Tác giả:

Chín giờ rưỡi tối, máy bay từ La Mã đến thành phố T đúng giờ hạ cánh, sau một chuyến dài đi đường xa, các hành khách ai cũng mỏi mệt, riêng có một người ngoại lệ. Đường Húc Nghiêu gương mặt rạng rỡ đi ra từ của máy bay, thân hình thon dài, mặc áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, hai cúc áo phía trên được nới lỏng, ống tay áo được lộn ra xắn hai lần tới khuỷu tay, cả người tản ra tư thái nhàn nhã, thong dong. Phía sau anh ta, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp thay anh kéo chiếc vali, khóe mắt mỉm cười, ở trên phi cơ trò chuyện với anh rất vui, tâm đã sớm rung động, “Đường thiếu gia, tối nay … ” “Cưng yêu, thật xin lỗi, anh bây giờ đã có hẹn rồi “. Người đàn ông xoa bóp cổ tay than nhẹ, khóe mắt đuôi lông mày nhìn không ra chút nào tiếc nuối, mắt phượng đào hoa làm cho người ta say mê, khóe môi cong nhẹ, mang theo vẻ mặt đùa giỡn quen thuộc, tiện tay lấy ra trong túi chiếc thẻ vàng, “Đây, dùng cái này đi mua mỹ phẩm dưỡng da, đặc biệt là kem dưỡng tay, hành lý của anh nặng như vậy, tay…

Chương 24: Gọi nhau

Tổng Giám Đốc Cấp Trên OutTác giả: An Nhiễm NhiễmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChín giờ rưỡi tối, máy bay từ La Mã đến thành phố T đúng giờ hạ cánh, sau một chuyến dài đi đường xa, các hành khách ai cũng mỏi mệt, riêng có một người ngoại lệ. Đường Húc Nghiêu gương mặt rạng rỡ đi ra từ của máy bay, thân hình thon dài, mặc áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, hai cúc áo phía trên được nới lỏng, ống tay áo được lộn ra xắn hai lần tới khuỷu tay, cả người tản ra tư thái nhàn nhã, thong dong. Phía sau anh ta, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp thay anh kéo chiếc vali, khóe mắt mỉm cười, ở trên phi cơ trò chuyện với anh rất vui, tâm đã sớm rung động, “Đường thiếu gia, tối nay … ” “Cưng yêu, thật xin lỗi, anh bây giờ đã có hẹn rồi “. Người đàn ông xoa bóp cổ tay than nhẹ, khóe mắt đuôi lông mày nhìn không ra chút nào tiếc nuối, mắt phượng đào hoa làm cho người ta say mê, khóe môi cong nhẹ, mang theo vẻ mặt đùa giỡn quen thuộc, tiện tay lấy ra trong túi chiếc thẻ vàng, “Đây, dùng cái này đi mua mỹ phẩm dưỡng da, đặc biệt là kem dưỡng tay, hành lý của anh nặng như vậy, tay… Húc Nghiêu?!Nghiêu?!Gọi như vậy...... Cũng quá thân mật đi?!Hạ Hải Dụ do dự một chút, theo bản năng kháng cự, trong đôi mắt sáng trong có chút tránh né.Đường Húc Nghiêu tinh tế nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng của cô, vẻ mặt không chịu nhượng bộ.“Bình thường không phải nhanh mồm nhanh miệng lắm sao? Lúc này mèo tha mất lưỡi rồi?” Đôi mắt phượng hoa đào lóe ra ánh sáng mê hoặc người, giọng đắc ý trêu chọc nửa thật nửa giả.Da tóc Hạ Hải Dụ run lên, lông tơ trên cánh tay cũng dựng cả lên, cười khan hai tiếng, “Ôi, không phải tôi không nguyện ý gọi, nhưng anh xem tôi gọi như vậy giống Thiệu Hành và những người khác, tôi mà cũng gọi theo như thế…, một chút cũng không đặc biệt! Tôi nghĩ tốt nhất nên đổi lại!”“Đổi thành cái gì đây?” Anh thật đúng là có điểm mong đợi.“A...... A Húc! Đúng đúng đúng, A Húc!” Sau khi mất rất nhiều tế bào não cô rốt cục nghĩ ra được.Đường Húc Nghiêu nhíu nhíu mày, “Sao lại quê mùa như vậy?!”Quê mùa là được rồi!A Húc với A Ngưu th* t*c giống nhau!Hạ Hải Dụ trong đáy lòng cười gian, trên mặt lại làm ra rất vẻ vô tội, “Quê cái gì mà quê, như vậy thấy thân thiết hơn! A Húc!”“Được rồi, cho phép cô gọi như vậy, tiểu Dụ nhi!”Tiểu, Tiểu Dụ nhi?!Hạ Hải Dụ chợt ngẩn ra, nụ cười ở khóe miệng cũng cứng lại, Tiểu Dụ nhi, đã rất lâu rất lâu rồi không ai gọi cô như vậy!“Không thể, anh đổi tên khác đi!”“Tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi!” Đại thiếu gia ngang ngược cố chấp.◎◎◎Hạ Hải Dụ không nhớ rõ mình rời khỏi đại trạch Đường gia như thế nào, cũng không nhớ mình trở lại nhà trọ nhỏ như thế nào, khi cô từ trong trạng thái ngẩn người lý trí thanh tỉnh lại thì trời đã tối rồi.Cả người dựa vào ván cửa, tay nhỏ bé với tới cái ba lô, lấy ra tấm ảnh gia đình kẹp trong ví, tự lẩm bẩm, “Ba, mẹ, con nhớ hai người...... Con nhớ lúc hai người gọi con là tiểu Dụ nhi......”

