy tờ thu thập được về quá khứ của bản thân.

“Cạch”

Nó mở cửa bước vào nhà một cách đầy mệt mỏi. Đôi mắt chợt dừng ngay phía tủ để giày một hồi mới chịu tiếp tục buốc lên phòng mình.

Đẩy cửa bước vào, nó thảy túi xách sang một bên và đi từ từ lại giường:

Anh đừng có chơi trò hù em! – Nó nói một câu rồi thả người rơi tự do xuống cái giường yêu dấu.

Sao em biết? – Hắn đứng sau cửa bất ngò trước câu nói của nó.

Dưới tủ để giàu còn c...ó giàu anh, với lại… - Nó đang nằm nhắm mắt thì ngồi bật dậy nhìn hắn.

Vả lại gì? – Hnắ tò mò.

… - Nó không nói, tay chỉ chỉ về chiếc camera nhỏ ở góc phòng như thể đó là câu trả lời.

À! – Hắn nhìn theo hướng tay nó chỉ thì vỡ lẽ.

Sao anh chưa về? Còn ở đây làm gì? – Nó lại nằm ngã ra giường.

Chờ em về. – Hắn bước tới gần nó.

Chờ em về để làm gì chứ? – Nó nhăn mặt.

Chỉ là muốn chờ thôi. – Hắn leo tọt lên giường nằm ôm nó.

Bỏ ra đi. Em không có dễ dãi đến mức vừa quen anh hai ba hôm là đã có thể cho anh ôm dễ dàng như vậy được. Tên b**n th**! Tránh xa em ra! – Nó cố gắng đạp hắn đi.

Thôi mà…cho anh ôm chút đi! Ba năm không gặp em, anh nhớ lắm! – Hnắ vùi đầu vài tóc nó, thì thầm.

Hừ…vậy em hỏi anh một câu nhé! – Nó không vùng vẫy nữa.

Ừ!

Quan hệ của me và anh lúc trước là gì? Có tốt không? – Nó hỏi.

… - Người hắn đột nhiên cứng đờ, im lặng.

Anh sao thế? Trả lời đi! – Nó thấy hắn không nói thì quay đầu hỏi.

À…tốt! Tốt lắm chứ! – Hắn gượng cười.

Vậy sao? Vậy mối quan hệ giữa em và anh ngày đó là gì? – Nó khá nghi ngờ về thái độ của hắn. Nó thấy rõ được sự gượng gạo mà hắn đang gặp.

Thật sự thì đối với, việc điều tra về quá khứ không hề có, chỉ cần qua một cú điện thoại thì đã biết được mọi chuyện. Chỉ là mẹ nó đã cho người nguỵ trang, giấu nhẹm tất cả mọi thứ về những chuyện đã xảy ra. Mà thế thì đã sao? Đối với nó, một người được mệnh danh là Bắc ma nữ - sát thủ bậc nhất thế giới – thì việc vén tấm màn che sự thật kia quá dễ dàng. Nhưng mà…nếu mẹ nó đã cố công che đậy thì tội gì nó phải vén lên? Mẹ nó muốn tránh việc nó điều tra ra mọi thứ thì cũng được thôi. Bản thân nó sẽ tự có cách để giúp hắn làm nó nhớ lại mọi chuyện. Như vậy tốt hơn nhiều so với việc chỉ nhìn qua đống giấy tờ thu thập được về quá khứ của bản thân.

Hotgirls Siêu QuậyTác giả: Cathy TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:-  Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. -  Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. -  Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. -  Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. -  Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói-  Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. -  Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. -  Papa… - Nó và Vi đồng thanh. -  Haha… - Bốn người lớn cùng cười. -  Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi… “Cạch”Nó mở cửa bước vào nhà một cách đầy mệt mỏi. Đôi mắt chợt dừng ngay phía tủ để giày một hồi mới chịu tiếp tục buốc lên phòng mình.Đẩy cửa bước vào, nó thảy túi xách sang một bên và đi từ từ lại giường:Anh đừng có chơi trò hù em! – Nó nói một câu rồi thả người rơi tự do xuống cái giường yêu dấu.Sao em biết? – Hắn đứng sau cửa bất ngò trước câu nói của nó.Dưới tủ để giàu còn c...ó giàu anh, với lại… - Nó đang nằm nhắm mắt thì ngồi bật dậy nhìn hắn.Vả lại gì? – Hnắ tò mò.… - Nó không nói, tay chỉ chỉ về chiếc camera nhỏ ở góc phòng như thể đó là câu trả lời.À! – Hắn nhìn theo hướng tay nó chỉ thì vỡ lẽ.Sao anh chưa về? Còn ở đây làm gì? – Nó lại nằm ngã ra giường.Chờ em về. – Hắn bước tới gần nó.Chờ em về để làm gì chứ? – Nó nhăn mặt.Chỉ là muốn chờ thôi. – Hắn leo tọt lên giường nằm ôm nó.Bỏ ra đi. Em không có dễ dãi đến mức vừa quen anh hai ba hôm là đã có thể cho anh ôm dễ dàng như vậy được. Tên b**n th**! Tránh xa em ra! – Nó cố gắng đạp hắn đi.Thôi mà…cho anh ôm chút đi! Ba năm không gặp em, anh nhớ lắm! – Hnắ vùi đầu vài tóc nó, thì thầm.Hừ…vậy em hỏi anh một câu nhé! – Nó không vùng vẫy nữa.Ừ!Quan hệ của me và anh lúc trước là gì? Có tốt không? – Nó hỏi.… - Người hắn đột nhiên cứng đờ, im lặng.Anh sao thế? Trả lời đi! – Nó thấy hắn không nói thì quay đầu hỏi.À…tốt! Tốt lắm chứ! – Hắn gượng cười.Vậy sao? Vậy mối quan hệ giữa em và anh ngày đó là gì? – Nó khá nghi ngờ về thái độ của hắn. Nó thấy rõ được sự gượng gạo mà hắn đang gặp.Thật sự thì đối với, việc điều tra về quá khứ không hề có, chỉ cần qua một cú điện thoại thì đã biết được mọi chuyện. Chỉ là mẹ nó đã cho người nguỵ trang, giấu nhẹm tất cả mọi thứ về những chuyện đã xảy ra. Mà thế thì đã sao? Đối với nó, một người được mệnh danh là Bắc ma nữ - sát thủ bậc nhất thế giới – thì việc vén tấm màn che sự thật kia quá dễ dàng. Nhưng mà…nếu mẹ nó đã cố công che đậy thì tội gì nó phải vén lên? Mẹ nó muốn tránh việc nó điều tra ra mọi thứ thì cũng được thôi. Bản thân nó sẽ tự có cách để giúp hắn làm nó nhớ lại mọi chuyện. Như vậy tốt hơn nhiều so với việc chỉ nhìn qua đống giấy tờ thu thập được về quá khứ của bản thân.

Chương 173