Nhà Hoàng Khải ở tầng 16, tầng trên có một kẻ cực đáng ghét. Chẳng hiểu gã ta làm gì mà cứ nhè lúc đêm hôm khuya khoắt ầm ầm khua loạn trên đầu người khác. Thật bất lịch sự. Vì Hoàng Khải cũng mới chuyển tới đây chưa lâu, các cụ có câu “bán anh em xa, mua láng giềng gần” cho nên cậu vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Cậu nhịn nhiều lắm đó. Vốn Hoàng Khải là một viên chức nho nhỏ, thời gian hạnh phúc nhất trong ngày là lúc tan sở được trở về tổ ấm be bé và cắm mặt vào máy tính. Hơn nữa, cậu là gay, cho nên mấy trang web thường log in vẫn là kho hình trai đẹp, rảnh rảnh cũng hay đọc dăm ba đam mĩ siêu siêu ngắn của các hủ nữ (post đầy trên các web), có nhiều truyện dễ thương, kute lắm. Tỷ như hôm nay cậu thấy một truyện siêu ngắn: “ Họa sĩ tay cầm bút, vung vẩy chỉ đạo người mẫu thân hình cao lớn trước mặt: – Tay hướng về phía trước! Chân dang ra, hai chân cách xa nhau ra! Kẹp chặt! Thả lỏng….!ối chao ôi, ối chao ôiiiiiii! Anh lột áo tôi làm cái gì? – TMD, tôi sẽ dạy cho cậu biết cái gì gọi là: hai…

Chương 5

Cái Gã Chuyên Viết H VănTác giả: Lương Hòa Tiểu NữTruyện Đam MỹNhà Hoàng Khải ở tầng 16, tầng trên có một kẻ cực đáng ghét. Chẳng hiểu gã ta làm gì mà cứ nhè lúc đêm hôm khuya khoắt ầm ầm khua loạn trên đầu người khác. Thật bất lịch sự. Vì Hoàng Khải cũng mới chuyển tới đây chưa lâu, các cụ có câu “bán anh em xa, mua láng giềng gần” cho nên cậu vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Cậu nhịn nhiều lắm đó. Vốn Hoàng Khải là một viên chức nho nhỏ, thời gian hạnh phúc nhất trong ngày là lúc tan sở được trở về tổ ấm be bé và cắm mặt vào máy tính. Hơn nữa, cậu là gay, cho nên mấy trang web thường log in vẫn là kho hình trai đẹp, rảnh rảnh cũng hay đọc dăm ba đam mĩ siêu siêu ngắn của các hủ nữ (post đầy trên các web), có nhiều truyện dễ thương, kute lắm. Tỷ như hôm nay cậu thấy một truyện siêu ngắn: “ Họa sĩ tay cầm bút, vung vẩy chỉ đạo người mẫu thân hình cao lớn trước mặt: – Tay hướng về phía trước! Chân dang ra, hai chân cách xa nhau ra! Kẹp chặt! Thả lỏng….!ối chao ôi, ối chao ôiiiiiii! Anh lột áo tôi làm cái gì? – TMD, tôi sẽ dạy cho cậu biết cái gì gọi là: hai… Hoàng Khải lập tức pm lại:– Lữ Đào! Là tại bạn, hoàn toàn tại bạn. Bây giờ thanh danh của tôi đều mất sạch.– Có chuyện gì?– Tôi mua cái tạp chí xấu xa đó rồi bị hàng xóm nhìn thấy.– Bạn và người ta rất thân?– Cũng không hẳn… nhưng mà ở cùng một tòa nhà… xấu hổ chết mất… Nhỡ đâu anh ta nghĩ tôi là kẻ b**n th**… – Hoàng Khải lập tức nhớ đến nụ cười huyền bí của người kia.– Làm sao bạn lại quan tâm đến anh ta thế?– Nói nghe như bạn đang ghen? – Cậu vừa gõ reply vừa cười tủm tỉm.– Cứ coi là vậy đi – Mỗi một câu này thôi lại khiến Hoàng Khải cười đến bật thành tiếng, mắt tít thành hình trăng non.– Bút danh bạn là gì? Tôi đi tìm truyện của bạn đọc.– Lữ Đào.– Lữ Đào? không phải tên thật của bạn đấy chứ?– Tên thật.Hoàng Khải ngây người một phút, người này cũng có lá gan lớn thật.– Biết rồi, tôi đi đọc truyện của bạn đây. Bye.Cậu tắt máy, chui vào chăn đọc tạp chí. Đúng là có tìm được một truyện do Lữ Đào viết, nội dung kể về hai người con trai sống cùng tòa nhà, người tầng trên người tầng dưới, sau đó là các thể loại JQ, các thể loại H… Vừa đọc mặt Hoàng Khải vừa đỏ rực, tim đập bum bum… mê mải thế nào tới tận 12h, tầng trên lại tuôn xuống một tràng bình bịch choang choang…TMD… phá hoại cuộc sống người khác. Hoàng Khải bị tiếng ồn làm cho ngủ không được, lơ ma lơ mơ nhắm mắt. Trong đầu chẳng hiểu sao hiện lên các tình tiết trong truyện Lữ Đào viết, mà diễn viên… diễn viên chính thế nào là chính là cậu và người con trai trong thang máy kia????

Hoàng Khải lập tức pm lại:

– Lữ Đào! Là tại bạn, hoàn toàn tại bạn. Bây giờ thanh danh của tôi đều mất sạch.

– Có chuyện gì?

– Tôi mua cái tạp chí xấu xa đó rồi bị hàng xóm nhìn thấy.

– Bạn và người ta rất thân?

