Tác giả:

Một khách sạn năm sao. Hai bên cửa tự động từ từ mở ra. Ngay sau đó trước mắt nhân viên tiếp tân xuất hiện một người đeo kính râm, mặc âu phục mỏng của người phụ nữ trẻ, giày cao gót bước trên sàn gỗ mịn, phát ra những tiếng leng keng dễ nghe. Lâm Tử Hàn cố gắng trấn tĩnh tiếng tim đập bồn chồn, thở sâu đi bộ về phía trước, ngón áp út đeo chiếc nhẫn kim cương sáng bóng, quyến rũ, chiếu thẳng vào mắt của mọi người xung quanh. Sau 1 tiếng kêu nhỏ, nhân viên tiếp tân lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, lịch sự nói: "Xin hỏi cô, chúng tôi có thể giúp gì được cho cô?" "Cô cần phải nói: Thưa bà" . Lâm Tử Hàn bỏ kính râm ra, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười. "Vâng, thưa bà, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì được cho bà?" Nhân viên tiếp tân liếc mắt nhìn xung quanh chiếc nhẫn kim cương đang phát sáng, không có chút nhẫn nại nào. "Cho tôi một phòng đôi tốt nhất" . Lâm Tử Hàn giả vờ nói thật lành nghề, có trời mới biết thực ra đây là lần đầu tiên cô ấy ở trong một khách sạn, trong lòng cô lo lắng…

Chương 43: Vô đề

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng TàiTác giả: Thiên CầmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột khách sạn năm sao. Hai bên cửa tự động từ từ mở ra. Ngay sau đó trước mắt nhân viên tiếp tân xuất hiện một người đeo kính râm, mặc âu phục mỏng của người phụ nữ trẻ, giày cao gót bước trên sàn gỗ mịn, phát ra những tiếng leng keng dễ nghe. Lâm Tử Hàn cố gắng trấn tĩnh tiếng tim đập bồn chồn, thở sâu đi bộ về phía trước, ngón áp út đeo chiếc nhẫn kim cương sáng bóng, quyến rũ, chiếu thẳng vào mắt của mọi người xung quanh. Sau 1 tiếng kêu nhỏ, nhân viên tiếp tân lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, lịch sự nói: "Xin hỏi cô, chúng tôi có thể giúp gì được cho cô?" "Cô cần phải nói: Thưa bà" . Lâm Tử Hàn bỏ kính râm ra, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười. "Vâng, thưa bà, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì được cho bà?" Nhân viên tiếp tân liếc mắt nhìn xung quanh chiếc nhẫn kim cương đang phát sáng, không có chút nhẫn nại nào. "Cho tôi một phòng đôi tốt nhất" . Lâm Tử Hàn giả vờ nói thật lành nghề, có trời mới biết thực ra đây là lần đầu tiên cô ấy ở trong một khách sạn, trong lòng cô lo lắng… "Mẹ!~~~~"Vương Văn Khiết chịu hết nổi mà dài giọng:"Con mới là người mẹ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, làm thế nào mẹ lại bênh khuỷu tay cong ở bên ngoài"."Mẹ nghĩ Lưu Bằng đứa bé kia rất được, đối với con lại tốt, lại có hiếu với người già"Dì Vương một mặt lau tay dính bọt nước, một mặt nhìn chằm chằm cô nói."Lưu Bằng không phải là tặng cho mẹ mấy hũ mật, miệng của mẹ dùng nhiều quá nên ngọt như vậy sao?"Vương Văn Khiết bất mãn nói:"Tên kia bây giờ vẫn còn đang trong phòng điều tra của trung tâm thương mại, mẹ có muốn cứu hắn ta ra không?""Tình hình như thế nào?"Lâm Tử Hàn tò mò nói, thiên tính bát quái của phụ nữ lập tức bộc lộ ra ngoài."Cảm thấy khó chịu, nên đã bỏ kẻ kia ở lại rồi"Vương Văn Khiết hi cười một tiếng, quay người nhìn bà Vương nói:"Mẹ, con đói bụng, còn cái gì ăn được không?"Trễ như vậy chưa ăn cơm, chết đói cô, đều là tại tên sắc quỷ chết tiệt kia làm hại, Vương Văn Khiết càng nghĩ, trong lòng lại càng cảm thấy tức giận."Lưu Bằng bị làm sao vậy?"Dì Vương vội la lên.Vương Văn Khiết nhìn mẻ mặt ngưng trọng của bà, vừa ăn vừa cười nói:"Yên tâm đi, không chết được! Ngày mai tin chắc rằng có thể mang tặng mẹ một hũ mật!""Văn Khiết, chị thật ác độc". Lâm Tử Hàn ha ha cười nói."Đi"Bà Vương đánh cô một cái, một lần nữa chuyển hướng sang Vương Văn Khiết trách cứ:"Mẹ nói con đứa bé này, tại sao lại ác như vậy?""Mẹ, mẹ cho rằng hắn ta chỉ rất tốt với con sao? Phụ nữ của hắn có nhiều có thể xếp hết một thôn"."Cậu ta tuy là đào hoa một chút, nhưng cậu ta đối đãi với con thật tâm, đàn ông kết hôn sinh con tự nhiên sẽ tu tâm dưỡng tính". Dì Vương tận tình khuyên bảo, lại muốn bắt đầu giáo dục chương trình học của bà.Vương Văn Khiết trợn trắng mắt, nhìn Lâm Tử Hàn cười nói:"Xem trọng, có người có tư tưởng này sao, nhất định đàn ông sẽ bị vứt bỏ hết".Bạn đang đọc truyện tạiTruyện FULL- www.Truyện FULL"Văn Khiết, con ngay cả mẹ cũng dám nói móc?"Bà Vương ủ rũ mà nâng tay lên vỗ vỗ lên đầu Vương Văn Khiết."Haizzz! Tại sao lại bắt đầu động thủ!"Vương Văn Khiết nhảy ra sau vài bước, không phục mà nói:"Thì mẹ nguyện ý chờ đợi, đợi hai mươi mấy năm, cũng không thấy cha hồi tâm trở lại bên mẹ đó thôi?""Đàn ông trong thiên hạ cũng không phải ai cũng giống như người cha đáng chết của con không có lương tâm!""Mẹ, mẹ tự mình ngồi an ủi mình đi"Vương Văn Khiết lười nói chuyện cùng bà, chuyển hướng tới vị trí của Lâm Tử Hàn thì sớm đã không có bóng dáng của cô.Cô sửng sốt, sải bước ra ngoài cửa, chuồn ra con đường bên ngoài nhà hàng xóm thì Lâm Tử Hàn bị quát dừng lại:"Đứng lại cho chị"Giữa màn đêm, Lâm Tử Hàn sợ hãi, miệng nhỏ nhắn lộ ra một nụ cười sáng lạng không gì sánh được, nịnh nọt cười nói:"Có chuyện gì sao?"Hai tay Vương Văn Khiếtvòng trước ngực, đứng tại cạnh cửa nhìn cô từ trên xuống dưới, giọng mỉa mai:"Đi lặng yên không tiếng động như thế, nhất định có chuyện gì không tốt phải không?"Nói xong ánh liếc mắt nhìn chung quanh sân vắng vẻ, một tiếng hét lớn từ miệng cô phát ra:"Lâm Tử Hàn!"

