Nhà Hoàng Khải ở tầng 16, tầng trên có một kẻ cực đáng ghét. Chẳng hiểu gã ta làm gì mà cứ nhè lúc đêm hôm khuya khoắt ầm ầm khua loạn trên đầu người khác. Thật bất lịch sự. Vì Hoàng Khải cũng mới chuyển tới đây chưa lâu, các cụ có câu “bán anh em xa, mua láng giềng gần” cho nên cậu vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Cậu nhịn nhiều lắm đó. Vốn Hoàng Khải là một viên chức nho nhỏ, thời gian hạnh phúc nhất trong ngày là lúc tan sở được trở về tổ ấm be bé và cắm mặt vào máy tính. Hơn nữa, cậu là gay, cho nên mấy trang web thường log in vẫn là kho hình trai đẹp, rảnh rảnh cũng hay đọc dăm ba đam mĩ siêu siêu ngắn của các hủ nữ (post đầy trên các web), có nhiều truyện dễ thương, kute lắm. Tỷ như hôm nay cậu thấy một truyện siêu ngắn: “ Họa sĩ tay cầm bút, vung vẩy chỉ đạo người mẫu thân hình cao lớn trước mặt: – Tay hướng về phía trước! Chân dang ra, hai chân cách xa nhau ra! Kẹp chặt! Thả lỏng….!ối chao ôi, ối chao ôiiiiiii! Anh lột áo tôi làm cái gì? – TMD, tôi sẽ dạy cho cậu biết cái gì gọi là: hai…

Chương 7

Cái Gã Chuyên Viết H VănTác giả: Lương Hòa Tiểu NữTruyện Đam MỹNhà Hoàng Khải ở tầng 16, tầng trên có một kẻ cực đáng ghét. Chẳng hiểu gã ta làm gì mà cứ nhè lúc đêm hôm khuya khoắt ầm ầm khua loạn trên đầu người khác. Thật bất lịch sự. Vì Hoàng Khải cũng mới chuyển tới đây chưa lâu, các cụ có câu “bán anh em xa, mua láng giềng gần” cho nên cậu vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Cậu nhịn nhiều lắm đó. Vốn Hoàng Khải là một viên chức nho nhỏ, thời gian hạnh phúc nhất trong ngày là lúc tan sở được trở về tổ ấm be bé và cắm mặt vào máy tính. Hơn nữa, cậu là gay, cho nên mấy trang web thường log in vẫn là kho hình trai đẹp, rảnh rảnh cũng hay đọc dăm ba đam mĩ siêu siêu ngắn của các hủ nữ (post đầy trên các web), có nhiều truyện dễ thương, kute lắm. Tỷ như hôm nay cậu thấy một truyện siêu ngắn: “ Họa sĩ tay cầm bút, vung vẩy chỉ đạo người mẫu thân hình cao lớn trước mặt: – Tay hướng về phía trước! Chân dang ra, hai chân cách xa nhau ra! Kẹp chặt! Thả lỏng….!ối chao ôi, ối chao ôiiiiiii! Anh lột áo tôi làm cái gì? – TMD, tôi sẽ dạy cho cậu biết cái gì gọi là: hai… Bịch bịchBịch bịch….Cậu thực sự uất hận muốn chết cái gã phòng trên. Tại sao lúc ở thang máy lại không nói với gã: « về sau ở nhà phiền anh đi lại nhẹ nhàng một chút, có được không? » Tại sao lúc ấy không ném vào mặt gã câu ấy cơ chứ?Cậu nhìn điện thoại, mẹ nó chứ, 12h đêm, cứ nghĩ về nhà ngủ thêm được một giấc bổ cứu lại giấc ngủ chập chờn tối qua. Ai biết lại bị cái tên bất lịch sự lầu trên phá quấy khiến cho ngủ không được!Nhìn đồng hồ một lần nữa, rốt cuộc Hoàng Khải bò dậy, bật máy tính. Vừa log web đã thấy truyện mới của Lữ Đào.“Hắn ta uống say quên trời quên đất, chủ quán đành phải gọi điện báo cho hàng xóm lầu trên của hắn tới đón. Hàng xóm vội vàng tới, vất vả dìu được hắn về tới tầng trệt tòa nhà.–Tôi phải về anh yêu tôi cơ!!! – hắn lè nhè nóiHàng xóm nhíu mày: – Anh ta ở đâu? tôi đưa cậu đi.Hắn đột nhiên nhào vào người hàng xóm: – Nhà anh yêu ở tầng trên nhà tôi”Hoàng Khải cắn đầy miệng bánh kem, cmt phía dưới:– Vẫn chưa ngủ?– Buổi tối có chút cảm hứng bất ngờ.– ừm…– Bạn làm sao vẫn chưa ngủ?– Vẫn cái tên khốn lầu trên phá phách!– Ha Ha– Cũng chính là người đụng phải tôi khi đang xem tạp chí đó….– Không phải bạn cũng thích anh ta a?– Bạn dựa vào đâu mà kết luận? – Hoàng Khải đột nhiên nhớ về giấc mộng nọ… cậu bị anh ta đặt dưới thân… Mie kiêó! Nếu như mộng đó mà là thật chẳng phải đúng như tiểu thuyết nọ của Lữ Đào sao?– Nếu không để ý cần gì phải quan tâm nhiều vậy.… Hay là thực… Hoàng Khải âu sầu suy nghĩ, phía tầng trên cũng bất ngờ an tĩnh lại, có phần hơi buồn ngủ cho nên cậu chào Lữ Đào rồi chui vào giường.