– Cũng không hẳn… nhưng mà ở cùng một tòa nhà… xấu hổ chết mất… Nhỡ đâu anh ta nghĩ tôi là kẻ b**n th**… – Hoàng Khải lập tức nhớ đến nụ cười huyền bí của người kia.

– Làm sao bạn lại quan tâm đến anh ta thế?

– Nói nghe như bạn đang ghen? – Cậu vừa gõ reply vừa cười tủm tỉm.

– Cứ coi là vậy đi – Mỗi một câu này thôi lại khiến Hoàng Khải cười đến bật thành tiếng, mắt tít thành hình trăng non.

– Bút danh bạn là gì? Tôi đi tìm truyện của bạn đọc.

– Lữ Đào.

– Lữ Đào? không phải tên thật của bạn đấy chứ?

– Tên thật.

Hoàng Khải ngây người một phút, người này cũng có lá gan lớn thật.

– Biết rồi, tôi đi đọc truyện của bạn đây. Bye.

Cậu tắt máy, chui vào chăn đọc tạp chí. Đúng là có tìm được một truyện do Lữ Đào viết, nội dung kể về hai người con trai sống cùng tòa nhà, người tầng trên người tầng dưới, sau đó là các thể loại JQ, các thể loại H… Vừa đọc mặt Hoàng Khải vừa đỏ rực, tim đập bum bum… mê mải thế nào tới tận 12h, tầng trên lại tuôn xuống một tràng bình bịch choang choang…

TMD… phá hoại cuộc sống người khác. Hoàng Khải bị tiếng ồn làm cho ngủ không được, lơ ma lơ mơ nhắm mắt. Trong đầu chẳng hiểu sao hiện lên các tình tiết trong truyện Lữ Đào viết, mà diễn viên… diễn viên chính thế nào là chính là cậu và người con trai trong thang máy kia????

Cái Gã Chuyên Viết H VănTác giả: Lương Hòa Tiểu NữTruyện Đam MỹNhà Hoàng Khải ở tầng 16, tầng trên có một kẻ cực đáng ghét. Chẳng hiểu gã ta làm gì mà cứ nhè lúc đêm hôm khuya khoắt ầm ầm khua loạn trên đầu người khác. Thật bất lịch sự. Vì Hoàng Khải cũng mới chuyển tới đây chưa lâu, các cụ có câu “bán anh em xa, mua láng giềng gần” cho nên cậu vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Cậu nhịn nhiều lắm đó. Vốn Hoàng Khải là một viên chức nho nhỏ, thời gian hạnh phúc nhất trong ngày là lúc tan sở được trở về tổ ấm be bé và cắm mặt vào máy tính. Hơn nữa, cậu là gay, cho nên mấy trang web thường log in vẫn là kho hình trai đẹp, rảnh rảnh cũng hay đọc dăm ba đam mĩ siêu siêu ngắn của các hủ nữ (post đầy trên các web), có nhiều truyện dễ thương, kute lắm. Tỷ như hôm nay cậu thấy một truyện siêu ngắn: “ Họa sĩ tay cầm bút, vung vẩy chỉ đạo người mẫu thân hình cao lớn trước mặt: – Tay hướng về phía trước! Chân dang ra, hai chân cách xa nhau ra! Kẹp chặt! Thả lỏng….!ối chao ôi, ối chao ôiiiiiii! Anh lột áo tôi làm cái gì? – TMD, tôi sẽ dạy cho cậu biết cái gì gọi là: hai… Hoàng Khải lập tức pm lại:– Lữ Đào! Là tại bạn, hoàn toàn tại bạn. Bây giờ thanh danh của tôi đều mất sạch.– Có chuyện gì?– Tôi mua cái tạp chí xấu xa đó rồi bị hàng xóm nhìn thấy.– Bạn và người ta rất thân?– Cũng không hẳn… nhưng mà ở cùng một tòa nhà… xấu hổ chết mất… Nhỡ đâu anh ta nghĩ tôi là kẻ b**n th**… – Hoàng Khải lập tức nhớ đến nụ cười huyền bí của người kia.– Làm sao bạn lại quan tâm đến anh ta thế?– Nói nghe như bạn đang ghen? – Cậu vừa gõ reply vừa cười tủm tỉm.– Cứ coi là vậy đi – Mỗi một câu này thôi lại khiến Hoàng Khải cười đến bật thành tiếng, mắt tít thành hình trăng non.– Bút danh bạn là gì? Tôi đi tìm truyện của bạn đọc.– Lữ Đào.– Lữ Đào? không phải tên thật của bạn đấy chứ?– Tên thật.Hoàng Khải ngây người một phút, người này cũng có lá gan lớn thật.– Biết rồi, tôi đi đọc truyện của bạn đây. Bye.Cậu tắt máy, chui vào chăn đọc tạp chí. Đúng là có tìm được một truyện do Lữ Đào viết, nội dung kể về hai người con trai sống cùng tòa nhà, người tầng trên người tầng dưới, sau đó là các thể loại JQ, các thể loại H… Vừa đọc mặt Hoàng Khải vừa đỏ rực, tim đập bum bum… mê mải thế nào tới tận 12h, tầng trên lại tuôn xuống một tràng bình bịch choang choang…TMD… phá hoại cuộc sống người khác. Hoàng Khải bị tiếng ồn làm cho ngủ không được, lơ ma lơ mơ nhắm mắt. Trong đầu chẳng hiểu sao hiện lên các tình tiết trong truyện Lữ Đào viết, mà diễn viên… diễn viên chính thế nào là chính là cậu và người con trai trong thang máy kia????

Chương 5