Tác giả:

Một khách sạn năm sao. Hai bên cửa tự động từ từ mở ra. Ngay sau đó trước mắt nhân viên tiếp tân xuất hiện một người đeo kính râm, mặc âu phục mỏng của người phụ nữ trẻ, giày cao gót bước trên sàn gỗ mịn, phát ra những tiếng leng keng dễ nghe. Lâm Tử Hàn cố gắng trấn tĩnh tiếng tim đập bồn chồn, thở sâu đi bộ về phía trước, ngón áp út đeo chiếc nhẫn kim cương sáng bóng, quyến rũ, chiếu thẳng vào mắt của mọi người xung quanh. Sau 1 tiếng kêu nhỏ, nhân viên tiếp tân lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, lịch sự nói: "Xin hỏi cô, chúng tôi có thể giúp gì được cho cô?" "Cô cần phải nói: Thưa bà" . Lâm Tử Hàn bỏ kính râm ra, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười. "Vâng, thưa bà, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì được cho bà?" Nhân viên tiếp tân liếc mắt nhìn xung quanh chiếc nhẫn kim cương đang phát sáng, không có chút nhẫn nại nào. "Cho tôi một phòng đôi tốt nhất" . Lâm Tử Hàn giả vờ nói thật lành nghề, có trời mới biết thực ra đây là lần đầu tiên cô ấy ở trong một khách sạn, trong lòng cô lo lắng…

Chương 40: Thăm dò

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng TàiTác giả: Thiên CầmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột khách sạn năm sao. Hai bên cửa tự động từ từ mở ra. Ngay sau đó trước mắt nhân viên tiếp tân xuất hiện một người đeo kính râm, mặc âu phục mỏng của người phụ nữ trẻ, giày cao gót bước trên sàn gỗ mịn, phát ra những tiếng leng keng dễ nghe. Lâm Tử Hàn cố gắng trấn tĩnh tiếng tim đập bồn chồn, thở sâu đi bộ về phía trước, ngón áp út đeo chiếc nhẫn kim cương sáng bóng, quyến rũ, chiếu thẳng vào mắt của mọi người xung quanh. Sau 1 tiếng kêu nhỏ, nhân viên tiếp tân lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, lịch sự nói: "Xin hỏi cô, chúng tôi có thể giúp gì được cho cô?" "Cô cần phải nói: Thưa bà" . Lâm Tử Hàn bỏ kính râm ra, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười. "Vâng, thưa bà, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì được cho bà?" Nhân viên tiếp tân liếc mắt nhìn xung quanh chiếc nhẫn kim cương đang phát sáng, không có chút nhẫn nại nào. "Cho tôi một phòng đôi tốt nhất" . Lâm Tử Hàn giả vờ nói thật lành nghề, có trời mới biết thực ra đây là lần đầu tiên cô ấy ở trong một khách sạn, trong lòng cô lo lắng… Lãnh Phong cầm tay lái, lạnh lùng nhìn vẻ mặt vô hại của cô, nghiền ngẫm mục đích cuối cùng lời cô nói. Lập tức lạnh lùng mở miệng:"Đó là một viên kim cương tám ca ra hình quả lê, nếu như nó trong tay cô, tôi khuyên cô tốt nhất nên giao ra đây, bằng không nó sẽ mang đến cho cô tai họa không lường trước được".Kinh khủng như vậy? Lâm Tử Hàn nhìn anh ngạc nhiên."Lẽ nào viên kim cương thực sự đang trong tay cô?"Lãnh Phong nhíu mày, thủ hạ Lâm ca chính là người nói viên kim cương đặt trong túi xách, mà túi xách lại bị cô ta lấy đi.Nguồn truyện:Truyện FULLLâm Tử Hàn chịu hết nổi mà trợn trắng mắt nhìn anh nói:"Nếu như thực sự đang nằm trong tay tôi, tôi đã sớm mang đứa trẻ nghịch ngợm như tiểu quỷ này của tôi đi, còn ở lại Tiêu thị mặc cho người khác bắt nạt sao!"Lãnh Phong nửa tin nửa ngờ mà thu hồi tầm mắt, xe một lần nữa trở lại trên đường.Khi xe chạy đến trước cửa thôn, Lâm Tử Hàn sợ người trong thôn nhìn vào lại truy tam vấn tứ, không thể làm gì khác hơn là để anh dừng xe ở chỗ này.Sau khi xuống xe, Lâm Tử Hàn từ ngoài cửa sổ xe nhìn vào bên trong xe của Lãnh Phong nói:"Cảm ơn anh đưa tôi về nhà, hẹn gặp lại!"Ngẫm lại cảm thấy không thích hợp, vội sửa lời nói:"Không đúng! Chúng ta sau đó không bao giờ… muốn gặp lại nữa"."Tôi sẽ cố gắng"Lãnh Phong nhìn nụ cười mang chút mộng ảo của cô, tay đặt ở tay lái khẽ di chuyển, chiếc xe sau đó rống lên rời đi.Lâm Tử Hàn bị tốc tộ lái xe điên cuồng này làm cho sợ lùi về phía sau một bước, sững sờ nhìn phương hướng chiếc xe rời đi. Trời ạ, người này tại sao một động tác như vậy cũng doạ được người như vậy?Tốc độ xe rất nhanh, không ảnh hưởng chút nào đến các động tác khác của Lãnh Phong, anh đưa tai nghe điện thoại nhét vào trong tai, nghe thấy một tiếng kèn truyenfull.vn quen thuộc."Đại ca, anh tìm em có việc gì không?"Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của A Nghị.Lãnh Phong nói ngắn gọn:"Việc điều tra Lâm Tử Hàn thế nào rồi?""Đã điều tra ra, việc đưa tài liệu là một người phụ nữ làm trong Tiêu thị Duẫn Ngọc Hân điều cô ta đi. Duẫn Ngọc Hân để trừng trị cô ta cố ý cho cô ta làm chân chạy vặt, hơn nữa cố ý báo sai số phòng". A Nghị cẩn thận tỷ mỉ mà mang tình huống bản thân điều tra ra nói cho anh.Lãnh Phong chìm lắng, cân nhắc lời của cậu ta, một lúc lâu mới nói:"Tiếp tục nói"."Về việc triển lãm đồ trang sức, là Lâm Từ Hàn nhất thời tò mò, mới xin Đỗ Vân Phi đưa cô ta vào. Cho tới bây giờ, không phát hiện điều gì dị thường trên người Lâm Tử Hàn, nhưng hành tung của cô ta nằm trong lòng bàn tay của em".Không có vấn đề? Tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quặc, Lãnh Phong còn rất thích nghe được lời điều tra báo cáo như vậy của cậu ta. Anh không hi vọng cô là kẻ thù của mình."Cô ta lấy chiếc túi xách của thủ hạ Lâm ca xác thực đã bán đi, nhưng về phần có viên kim cương hay không, hiện tại còn không biết"."Chiếc túi xách đâu? Hiện tại ở đâu?""Bởi vì cô ta mang ra chợ đêm bán, hơn nữa việc nhìn thấy chiếc túi xách chỉ có cô ta và thủ hạ của Lâm ca, cho nên hiện tại muốn tìm được chiếc túi xách thì tương đối khó khăn".Lãnh Phong trầm lắng một lần nữa, lập tức nói:"Gần đây cậu chú ý nhiều đến giao dịch ở chợ đêm, viên kim cương rất có thể xuất hiện ở nơi đó"."Em hiểu".

