Tác giả:

Nàng giống như một cái bánh bao, một cáibánh bao nhỏ tròn trịa mềm mại đáng yêu, một cái bánh bao nhỏ ngây thơkhả ái hoạt bát, một cái bánh bao nhỏ thế nhưng lại tinh thông mọi thứcầm kỳ thư hoạ, năm đó lúc nàng được sinh ra, cha nàng lần đầu tiên nhìn thấy liền bị gương mặt tròn phúng phính ấy chọc cho cười vang, thậtđúng là bảo bối nữ nhi ngoan của ông, thật đúng là, cái bánh bao. . . . . . Một cái bánh bao nghịch ngợm lại thích gây sự. Nàng mặc váy đỏ thẫm, khuôn mặt trắng nõn mềm mại lại nhẵn nhụi, thổi nhẹ cũng có thể bị xây xát, hai má hồng như quả táo chín, đôi mắt hắc bạch phân minh (trắng đen rõ ràng), cái miệng nhỏ hồng như quả anh đào, khi nàng nói chuyện làm người tayêu đến nỗi muốn cho vào bọc mà mang về, để trong lòng mà yêu thương. Đúng vậy nha, ai ai cũng ưa nàng, Chu phủ trên dưới đều đắc ý, bảo bối được toàn bộ mọi người cưng như của lạ,nhưng chỉ trong lơ đãng, lúc mà mọi người không hề phát giác, thân thểtròn tròn của tiểu bảo bối kia, đã tròn đến không thể nào cứu…

Chương 63: Con gà béo độc miệng

Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng ThượngTác giả: Xuân Huy Cẩm YTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNàng giống như một cái bánh bao, một cáibánh bao nhỏ tròn trịa mềm mại đáng yêu, một cái bánh bao nhỏ ngây thơkhả ái hoạt bát, một cái bánh bao nhỏ thế nhưng lại tinh thông mọi thứcầm kỳ thư hoạ, năm đó lúc nàng được sinh ra, cha nàng lần đầu tiên nhìn thấy liền bị gương mặt tròn phúng phính ấy chọc cho cười vang, thậtđúng là bảo bối nữ nhi ngoan của ông, thật đúng là, cái bánh bao. . . . . . Một cái bánh bao nghịch ngợm lại thích gây sự. Nàng mặc váy đỏ thẫm, khuôn mặt trắng nõn mềm mại lại nhẵn nhụi, thổi nhẹ cũng có thể bị xây xát, hai má hồng như quả táo chín, đôi mắt hắc bạch phân minh (trắng đen rõ ràng), cái miệng nhỏ hồng như quả anh đào, khi nàng nói chuyện làm người tayêu đến nỗi muốn cho vào bọc mà mang về, để trong lòng mà yêu thương. Đúng vậy nha, ai ai cũng ưa nàng, Chu phủ trên dưới đều đắc ý, bảo bối được toàn bộ mọi người cưng như của lạ,nhưng chỉ trong lơ đãng, lúc mà mọi người không hề phát giác, thân thểtròn tròn của tiểu bảo bối kia, đã tròn đến không thể nào cứu… Làm nội thị thái giám đủ tư cách, tráchnhiệm lớn nhất hẳn là phải thành công trở thành con giun trong bụnghoàng đế, chẳng lẽ không biết đem hắn cùng nha đầu béo ** nằm chung tạitrên một cái giường là bao nhiêu tội?Vừa rồi trốn tránh thật sự không dám rađây, nội thị thái giám ló cái đầu, sau đó từ từ lê hai cái chân mềm nhũn của mình đi ra, ủ rũ quỳ ở trước mặt Sở Cuồng, dập đầu hô.“Hoàng thượng”“Chết tiệt, hôm qua nhất định là bọn nôtài cái ngươi làm càn rồi, lần này mặc kệ trẫm ở trong này, sau này nhất định còn có thể mặc kệ trẫm ở trong chuồng lợn chuồng ngựa cho mà xem,người đâu, lôi ra ngoài đánh tám mươi trượng!” Lời vừa hạ xuống, nội thị thái giám đã bị mấy tên thị vệ mang xuống, tiếng trượng, tiếng khóc la, tiếng th* d*c, tiếng nghẹn ngào, rắc.Rắc? Sở Cuồng nương theo tiếng động nhìn ra ngoài, thấy trượng bị gãy thành hai đoạn.“Hoàng thượng, mới đánh có bốn mươi, trượng đã bị gãy.”Gần đây thật xui xẻo, uống miếng nướccũng có thể nghẹn, muốn trừng phạt tên nô tài chết bầm cho hả giận thìtrượng cũng đâm vào lòng hắn, làm hắn xúi quẩy, Sở Cuồng hất tay áo, tức giận: “Mang xuống, nhớ đếm cho trẫm, thêm nữa, một trượng cũng khôngđược thiếu, cái tên nô tài chết bầm này!”“Không nghĩ tới trượng trong hoàng cungnày lại kém bền như vậy, bằng không Hoàng thượng ngài một chút lại tùytiện đánh nô tài, cho nên trượng cũng bị Hoàng thượng làm cho dễ gãy vôcùng, ta nghe nói hôn quân trong nội cung dùng nhiều cực hình, khôngbiết, hoàng thượng ngài có không nói lý lẽ như vậy, lãnh khốc vô tìnhnhư vậy hay không nữa?” Thải Thải đã nổi nóng, hắn đem nô tài ra trútgiận cái gì? Rõ ràng đánh ở đây là cho mọi người khác nhìn, nhưng đầumối bất quá lại hướng về chính mình mà thôi.“Ngươi nói cái gì?”Sở Cuồng híp mắt, hoài nghi mình có nghe lầm hay không? Hoài nghi đầu nha đầu béo ú này cóphải phát sốt hay không, nhiều lần châm chọc khiêu khích hắn hẹp hòi, bỏ đi, để chứng minh lòng dạ của hắn không như vậy nên hắn mới nhịn cơntức này xuống, lần này lại thậm tệ hơn, nói thẳng hắn là tên bạo quânsao!?“Chu Thải Thải, nếu như trẫm là bạo quân, ngươi cho rằng, từ lần đầu tiên trẫm nhìn thấy ngươi, ngươi còn có mệnh sống tới ngày hôm nay sao?”

