Tác giả:

Cận Thế Phong ôm bộ váy cưới trắng thuần khiết. Không cần nói cũng biết trong lòng hắn đầy kích động. Ngày mai hắn sẽ kết hôn, cùng với người mà hắn yêu thương nhất. Hắn gắt gao ôm bộ váy cưới trắng vào lòng, càng không ngừng chạm nó lên mặt, còn dùng môi hôn lên nó. Hắn nghĩ ngày mai bộ áo cưới này sẽ được mặc lên người của người phụ nữ mình yêu thương nhất, liền vạn phần hưng phấn, xúc động. Không được, hắn vô cùng mong muốn được nhìn thấy trước, muốn nhìn trước cô dâu mặc áo cưới là xinh đẹp như thế nào. Ngay bây giờ, muốn lập tức xem bằng được. Cận Thế Phong ôm áo cưới chạy băng băng như điên, thẳng tới phòng vị hôn thê. "Ngọc Vân, mau nhìn xem, áo cưới của chúng ta đã được đưa đến rồi đây." Vô cùng phấn khích, thậm chí không chờ được người ra mở cửa, hắn đã một cước đá bật cửa phòng. "Ngọc Vân………." Chứng kiến cảnh tượng trong phòng, Cận Thế Phong đứng chôn chân tại chỗ, áo cưới trong tay rơi xuống, mặt đất phủ một màu trắng. Trên giường hai thân thể l** l* cùng dây dưa một chỗ,…