"Mẹ!~~~~"

Vương Văn Khiết chịu hết nổi mà dài giọng:

"Con mới là người mẹ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, làm thế nào mẹ lại bênh khuỷu tay cong ở bên ngoài"

.

"Mẹ nghĩ Lưu Bằng đứa bé kia rất được, đối với con lại tốt, lại có hiếu với người già"

Dì Vương một mặt lau tay dính bọt nước, một mặt nhìn chằm chằm cô nói.

"Lưu Bằng không phải là tặng cho mẹ mấy hũ mật, miệng của mẹ dùng nhiều quá nên ngọt như vậy sao?"

Vương Văn Khiết bất mãn nói:

"Tên kia bây giờ vẫn còn đang trong phòng điều tra của trung tâm thương mại, mẹ có muốn cứu hắn ta ra không?"

"Tình hình như thế nào?"

Lâm Tử Hàn tò mò nói, thiên tính bát quái của phụ nữ lập tức bộc lộ ra ngoài.

"Cảm thấy khó chịu, nên đã bỏ kẻ kia ở lại rồi"

Vương Văn Khiết hi cười một tiếng, quay người nhìn bà Vương nói:

"Mẹ, con đói bụng, còn cái gì ăn được không?"

Trễ như vậy chưa ăn cơm, chết đói cô, đều là tại tên sắc quỷ chết tiệt kia làm hại, Vương Văn Khiết càng nghĩ, trong lòng lại càng cảm thấy tức giận.

"Lưu Bằng bị làm sao vậy?"

Dì Vương vội la lên.