Làm nội thị thái giám đủ tư cách, tráchnhiệm lớn nhất hẳn là phải thành công trở thành con giun trong bụnghoàng đế, chẳng lẽ không biết đem hắn cùng nha đầu béo ** nằm chung tạitrên một cái giường là bao nhiêu tội?

Vừa rồi trốn tránh thật sự không dám rađây, nội thị thái giám ló cái đầu, sau đó từ từ lê hai cái chân mềm nhũn của mình đi ra, ủ rũ quỳ ở trước mặt Sở Cuồng, dập đầu hô.

“Hoàng thượng

“Chết tiệt, hôm qua nhất định là bọn nôtài cái ngươi làm càn rồi, lần này mặc kệ trẫm ở trong này, sau này nhất định còn có thể mặc kệ trẫm ở trong chuồng lợn chuồng ngựa cho mà xem,người đâu, lôi ra ngoài đánh tám mươi trượng!” Lời vừa hạ xuống, nội thị thái giám đã bị mấy tên thị vệ mang xuống, tiếng trượng, tiếng khóc la, tiếng th* d*c, tiếng nghẹn ngào, rắc.

Rắc? Sở Cuồng nương theo tiếng động nhìn ra ngoài, thấy trượng bị gãy thành hai đoạn.

“Hoàng thượng, mới đánh có bốn mươi, trượng đã bị gãy.”

Gần đây thật xui xẻo, uống miếng nướccũng có thể nghẹn, muốn trừng phạt tên nô tài chết bầm cho hả giận thìtrượng cũng đâm vào lòng hắn, làm hắn xúi quẩy, Sở Cuồng hất tay áo, tức giận: “Mang xuống, nhớ đếm cho trẫm, thêm nữa, một trượng cũng khôngđược thiếu, cái tên nô tài chết bầm này!”

“Không nghĩ tới trượng trong hoàng cungnày lại kém bền như vậy, bằng không Hoàng thượng ngài một chút lại tùytiện đánh nô tài, cho nên trượng cũng bị Hoàng thượng làm cho dễ gãy vôcùng, ta nghe nói hôn quân trong nội cung dùng nhiều cực hình, khôngbiết, hoàng thượng ngài có không nói lý lẽ như vậy, lãnh khốc vô tìnhnhư vậy hay không nữa?” Thải Thải đã nổi nóng, hắn đem nô tài ra trútgiận cái gì? Rõ ràng đánh ở đây là cho mọi người khác nhìn, nhưng đầumối bất quá lại hướng về chính mình mà thôi.

“Ngươi nói cái gì?”Sở Cuồng híp mắt, hoài nghi mình có nghe lầm hay không? Hoài nghi đầu nha đầu béo ú này cóphải phát sốt hay không, nhiều lần châm chọc khiêu khích hắn hẹp hòi, bỏ đi, để chứng minh lòng dạ của hắn không như vậy nên hắn mới nhịn cơntức này xuống, lần này lại thậm tệ hơn, nói thẳng hắn là tên bạo quânsao!?

“Chu Thải Thải, nếu như trẫm là bạo quân, ngươi cho rằng, từ lần đầu tiên trẫm nhìn thấy ngươi, ngươi còn có mệnh sống tới ngày hôm nay sao?”

Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng ThượngTác giả: Xuân Huy Cẩm YTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNàng giống như một cái bánh bao, một cáibánh bao nhỏ tròn trịa mềm mại đáng yêu, một cái bánh bao nhỏ ngây thơkhả ái hoạt bát, một cái bánh bao nhỏ thế nhưng lại tinh thông mọi thứcầm kỳ thư hoạ, năm đó lúc nàng được sinh ra, cha nàng lần đầu tiên nhìn thấy liền bị gương mặt tròn phúng phính ấy chọc cho cười vang, thậtđúng là bảo bối nữ nhi ngoan của ông, thật đúng là, cái bánh bao. . . . . . Một cái bánh bao nghịch ngợm lại thích gây sự. Nàng mặc váy đỏ thẫm, khuôn mặt trắng nõn mềm mại lại nhẵn nhụi, thổi nhẹ cũng có thể bị xây xát, hai má hồng như quả táo chín, đôi mắt hắc bạch phân minh (trắng đen rõ ràng), cái miệng nhỏ hồng như quả anh đào, khi nàng nói chuyện làm người tayêu đến nỗi muốn cho vào bọc mà mang về, để trong lòng mà yêu thương. Đúng vậy nha, ai ai cũng ưa nàng, Chu phủ trên dưới đều đắc ý, bảo bối được toàn bộ mọi người cưng như của lạ,nhưng chỉ trong lơ đãng, lúc mà mọi người không hề phát giác, thân thểtròn tròn của tiểu bảo bối kia, đã tròn đến không thể nào cứu… Làm nội thị thái giám đủ tư cách, tráchnhiệm lớn nhất hẳn là phải thành công trở thành con giun trong bụnghoàng đế, chẳng lẽ không biết đem hắn cùng nha đầu béo ** nằm chung tạitrên một cái giường là bao nhiêu tội?Vừa rồi trốn tránh thật sự không dám rađây, nội thị thái giám ló cái đầu, sau đó từ từ lê hai cái chân mềm nhũn của mình đi ra, ủ rũ quỳ ở trước mặt Sở Cuồng, dập đầu hô.“Hoàng thượng”“Chết tiệt, hôm qua nhất định là bọn nôtài cái ngươi làm càn rồi, lần này mặc kệ trẫm ở trong này, sau này nhất định còn có thể mặc kệ trẫm ở trong chuồng lợn chuồng ngựa cho mà xem,người đâu, lôi ra ngoài đánh tám mươi trượng!” Lời vừa hạ xuống, nội thị thái giám đã bị mấy tên thị vệ mang xuống, tiếng trượng, tiếng khóc la, tiếng th* d*c, tiếng nghẹn ngào, rắc.Rắc? Sở Cuồng nương theo tiếng động nhìn ra ngoài, thấy trượng bị gãy thành hai đoạn.“Hoàng thượng, mới đánh có bốn mươi, trượng đã bị gãy.”Gần đây thật xui xẻo, uống miếng nướccũng có thể nghẹn, muốn trừng phạt tên nô tài chết bầm cho hả giận thìtrượng cũng đâm vào lòng hắn, làm hắn xúi quẩy, Sở Cuồng hất tay áo, tức giận: “Mang xuống, nhớ đếm cho trẫm, thêm nữa, một trượng cũng khôngđược thiếu, cái tên nô tài chết bầm này!”“Không nghĩ tới trượng trong hoàng cungnày lại kém bền như vậy, bằng không Hoàng thượng ngài một chút lại tùytiện đánh nô tài, cho nên trượng cũng bị Hoàng thượng làm cho dễ gãy vôcùng, ta nghe nói hôn quân trong nội cung dùng nhiều cực hình, khôngbiết, hoàng thượng ngài có không nói lý lẽ như vậy, lãnh khốc vô tìnhnhư vậy hay không nữa?” Thải Thải đã nổi nóng, hắn đem nô tài ra trútgiận cái gì? Rõ ràng đánh ở đây là cho mọi người khác nhìn, nhưng đầumối bất quá lại hướng về chính mình mà thôi.“Ngươi nói cái gì?”Sở Cuồng híp mắt, hoài nghi mình có nghe lầm hay không? Hoài nghi đầu nha đầu béo ú này cóphải phát sốt hay không, nhiều lần châm chọc khiêu khích hắn hẹp hòi, bỏ đi, để chứng minh lòng dạ của hắn không như vậy nên hắn mới nhịn cơntức này xuống, lần này lại thậm tệ hơn, nói thẳng hắn là tên bạo quânsao!?“Chu Thải Thải, nếu như trẫm là bạo quân, ngươi cho rằng, từ lần đầu tiên trẫm nhìn thấy ngươi, ngươi còn có mệnh sống tới ngày hôm nay sao?”

Chương 63: Con gà béo độc miệng