Chương 24

Hợp Đồng Tình NhânTác giả: Tiểu TịchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhCận Thế Phong ôm bộ váy cưới trắng thuần khiết. Không cần nói cũng biết trong lòng hắn đầy kích động. Ngày mai hắn sẽ kết hôn, cùng với người mà hắn yêu thương nhất. Hắn gắt gao ôm bộ váy cưới trắng vào lòng, càng không ngừng chạm nó lên mặt, còn dùng môi hôn lên nó. Hắn nghĩ ngày mai bộ áo cưới này sẽ được mặc lên người của người phụ nữ mình yêu thương nhất, liền vạn phần hưng phấn, xúc động. Không được, hắn vô cùng mong muốn được nhìn thấy trước, muốn nhìn trước cô dâu mặc áo cưới là xinh đẹp như thế nào. Ngay bây giờ, muốn lập tức xem bằng được. Cận Thế Phong ôm áo cưới chạy băng băng như điên, thẳng tới phòng vị hôn thê. "Ngọc Vân, mau nhìn xem, áo cưới của chúng ta đã được đưa đến rồi đây." Vô cùng phấn khích, thậm chí không chờ được người ra mở cửa, hắn đã một cước đá bật cửa phòng. "Ngọc Vân………." Chứng kiến cảnh tượng trong phòng, Cận Thế Phong đứng chôn chân tại chỗ, áo cưới trong tay rơi xuống, mặt đất phủ một màu trắng. Trên giường hai thân thể l** l* cùng dây dưa một chỗ,… "Để tôi giúp cô xách nhé?" Một giọng nói âm trầm vang lên ở bên tai Yên Lam, kế tiếp liền có một bàn tay to đưa ra đỡ lấy thùng rác của nàng không để nàng kịp từ chối."A! Anh…" Yên Lam lại càng hoảng sợ, quái lạ chẳng hiểu tại sao ban đêm yên tĩnh lại đột nhiên nhảy ra một người?"Tôi…Xách giúp cô?" Mặc Hàm tằng hắng một tiếng, xấu hổ, có chút che dấu ngượng ngùng nói. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động nói chuyện cùng một cô gái, nên có chút lúng túng."Anh?… A, anh không phải là…" Yên Lam nhìn ngũ quan kiên nghị của hắn, nhất thời nhớlại. Mặc Hàm liền gật gật đầu, mang một chút cười nhạt và lạnh, "Đúng vậy, là tôi."Mặc Hàm vừa nói chuyện vừa chăm chú nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô gái. Nàng rất đẹp, một đôi mắt trong veo, thậm chí không hề có một gợn sóng nào. Trong mắt nàng lúc này dường như có vẻ hoảng sợ khi nhìn thấy mình, thậm chí là trong lòng đang đề phòng."A, là anh. Cơ thể của anh khỏe rồi chứ" Yên Lam hơi hơi gật đầu, không nói thêm gì cả."Cảm ơn anh, anh vứt rác bên kia là được rồi." Yên Lam chỉ chỉ đống rác ở phía trước, nói.A? Lông mi của Mặc Hàm nâng lên, nhìn lướt qua cô gái trước mặt. Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác sai khiến làm việc, hơn nữa lại bị một phụ nữ sai khiến. Hắn mang thùng rác tiến về phía trước, Yên Lam lặng lẽ đi theo phía sau hắn, Mặc Hàm không nhịn được hỏi, "Cô không sợ tôi sao?" Trong hắn tựa hồ như dâng lên đầy vẻ lạnh lùng khó hiểu, sắc mặt lạnh lùng, hơn nữa bản thân hắn là sát thủ, luôn làm cho người khác sợ hãi. Chỉ có nàng không sợ. Vì sao không sợ chắc nàng cũng không biết. Chỉ là có một cảm giác hơi thân thiết."Vì sao phải sợ anh?" Yên Lam hỏi.Mặc Hàm quay lại nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, nói, "Bởi vì tôi là một người nguy hiểm a."Yên Lam nở nụ cười, "Chẳng lẽ, anh đến đây chỉ để cảnh cáo tôi, anh là một người đàn ông nguy hiểm, muốn tôi hỏang