Lãnh Phong cầm tay lái, lạnh lùng nhìn vẻ mặt vô hại của cô, nghiền ngẫm mục đích cuối cùng lời cô nói. Lập tức lạnh lùng mở miệng:

"Đó là một viên kim cương tám ca ra hình quả lê, nếu như nó trong tay cô, tôi khuyên cô tốt nhất nên giao ra đây, bằng không nó sẽ mang đến cho cô tai họa không lường trước được"

.

Kinh khủng như vậy? Lâm Tử Hàn nhìn anh ngạc nhiên.

"Lẽ nào viên kim cương thực sự đang trong tay cô?"

Lãnh Phong nhíu mày, thủ hạ Lâm ca chính là người nói viên kim cương đặt trong túi xách, mà túi xách lại bị cô ta lấy đi.

Nguồn truyện:

Truyện FULL

Lâm Tử Hàn chịu hết nổi mà trợn trắng mắt nhìn anh nói:

"Nếu như thực sự đang nằm trong tay tôi, tôi đã sớm mang đứa trẻ nghịch ngợm như tiểu quỷ này của tôi đi, còn ở lại Tiêu thị mặc cho người khác bắt nạt sao!"

Lãnh Phong nửa tin nửa ngờ mà thu hồi tầm mắt, xe một lần nữa trở lại trên đường.

Khi xe chạy đến trước cửa thôn, Lâm Tử Hàn sợ người trong thôn nhìn vào lại truy tam vấn tứ, không thể làm gì khác hơn là để anh dừng xe ở chỗ này.

Sau khi xuống xe, Lâm Tử Hàn từ ngoài cửa sổ xe nhìn vào bên trong xe của Lãnh Phong nói:

"Cảm ơn anh đưa tôi về nhà, hẹn gặp lại!"