Vương Văn Khiết nhìn mẻ mặt ngưng trọng của bà, vừa ăn vừa cười nói:

"Yên tâm đi, không chết được! Ngày mai tin chắc rằng có thể mang tặng mẹ một hũ mật!"

"Văn Khiết, chị thật ác độc"

. Lâm Tử Hàn ha ha cười nói.

"Đi"

Bà Vương đánh cô một cái, một lần nữa chuyển hướng sang Vương Văn Khiết trách cứ:

"Mẹ nói con đứa bé này, tại sao lại ác như vậy?"

"Mẹ, mẹ cho rằng hắn ta chỉ rất tốt với con sao? Phụ nữ của hắn có nhiều có thể xếp hết một thôn"

.

"Cậu ta tuy là đào hoa một chút, nhưng cậu ta đối đãi với con thật tâm, đàn ông kết hôn sinh con tự nhiên sẽ tu tâm dưỡng tính"

. Dì Vương tận tình khuyên bảo, lại muốn bắt đầu giáo dục chương trình học của bà.

Vương Văn Khiết trợn trắng mắt, nhìn Lâm Tử Hàn cười nói:

"Xem trọng, có người có tư tưởng này sao, nhất định đàn ông sẽ bị vứt bỏ hết"

.

Bạn đang đọc truyện tại

Truyện FULL

- www.Truyện FULL

"Văn Khiết, con ngay cả mẹ cũng dám nói móc?"

Bà Vương ủ rũ mà nâng tay lên vỗ vỗ lên đầu Vương Văn Khiết.

"Haizzz! Tại sao lại bắt đầu động thủ!"

Vương Văn Khiết nhảy ra sau vài bước, không phục mà nói:

"Thì mẹ nguyện ý chờ đợi, đợi hai mươi mấy năm, cũng không thấy cha hồi tâm trở lại bên mẹ đó thôi?"

"Đàn ông trong thiên hạ cũng không phải ai cũng giống như người cha đáng chết của con không có lương tâm!"

"Mẹ, mẹ tự mình ngồi an ủi mình đi"

Vương Văn Khiết lười nói chuyện cùng bà, chuyển hướng tới vị trí của Lâm Tử Hàn thì sớm đã không có bóng dáng của cô.

Cô sửng sốt, sải bước ra ngoài cửa, chuồn ra con đường bên ngoài nhà hàng xóm thì Lâm Tử Hàn bị quát dừng lại:

"Đứng lại cho chị"

Giữa màn đêm, Lâm Tử Hàn sợ hãi, miệng nhỏ nhắn lộ ra một nụ cười sáng lạng không gì sánh được, nịnh nọt cười nói:

"Có chuyện gì sao?"

Hai tay Vương Văn Khiếtvòng trước ngực, đứng tại cạnh cửa nhìn cô từ trên xuống dưới, giọng mỉa mai:

"Đi lặng yên không tiếng động như thế, nhất định có chuyện gì không tốt phải không?"

Nói xong ánh liếc mắt nhìn chung quanh sân vắng vẻ, một tiếng hét lớn từ miệng cô phát ra:

"Lâm Tử Hàn!"