sợ mà tránh xa anh sao?"Mặc Hàm ngẩn ngơ, vì thấy nụ cười nhẹ nhàng của nàng, nên cả người cũng cứng đờ, ngơngác nói, "Ách, đương nhiên là không phải.""Vậy thì, tôi biết rồi, chờ anh giúp tôi đổ rác xong, anh có thể rời đi. Mà tôi, cảm ơn anh đã giúp tôi đổ rác." Yên Lam nói xong, chỉ chỉ về đống rác ở phía trước. Mặc Hàm nghe nàng nói xong ngơ ngác, đi qua đổ rác. Yên Lam nhanh chóng lấy lại thùng rác, rồi xoay người hường về phía khu nhà bước đi."A, Cô…" Nàng thật lạnh lùng, so với sát thủ như hắn còn lạnh lùng hơn, lần đầu tiên Mặc Hàm bị phụ nữ bỏ rơi như thế, hơn nữa hiếm khi hắn hòa nhã, không ngờ người ta không cảm kích. Nên biết rằng, phần lớn thời gian của Sở Mặc Hàm, mọi người đối diện với hắn là không ai dám ngẩng đầu lên, không biết cái gì gọi là nụ cười."Cô!" Mặc Hàm sửng sốt một lúc, mới cuống quít chạy lên trước, cố gắng đoạt lấy thùng rác ở trong tay của cô gái kia, không giải thích cùng nàng đi."Anh làm gì? Không phải anh đã nói, anh là một người đàn ông nguy hiểm sao? Tôi sẽ tránh xa anh một chút!" Yên Lam nhìn hắn nói.Bạn đang đọc truyện tạiTruyện FULL- www.Truyện FULLMặc Hàm cũng không nói gì chỉ là theo phản ứng bản năng cầm lấy tay Yên lam, cảm giác tay nàng thật nhỏ bé.Hành động của hắn khiến Yên lam ngẩn người, tiếp theo "Ba" một tiếng, Yên Lam lập tức giật thùng rác ra khỏi tay Mặc Hàm, sau đó chạy về phía trước cũng không quay đầu lại, lúc đến trước cửa nàng mới dừng lại và quay đầu nhìn Mạc Hàm đang ngây ngốc đứng yên tại chỗ, gằn từng tiếng nói, "Tôi cứu anh, là hành động theo bản năng, nếu biết anh là người tùy tiện như thế tôi sẽ không cứu anh! Chúc ngủ ngon, hy vọng chúng ta không bao giờ…gặp mặt nhau nữa!""Cái gì?" Nhất thời Trình Mặc Hàm không thể tiêu hóa nổi lời nói của Yên Lam, mãi cho đến khi người đã đi không còn bóng dáng, cả người hắn mới run lên, cảm thấy hốt hoảng.Nàng vừa nói cái gì? Nếu biết hắn là người xấu , nàng sẽ không cứu hắn sao? Còn nói cái gì không bao giờ… muốn nhìn thấy hắn nữa? Nếu như nàng biết nàng đã cứu một sát thủ, sẽnhư thế nào? Kia… ha ha, có gặp mặt nữa hay không, nàng có thể quyết định sao? Nàng có thể ngăn cản việc đi đứng cuả hắn sao?Từ nhỏ hắn đã sợ cùng người khác gần gũi, hắn và những sát thủ khác đều giống nhau, thậm chí là còn hơn thế nữa, không chỉ có lạnh lùng, còn lãnh khốc vô tình. Chỉ có lúc mẹ hắn còn sống là người duy nhất thân thiết với hắn. Mặc Hàm vừa đi vừa suy nghĩ, hôm nay cùng Yên Lam ở chung một chỗ, hắn đã phá vỡ nhiều nguyên tắc. Không cùng người khác chủ động nói chuyện, hôm nay, hắn không những chủ động đến gần mà còn muốn cùng nàng nói chuyện tiếp, là nàng, không thích, không để ý tới hắn; bất luận kẻ nào cũng không chủ động tiếp xúc thân thể, hôm nay hắn đã lôi kéo tay nàng. Ai, thực ra hắn muốn cứ nắm tay như thế mãi, lại là nàng cự tuyệt hắn, bỏ rơi hắn. Những thứ này một sát thủ đều không nên có. Không cùng người khác nảy sinh tình cảm… Hắn, đối với nàng hình như đã sinh ra một tình cảm lưu luyến… Nàng làm hắn nhớ tới cảm giác tình thân đang bao trùm xung quanh.