Ngẫm lại cảm thấy không thích hợp, vội sửa lời nói:

"Không đúng! Chúng ta sau đó không bao giờ… muốn gặp lại nữa"

.

"Tôi sẽ cố gắng"

Lãnh Phong nhìn nụ cười mang chút mộng ảo của cô, tay đặt ở tay lái khẽ di chuyển, chiếc xe sau đó rống lên rời đi.

Lâm Tử Hàn bị tốc tộ lái xe điên cuồng này làm cho sợ lùi về phía sau một bước, sững sờ nhìn phương hướng chiếc xe rời đi. Trời ạ, người này tại sao một động tác như vậy cũng doạ được người như vậy?

Tốc độ xe rất nhanh, không ảnh hưởng chút nào đến các động tác khác của Lãnh Phong, anh đưa tai nghe điện thoại nhét vào trong tai, nghe thấy một tiếng kèn truyenfull.vn quen thuộc.

"Đại ca, anh tìm em có việc gì không?"

Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của A Nghị.

Lãnh Phong nói ngắn gọn:

"Việc điều tra Lâm Tử Hàn thế nào rồi?"

"Đã điều tra ra, việc đưa tài liệu là một người phụ nữ làm trong Tiêu thị Duẫn Ngọc Hân điều cô ta đi. Duẫn Ngọc Hân để trừng trị cô ta cố ý cho cô ta làm chân chạy vặt, hơn nữa cố ý báo sai số phòng"

. A Nghị cẩn thận tỷ mỉ mà mang tình huống bản thân điều tra ra nói cho anh.

Lãnh Phong chìm lắng, cân nhắc lời của cậu ta, một lúc lâu mới nói:

"Tiếp tục nói"

.

"Về việc triển lãm đồ trang sức, là Lâm Từ Hàn nhất thời tò mò, mới xin Đỗ Vân Phi đưa cô ta vào. Cho tới bây giờ, không phát hiện điều gì dị thường trên người Lâm Tử Hàn, nhưng hành tung của cô ta nằm trong lòng bàn tay của em"

.

Không có vấn đề? Tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quặc, Lãnh Phong còn rất thích nghe được lời điều tra báo cáo như vậy của cậu ta. Anh không hi vọng cô là kẻ thù của mình.

"Cô ta lấy chiếc túi xách của thủ hạ Lâm ca xác thực đã bán đi, nhưng về phần có viên kim cương hay không, hiện tại còn không biết"

.

"Chiếc túi xách đâu? Hiện tại ở đâu?"

"Bởi vì cô ta mang ra chợ đêm bán, hơn nữa việc nhìn thấy chiếc túi xách chỉ có cô ta và thủ hạ của Lâm ca, cho nên hiện tại muốn tìm được chiếc túi xách thì tương đối khó khăn"

.

Lãnh Phong trầm lắng một lần nữa, lập tức nói:

"Gần đây cậu chú ý nhiều đến giao dịch ở chợ đêm, viên kim cương rất có thể xuất hiện ở nơi đó"

.

"Em hiểu"

.