Bịch bịch

Bịch bịch….

Cậu thực sự uất hận muốn chết cái gã phòng trên. Tại sao lúc ở thang máy lại không nói với gã: « về sau ở nhà phiền anh đi lại nhẹ nhàng một chút, có được không? » Tại sao lúc ấy không ném vào mặt gã câu ấy cơ chứ?

Cậu nhìn điện thoại, mẹ nó chứ, 12h đêm, cứ nghĩ về nhà ngủ thêm được một giấc bổ cứu lại giấc ngủ chập chờn tối qua. Ai biết lại bị cái tên bất lịch sự lầu trên phá quấy khiến cho ngủ không được!

Nhìn đồng hồ một lần nữa, rốt cuộc Hoàng Khải bò dậy, bật máy tính. Vừa log web đã thấy truyện mới của Lữ Đào.

Hắn ta uống say quên trời quên đất, chủ quán đành phải gọi điện báo cho hàng xóm lầu trên của hắn tới đón. Hàng xóm vội vàng tới, vất vả dìu được hắn về tới tầng trệt tòa nhà.

Tôi phải về anh yêu tôi cơ!!! – hắn lè nhè nói

Hàng xóm nhíu mày: – Anh ta ở đâu? tôi đưa cậu đi.

Hắn đột nhiên nhào vào người hàng xóm: – Nhà anh yêu ở tầng trên nhà tôi

Hoàng Khải cắn đầy miệng bánh kem, cmt phía dưới:

– Vẫn chưa ngủ?

– Buổi tối có chút cảm hứng bất ngờ.

– ừm…

– Bạn làm sao vẫn chưa ngủ?

– Vẫn cái tên khốn lầu trên phá phách!

– Ha Ha

– Cũng chính là người đụng phải tôi khi đang xem tạp chí đó….

– Không phải bạn cũng thích anh ta a?

– Bạn dựa vào đâu mà kết luận? – Hoàng Khải đột nhiên nhớ về giấc mộng nọ… cậu bị anh ta đặt dưới thân… Mie kiêó! Nếu như mộng đó mà là thật chẳng phải đúng như tiểu thuyết nọ của Lữ Đào sao?

– Nếu không để ý cần gì phải quan tâm nhiều vậy.

… Hay là thực… Hoàng Khải âu sầu suy nghĩ, phía tầng trên cũng bất ngờ an tĩnh lại, có phần hơi buồn ngủ cho nên cậu chào Lữ Đào rồi chui vào giường.