"Để tôi giúp cô xách nhé?" Một giọng nói âm trầm vang lên ở bên tai Yên Lam, kế tiếp liền có một bàn tay to đưa ra đỡ lấy thùng rác của nàng không để nàng kịp từ chối.

"A! Anh…" Yên Lam lại càng hoảng sợ, quái lạ chẳng hiểu tại sao ban đêm yên tĩnh lại đột nhiên nhảy ra một người?

"Tôi…Xách giúp cô?" Mặc Hàm tằng hắng một tiếng, xấu hổ, có chút che dấu ngượng ngùng nói. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động nói chuyện cùng một cô gái, nên có chút lúng túng.

"Anh?… A, anh không phải là…" Yên Lam nhìn ngũ quan kiên nghị của hắn, nhất thời nhớ

lại. Mặc Hàm liền gật gật đầu, mang một chút cười nhạt và lạnh, "Đúng vậy, là tôi."

Mặc Hàm vừa nói chuyện vừa chăm chú nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô gái. Nàng rất đẹp, một đôi mắt trong veo, thậm chí không hề có một gợn sóng nào. Trong mắt nàng lúc này dường như có vẻ hoảng sợ khi nhìn thấy mình, thậm chí là trong lòng đang đề phòng.

"A, là anh. Cơ thể của anh khỏe rồi chứ" Yên Lam hơi hơi gật đầu, không nói thêm gì cả.

"Cảm ơn anh, anh vứt rác bên kia là được rồi." Yên Lam chỉ chỉ đống rác ở phía trước, nói.

A? Lông mi của Mặc Hàm nâng lên, nhìn lướt qua cô gái trước mặt. Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác sai khiến làm việc, hơn nữa lại bị một phụ nữ sai khiến. Hắn mang thùng rác tiến về phía trước, Yên Lam lặng lẽ đi theo phía sau hắn, Mặc Hàm không nhịn được hỏi, "Cô không sợ tôi sao?" Trong hắn tựa hồ như dâng lên đầy vẻ lạnh lùng khó hiểu, sắc mặt lạnh lùng, hơn nữa bản thân hắn là sát thủ, luôn làm cho người khác sợ hãi. Chỉ có nàng không sợ. Vì sao không sợ chắc nàng cũng không biết. Chỉ là có một cảm giác hơi thân thiết.

"Vì sao phải sợ anh?" Yên Lam hỏi.

Mặc Hàm quay lại nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, nói, "Bởi vì tôi là một người nguy hiểm a."

Yên Lam nở nụ cười, "Chẳng lẽ, anh đến đây chỉ để cảnh cáo tôi, anh là một người đàn ông nguy hiểm, muốn tôi hỏang sợ mà tránh xa anh sao?"

Mặc Hàm ngẩn ngơ, vì thấy nụ cười nhẹ nhàng của nàng, nên cả người cũng cứng đờ, ngơ

ngác nói, "Ách, đương nhiên là không phải."