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng TàiTác giả: Thiên CầmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột khách sạn năm sao. Hai bên cửa tự động từ từ mở ra. Ngay sau đó trước mắt nhân viên tiếp tân xuất hiện một người đeo kính râm, mặc âu phục mỏng của người phụ nữ trẻ, giày cao gót bước trên sàn gỗ mịn, phát ra những tiếng leng keng dễ nghe. Lâm Tử Hàn cố gắng trấn tĩnh tiếng tim đập bồn chồn, thở sâu đi bộ về phía trước, ngón áp út đeo chiếc nhẫn kim cương sáng bóng, quyến rũ, chiếu thẳng vào mắt của mọi người xung quanh. Sau 1 tiếng kêu nhỏ, nhân viên tiếp tân lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, lịch sự nói: "Xin hỏi cô, chúng tôi có thể giúp gì được cho cô?" "Cô cần phải nói: Thưa bà" . Lâm Tử Hàn bỏ kính râm ra, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười. "Vâng, thưa bà, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì được cho bà?" Nhân viên tiếp tân liếc mắt nhìn xung quanh chiếc nhẫn kim cương đang phát sáng, không có chút nhẫn nại nào. "Cho tôi một phòng đôi tốt nhất" . Lâm Tử Hàn giả vờ nói thật lành nghề, có trời mới biết thực ra đây là lần đầu tiên cô ấy ở trong một khách sạn, trong lòng cô lo lắng… Lãnh Phong cầm tay lái, lạnh lùng nhìn vẻ mặt vô hại của cô, nghiền ngẫm mục đích cuối cùng lời cô nói. Lập tức lạnh lùng mở miệng:"Đó là một viên kim cương tám ca ra hình quả lê, nếu như nó trong tay cô, tôi khuyên cô tốt nhất nên giao ra đây, bằng không nó sẽ mang đến cho cô tai họa không lường trước được".Kinh khủng như vậy? Lâm Tử Hàn nhìn anh ngạc nhiên."Lẽ nào viên kim cương thực sự đang trong tay cô?"Lãnh Phong nhíu mày, thủ hạ Lâm ca chính là người nói viên kim cương đặt trong túi xách, mà túi xách lại bị cô ta lấy đi.Nguồn truyện:Truyện FULLLâm Tử Hàn chịu hết nổi mà trợn trắng mắt nhìn anh nói:"Nếu như thực sự đang nằm trong tay tôi, tôi đã sớm mang đứa trẻ nghịch ngợm như tiểu quỷ này của tôi đi, còn ở lại Tiêu thị mặc cho người khác bắt nạt sao!"Lãnh Phong nửa tin nửa ngờ mà thu hồi tầm mắt, xe một lần nữa trở lại trên đường.Khi xe chạy đến trước cửa thôn, Lâm Tử Hàn sợ người trong thôn nhìn vào lại truy tam vấn tứ, không thể làm gì khác hơn là để anh dừng xe ở chỗ này.Sau khi xuống xe, Lâm Tử Hàn từ ngoài cửa sổ xe nhìn vào bên trong xe của Lãnh Phong nói:"Cảm ơn anh đưa tôi về nhà, hẹn gặp lại!"Ngẫm lại cảm thấy không thích hợp, vội sửa lời nói:"Không đúng! Chúng ta sau đó không bao giờ… muốn gặp lại nữa"."Tôi sẽ cố gắng"Lãnh Phong nhìn nụ cười mang chút mộng ảo của cô, tay đặt ở tay lái khẽ di chuyển, chiếc xe sau đó rống lên rời đi.Lâm Tử Hàn bị tốc tộ lái xe điên cuồng này làm cho sợ lùi về phía sau một bước, sững sờ nhìn phương hướng chiếc xe rời đi. Trời ạ, người này tại sao một động tác như vậy cũng doạ được người như vậy?Tốc độ xe rất nhanh, không ảnh hưởng chút nào đến các động tác khác của Lãnh Phong, anh đưa tai nghe điện thoại nhét vào trong tai, nghe thấy một tiếng kèn truyenfull.vn quen thuộc."Đại ca, anh tìm em có việc gì không?"Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của A Nghị.Lãnh Phong nói ngắn gọn:"Việc điều tra Lâm Tử Hàn thế nào rồi?""Đã điều tra ra, việc đưa tài liệu là một người phụ nữ làm trong Tiêu thị Duẫn Ngọc Hân điều cô ta đi. Duẫn Ngọc Hân để trừng trị cô ta cố ý cho cô ta làm chân chạy vặt, hơn nữa cố ý báo sai số phòng". A Nghị cẩn thận tỷ mỉ mà mang tình huống bản thân điều tra ra nói cho anh.Lãnh Phong chìm lắng, cân nhắc lời của cậu ta, một lúc lâu mới nói:"Tiếp tục nói"."Về việc triển lãm đồ trang sức, là Lâm Từ Hàn nhất thời tò mò, mới xin Đỗ Vân Phi đưa cô ta vào. Cho tới bây giờ, không phát hiện điều gì dị thường trên người Lâm Tử Hàn, nhưng hành tung của cô ta nằm trong lòng bàn tay của em".Không có vấn đề? Tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quặc, Lãnh Phong còn rất thích nghe được lời điều tra báo cáo như vậy của cậu ta. Anh không hi vọng cô là kẻ thù của mình."Cô ta lấy chiếc túi xách của thủ hạ Lâm ca xác thực đã bán đi, nhưng về phần có viên kim cương hay không, hiện tại còn không biết"."Chiếc túi xách đâu? Hiện tại ở đâu?""Bởi vì cô ta mang ra chợ đêm bán, hơn nữa việc nhìn thấy chiếc túi xách chỉ có cô ta và thủ hạ của Lâm ca, cho nên hiện tại muốn tìm được chiếc túi xách thì tương đối khó khăn".Lãnh Phong trầm lắng một lần nữa, lập tức nói:"Gần đây cậu chú ý nhiều đến giao dịch ở chợ đêm, viên kim cương rất có thể xuất hiện ở nơi đó"."Em hiểu".

Chương 40: Thăm dò