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng TàiTác giả: Thiên CầmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột khách sạn năm sao. Hai bên cửa tự động từ từ mở ra. Ngay sau đó trước mắt nhân viên tiếp tân xuất hiện một người đeo kính râm, mặc âu phục mỏng của người phụ nữ trẻ, giày cao gót bước trên sàn gỗ mịn, phát ra những tiếng leng keng dễ nghe. Lâm Tử Hàn cố gắng trấn tĩnh tiếng tim đập bồn chồn, thở sâu đi bộ về phía trước, ngón áp út đeo chiếc nhẫn kim cương sáng bóng, quyến rũ, chiếu thẳng vào mắt của mọi người xung quanh. Sau 1 tiếng kêu nhỏ, nhân viên tiếp tân lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, lịch sự nói: "Xin hỏi cô, chúng tôi có thể giúp gì được cho cô?" "Cô cần phải nói: Thưa bà" . Lâm Tử Hàn bỏ kính râm ra, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười. "Vâng, thưa bà, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì được cho bà?" Nhân viên tiếp tân liếc mắt nhìn xung quanh chiếc nhẫn kim cương đang phát sáng, không có chút nhẫn nại nào. "Cho tôi một phòng đôi tốt nhất" . Lâm Tử Hàn giả vờ nói thật lành nghề, có trời mới biết thực ra đây là lần đầu tiên cô ấy ở trong một khách sạn, trong lòng cô lo lắng… "Mẹ!~~~~"Vương Văn Khiết chịu hết nổi mà dài giọng:"Con mới là người mẹ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, làm thế nào mẹ lại bênh khuỷu tay cong ở bên ngoài"."Mẹ nghĩ Lưu Bằng đứa bé kia rất được, đối với con lại tốt, lại có hiếu với người già"Dì Vương một mặt lau tay dính bọt nước, một mặt nhìn chằm chằm cô nói."Lưu Bằng không phải là tặng cho mẹ mấy hũ mật, miệng của mẹ dùng nhiều quá nên ngọt như vậy sao?"Vương Văn Khiết bất mãn nói:"Tên kia bây giờ vẫn còn đang trong phòng điều tra của trung tâm thương mại, mẹ có muốn cứu hắn ta ra không?""Tình hình như thế nào?"Lâm Tử Hàn tò mò nói, thiên tính bát quái của phụ nữ lập tức bộc lộ ra ngoài."Cảm thấy khó chịu, nên đã bỏ kẻ kia ở lại rồi"Vương Văn Khiết hi cười một tiếng, quay người nhìn bà Vương nói:"Mẹ, con đói bụng, còn cái gì ăn được không?"Trễ như vậy chưa ăn cơm, chết đói cô, đều là tại tên sắc quỷ chết tiệt kia làm hại, Vương Văn Khiết càng nghĩ, trong lòng lại càng cảm thấy tức giận."Lưu Bằng bị làm sao vậy?"Dì Vương vội la lên.Vương Văn Khiết nhìn mẻ mặt ngưng trọng của bà, vừa ăn vừa cười nói:"Yên tâm đi, không chết được! Ngày mai tin chắc rằng có thể mang tặng mẹ một hũ mật!""Văn Khiết, chị thật ác độc". Lâm Tử Hàn ha ha cười nói."Đi"Bà Vương đánh cô một cái, một lần nữa chuyển hướng sang Vương Văn Khiết trách cứ:"Mẹ nói con đứa bé này, tại sao lại ác như vậy?""Mẹ, mẹ cho rằng hắn ta chỉ rất tốt với con sao? Phụ nữ của hắn có nhiều có thể xếp hết một thôn"."Cậu ta tuy là đào hoa một chút, nhưng cậu ta đối đãi với con thật tâm, đàn ông kết hôn sinh con tự nhiên sẽ tu tâm dưỡng tính". Dì Vương tận tình khuyên bảo, lại muốn bắt đầu giáo dục chương trình học của bà.Vương Văn Khiết trợn trắng mắt, nhìn Lâm Tử Hàn cười nói:"Xem trọng, có người có tư tưởng này sao, nhất định đàn ông sẽ bị vứt bỏ hết".Bạn đang đọc truyện tạiTruyện FULL- www.Truyện FULL"Văn Khiết, con ngay cả mẹ cũng dám nói móc?"Bà Vương ủ rũ mà nâng tay lên vỗ vỗ lên đầu Vương Văn Khiết."Haizzz! Tại sao lại bắt đầu động thủ!"Vương Văn Khiết nhảy ra sau vài bước, không phục mà nói:"Thì mẹ nguyện ý chờ đợi, đợi hai mươi mấy năm, cũng không thấy cha hồi tâm trở lại bên mẹ đó thôi?""Đàn ông trong thiên hạ cũng không phải ai cũng giống như người cha đáng chết của con không có lương tâm!""Mẹ, mẹ tự mình ngồi an ủi mình đi"Vương Văn Khiết lười nói chuyện cùng bà, chuyển hướng tới vị trí của Lâm Tử Hàn thì sớm đã không có bóng dáng của cô.Cô sửng sốt, sải bước ra ngoài cửa, chuồn ra con đường bên ngoài nhà hàng xóm thì Lâm Tử Hàn bị quát dừng lại:"Đứng lại cho chị"Giữa màn đêm, Lâm Tử Hàn sợ hãi, miệng nhỏ nhắn lộ ra một nụ cười sáng lạng không gì sánh được, nịnh nọt cười nói:"Có chuyện gì sao?"Hai tay Vương Văn Khiếtvòng trước ngực, đứng tại cạnh cửa nhìn cô từ trên xuống dưới, giọng mỉa mai:"Đi lặng yên không tiếng động như thế, nhất định có chuyện gì không tốt phải không?"Nói xong ánh liếc mắt nhìn chung quanh sân vắng vẻ, một tiếng hét lớn từ miệng cô phát ra:"Lâm Tử Hàn!"

Chương 43: Vô đề