"Vậy thì, tôi biết rồi, chờ anh giúp tôi đổ rác xong, anh có thể rời đi. Mà tôi, cảm ơn anh đã giúp tôi đổ rác." Yên Lam nói xong, chỉ chỉ về đống rác ở phía trước. Mặc Hàm nghe nàng nói xong ngơ ngác, đi qua đổ rác. Yên Lam nhanh chóng lấy lại thùng rác, rồi xoay người hường về phía khu nhà bước đi.

"A, Cô…" Nàng thật lạnh lùng, so với sát thủ như hắn còn lạnh lùng hơn, lần đầu tiên Mặc Hàm bị phụ nữ bỏ rơi như thế, hơn nữa hiếm khi hắn hòa nhã, không ngờ người ta không cảm kích. Nên biết rằng, phần lớn thời gian của Sở Mặc Hàm, mọi người đối diện với hắn là không ai dám ngẩng đầu lên, không biết cái gì gọi là nụ cười.

"Cô!" Mặc Hàm sửng sốt một lúc, mới cuống quít chạy lên trước, cố gắng đoạt lấy thùng rác ở trong tay của cô gái kia, không giải thích cùng nàng đi.

"Anh làm gì? Không phải anh đã nói, anh là một người đàn ông nguy hiểm sao? Tôi sẽ tránh xa anh một chút!" Yên Lam nhìn hắn nói.

Bạn đang đọc truyện tại

Truyện FULL

- www.Truyện FULL

Mặc Hàm cũng không nói gì chỉ là theo phản ứng bản năng cầm lấy tay Yên lam, cảm giác tay nàng thật nhỏ bé.

Hành động của hắn khiến Yên lam ngẩn người, tiếp theo "Ba" một tiếng, Yên Lam lập tức giật thùng rác ra khỏi tay Mặc Hàm, sau đó chạy về phía trước cũng không quay đầu lại, lúc đến trước cửa nàng mới dừng lại và quay đầu nhìn Mạc Hàm đang ngây ngốc đứng yên tại chỗ, gằn từng tiếng nói, "Tôi cứu anh, là hành động theo bản năng, nếu biết anh là người tùy tiện như thế tôi sẽ không cứu anh! Chúc ngủ ngon, hy vọng chúng ta không bao giờ…

gặp mặt nhau nữa!"

"Cái gì?" Nhất thời Trình Mặc Hàm không thể tiêu hóa nổi lời nói của Yên Lam, mãi cho đến khi người đã đi không còn bóng dáng, cả người hắn mới run lên, cảm thấy hốt hoảng.

Nàng vừa nói cái gì? Nếu biết hắn là người xấu , nàng sẽ không cứu hắn sao? Còn nói cái gì không bao giờ… muốn nhìn thấy hắn nữa? Nếu như nàng biết nàng đã cứu một sát thủ, sẽ

như thế nào? Kia… ha ha, có gặp mặt nữa hay không, nàng có thể quyết định sao? Nàng có thể ngăn cản việc đi đứng cuả hắn sao?

Từ nhỏ hắn đã sợ cùng người khác gần gũi, hắn và những sát thủ khác đều giống nhau, thậm chí là còn hơn thế nữa, không chỉ có lạnh lùng, còn lãnh khốc vô tình. Chỉ có lúc mẹ hắn còn sống là người duy nhất thân thiết với hắn. Mặc Hàm vừa đi vừa suy nghĩ, hôm nay cùng Yên Lam ở chung một chỗ, hắn đã phá vỡ nhiều nguyên tắc. Không cùng người khác chủ động nói chuyện, hôm nay, hắn không những chủ động đến gần mà còn muốn cùng nàng nói chuyện tiếp, là nàng, không thích, không để ý tới hắn; bất luận kẻ nào cũng không chủ động tiếp xúc thân thể, hôm nay hắn đã lôi kéo tay nàng. Ai, thực ra hắn muốn cứ nắm tay như thế mãi, lại là nàng cự tuyệt hắn, bỏ rơi hắn. Những thứ này một sát thủ đều không nên có. Không cùng người khác nảy sinh tình cảm… Hắn, đối với nàng hình như đã sinh ra một tình cảm lưu luyến… Nàng làm hắn nhớ tới cảm giác tình thân đang bao trùm xung quanh.