Cái Gã Chuyên Viết H VănTác giả: Lương Hòa Tiểu NữTruyện Đam MỹNhà Hoàng Khải ở tầng 16, tầng trên có một kẻ cực đáng ghét. Chẳng hiểu gã ta làm gì mà cứ nhè lúc đêm hôm khuya khoắt ầm ầm khua loạn trên đầu người khác. Thật bất lịch sự. Vì Hoàng Khải cũng mới chuyển tới đây chưa lâu, các cụ có câu “bán anh em xa, mua láng giềng gần” cho nên cậu vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Cậu nhịn nhiều lắm đó. Vốn Hoàng Khải là một viên chức nho nhỏ, thời gian hạnh phúc nhất trong ngày là lúc tan sở được trở về tổ ấm be bé và cắm mặt vào máy tính. Hơn nữa, cậu là gay, cho nên mấy trang web thường log in vẫn là kho hình trai đẹp, rảnh rảnh cũng hay đọc dăm ba đam mĩ siêu siêu ngắn của các hủ nữ (post đầy trên các web), có nhiều truyện dễ thương, kute lắm. Tỷ như hôm nay cậu thấy một truyện siêu ngắn: “ Họa sĩ tay cầm bút, vung vẩy chỉ đạo người mẫu thân hình cao lớn trước mặt: – Tay hướng về phía trước! Chân dang ra, hai chân cách xa nhau ra! Kẹp chặt! Thả lỏng….!ối chao ôi, ối chao ôiiiiiii! Anh lột áo tôi làm cái gì? – TMD, tôi sẽ dạy cho cậu biết cái gì gọi là: hai… Bịch bịchBịch bịch….Cậu thực sự uất hận muốn chết cái gã phòng trên. Tại sao lúc ở thang máy lại không nói với gã: « về sau ở nhà phiền anh đi lại nhẹ nhàng một chút, có được không? » Tại sao lúc ấy không ném vào mặt gã câu ấy cơ chứ?Cậu nhìn điện thoại, mẹ nó chứ, 12h đêm, cứ nghĩ về nhà ngủ thêm được một giấc bổ cứu lại giấc ngủ chập chờn tối qua. Ai biết lại bị cái tên bất lịch sự lầu trên phá quấy khiến cho ngủ không được!Nhìn đồng hồ một lần nữa, rốt cuộc Hoàng Khải bò dậy, bật máy tính. Vừa log web đã thấy truyện mới của Lữ Đào.“Hắn ta uống say quên trời quên đất, chủ quán đành phải gọi điện báo cho hàng xóm lầu trên của hắn tới đón. Hàng xóm vội vàng tới, vất vả dìu được hắn về tới tầng trệt tòa nhà.–Tôi phải về anh yêu tôi cơ!!! – hắn lè nhè nóiHàng xóm nhíu mày: – Anh ta ở đâu? tôi đưa cậu đi.Hắn đột nhiên nhào vào người hàng xóm: – Nhà anh yêu ở tầng trên nhà tôi”Hoàng Khải cắn đầy miệng bánh kem, cmt phía dưới:– Vẫn chưa ngủ?– Buổi tối có chút cảm hứng bất ngờ.– ừm…– Bạn làm sao vẫn chưa ngủ?– Vẫn cái tên khốn lầu trên phá phách!– Ha Ha– Cũng chính là người đụng phải tôi khi đang xem tạp chí đó….– Không phải bạn cũng thích anh ta a?– Bạn dựa vào đâu mà kết luận? – Hoàng Khải đột nhiên nhớ về giấc mộng nọ… cậu bị anh ta đặt dưới thân… Mie kiêó! Nếu như mộng đó mà là thật chẳng phải đúng như tiểu thuyết nọ của Lữ Đào sao?– Nếu không để ý cần gì phải quan tâm nhiều vậy.… Hay là thực… Hoàng Khải âu sầu suy nghĩ, phía tầng trên cũng bất ngờ an tĩnh lại, có phần hơi buồn ngủ cho nên cậu chào Lữ Đào rồi chui vào giường.

Chương 7