Hợp Đồng Tình NhânTác giả: Tiểu TịchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhCận Thế Phong ôm bộ váy cưới trắng thuần khiết. Không cần nói cũng biết trong lòng hắn đầy kích động. Ngày mai hắn sẽ kết hôn, cùng với người mà hắn yêu thương nhất. Hắn gắt gao ôm bộ váy cưới trắng vào lòng, càng không ngừng chạm nó lên mặt, còn dùng môi hôn lên nó. Hắn nghĩ ngày mai bộ áo cưới này sẽ được mặc lên người của người phụ nữ mình yêu thương nhất, liền vạn phần hưng phấn, xúc động. Không được, hắn vô cùng mong muốn được nhìn thấy trước, muốn nhìn trước cô dâu mặc áo cưới là xinh đẹp như thế nào. Ngay bây giờ, muốn lập tức xem bằng được. Cận Thế Phong ôm áo cưới chạy băng băng như điên, thẳng tới phòng vị hôn thê. "Ngọc Vân, mau nhìn xem, áo cưới của chúng ta đã được đưa đến rồi đây." Vô cùng phấn khích, thậm chí không chờ được người ra mở cửa, hắn đã một cước đá bật cửa phòng. "Ngọc Vân………." Chứng kiến cảnh tượng trong phòng, Cận Thế Phong đứng chôn chân tại chỗ, áo cưới trong tay rơi xuống, mặt đất phủ một màu trắng. Trên giường hai thân thể l** l* cùng dây dưa một chỗ,… "Để tôi giúp cô xách nhé?" Một giọng nói âm trầm vang lên ở bên tai Yên Lam, kế tiếp liền có một bàn tay to đưa ra đỡ lấy thùng rác của nàng không để nàng kịp từ chối."A! Anh…" Yên Lam lại càng hoảng sợ, quái lạ chẳng hiểu tại sao ban đêm yên tĩnh lại đột nhiên nhảy ra một người?"Tôi…Xách giúp cô?" Mặc Hàm tằng hắng một tiếng, xấu hổ, có chút che dấu ngượng ngùng nói. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động nói chuyện cùng một cô gái, nên có chút lúng túng."Anh?… A, anh không phải là…" Yên Lam nhìn ngũ quan kiên nghị của hắn, nhất thời nhớlại. Mặc Hàm liền gật gật đầu, mang một chút cười nhạt và lạnh, "Đúng vậy, là tôi."Mặc Hàm vừa nói chuyện vừa chăm chú nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô gái. Nàng rất đẹp, một đôi mắt trong veo, thậm chí không hề có một gợn sóng nào. Trong mắt nàng lúc này dường như có vẻ hoảng sợ khi nhìn thấy mình, thậm chí là trong lòng đang đề phòng."A, là anh. Cơ thể của anh khỏe rồi chứ" Yên Lam hơi hơi gật đầu, không nói thêm gì cả."Cảm ơn anh, anh vứt rác bên kia là được rồi." Yên Lam chỉ chỉ đống rác ở phía trước, nói.A? Lông mi của Mặc Hàm nâng lên, nhìn lướt qua cô gái trước mặt. Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác sai khiến làm việc, hơn nữa lại bị một phụ nữ sai khiến. Hắn mang thùng rác tiến về phía trước, Yên Lam lặng lẽ đi theo phía sau hắn, Mặc Hàm không nhịn được hỏi, "Cô không sợ tôi sao?" Trong hắn tựa hồ như dâng lên đầy vẻ lạnh lùng khó hiểu, sắc mặt lạnh lùng, hơn nữa bản thân hắn là sát thủ, luôn làm cho người khác sợ hãi. Chỉ có nàng không sợ. Vì sao không sợ chắc nàng cũng không biết. Chỉ là có một cảm giác hơi thân thiết."Vì sao phải sợ anh?" Yên Lam hỏi.Mặc Hàm quay lại nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, nói, "Bởi vì tôi là một người nguy hiểm a."Yên Lam nở nụ cười, "Chẳng lẽ, anh đến đây chỉ để cảnh cáo tôi, anh là một người đàn ông nguy hiểm, muốn tôi hỏang sợ mà tránh xa anh sao?"Mặc Hàm ngẩn ngơ, vì thấy nụ cười nhẹ nhàng của nàng, nên cả người cũng cứng đờ, ngơngác nói, "Ách, đương nhiên là không phải.""Vậy thì, tôi biết rồi, chờ anh giúp tôi đổ rác xong, anh có thể rời đi. Mà tôi, cảm ơn anh đã giúp tôi đổ rác." Yên Lam nói xong, chỉ chỉ về đống rác ở phía trước. Mặc Hàm nghe nàng nói xong ngơ ngác, đi qua đổ rác. Yên Lam nhanh chóng lấy lại thùng rác, rồi xoay người hường về phía khu nhà bước đi."A, Cô…" Nàng thật lạnh lùng, so với sát thủ như hắn còn lạnh lùng hơn, lần đầu tiên Mặc Hàm bị phụ nữ bỏ rơi như thế, hơn nữa hiếm khi hắn hòa nhã, không ngờ người ta không cảm kích. Nên biết rằng, phần lớn thời gian của Sở Mặc Hàm, mọi người đối diện với hắn là không ai dám ngẩng đầu lên, không biết cái gì gọi là nụ cười."Cô!" Mặc Hàm sửng sốt một lúc, mới cuống quít chạy lên trước, cố gắng đoạt lấy thùng rác ở trong tay của cô gái kia, không giải thích cùng nàng đi."Anh làm gì? Không phải anh đã nói, anh là một người đàn ông nguy hiểm sao? Tôi sẽ tránh xa anh một chút!" Yên Lam nhìn hắn nói.Bạn đang đọc truyện tạiTruyện FULL- www.Truyện FULLMặc Hàm cũng không nói gì chỉ là theo phản ứng bản năng cầm lấy tay Yên lam, cảm giác tay nàng thật nhỏ bé.Hành động của hắn khiến Yên lam ngẩn người, tiếp theo "Ba" một tiếng, Yên Lam lập tức giật thùng rác ra khỏi tay Mặc Hàm, sau đó chạy về phía trước cũng không quay đầu lại, lúc đến trước cửa nàng mới dừng lại và quay đầu nhìn Mạc Hàm đang ngây ngốc đứng yên tại chỗ, gằn từng tiếng nói, "Tôi cứu anh, là hành động theo bản năng, nếu biết anh là người tùy tiện như thế tôi sẽ không cứu anh! Chúc ngủ ngon, hy vọng chúng ta không bao giờ…gặp mặt nhau nữa!""Cái gì?" Nhất thời Trình Mặc Hàm không thể tiêu hóa nổi lời nói của Yên Lam, mãi cho đến khi người đã đi không còn bóng dáng, cả người hắn mới run lên, cảm thấy hốt hoảng.Nàng vừa nói cái gì? Nếu biết hắn là người xấu , nàng sẽ không cứu hắn sao? Còn nói cái gì không bao giờ… muốn nhìn thấy hắn nữa? Nếu như nàng biết nàng đã cứu một sát thủ, sẽnhư thế nào? Kia… ha ha, có gặp mặt nữa hay không, nàng có thể quyết định sao? Nàng có thể ngăn cản việc đi đứng cuả hắn sao?Từ nhỏ hắn đã sợ cùng người khác gần gũi, hắn và những sát thủ khác đều giống nhau, thậm chí là còn hơn thế nữa, không chỉ có lạnh lùng, còn lãnh khốc vô tình. Chỉ có lúc mẹ hắn còn sống là người duy nhất thân thiết với hắn. Mặc Hàm vừa đi vừa suy nghĩ, hôm nay cùng Yên Lam ở chung một chỗ, hắn đã phá vỡ nhiều nguyên tắc. Không cùng người khác chủ động nói chuyện, hôm nay, hắn không những chủ động đến gần mà còn muốn cùng nàng nói chuyện tiếp, là nàng, không thích, không để ý tới hắn; bất luận kẻ nào cũng không chủ động tiếp xúc thân thể, hôm nay hắn đã lôi kéo tay nàng. Ai, thực ra hắn muốn cứ nắm tay như thế mãi, lại là nàng cự tuyệt hắn, bỏ rơi hắn. Những thứ này một sát thủ đều không nên có. Không cùng người khác nảy sinh tình cảm… Hắn, đối với nàng hình như đã sinh ra một tình cảm lưu luyến… Nàng làm hắn nhớ tới cảm giác tình thân đang bao trùm xung quanh.

Chương 24