Húc Nghiêu?!

Nghiêu?!

Gọi như vậy...... Cũng quá thân mật đi?!

Hạ Hải Dụ do dự một chút, theo bản năng kháng cự, trong đôi mắt sáng trong có chút tránh né.

Đường Húc Nghiêu tinh tế nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng của cô, vẻ mặt không chịu nhượng bộ.

“Bình thường không phải nhanh mồm nhanh miệng lắm sao? Lúc này mèo tha mất lưỡi rồi?” Đôi mắt phượng hoa đào lóe ra ánh sáng mê hoặc người, giọng đắc ý trêu chọc nửa thật nửa giả.

Da tóc Hạ Hải Dụ run lên, lông tơ trên cánh tay cũng dựng cả lên, cười khan hai tiếng, “Ôi, không phải tôi không nguyện ý gọi, nhưng anh xem tôi gọi như vậy giống Thiệu Hành và những người khác, tôi mà cũng gọi theo như thế…, một chút cũng không đặc biệt! Tôi nghĩ tốt nhất nên đổi lại!”

“Đổi thành cái gì đây?” Anh thật đúng là có điểm mong đợi.

“A...... A Húc! Đúng đúng đúng, A Húc!” Sau khi mất rất nhiều tế bào não cô rốt cục nghĩ ra được.

Đường Húc Nghiêu nhíu nhíu mày, “Sao lại quê mùa như vậy?!”

Quê mùa là được rồi!

A Húc với A Ngưu th* t*c giống nhau!

Hạ Hải Dụ trong đáy lòng cười gian, trên mặt lại làm ra rất vẻ vô tội, “Quê cái gì mà quê, như vậy thấy thân thiết hơn! A Húc!”

“Được rồi, cho phép cô gọi như vậy, tiểu Dụ nhi!”

Tiểu, Tiểu Dụ nhi?!

Hạ Hải Dụ chợt ngẩn ra, nụ cười ở khóe miệng cũng cứng lại, Tiểu Dụ nhi, đã rất lâu rất lâu rồi không ai gọi cô như vậy!

“Không thể, anh đổi tên khác đi!”

“Tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi!” Đại thiếu gia ngang ngược cố chấp.

◎◎◎

Hạ Hải Dụ không nhớ rõ mình rời khỏi đại trạch Đường gia như thế nào, cũng không nhớ mình trở lại nhà trọ nhỏ như thế nào, khi cô từ trong trạng thái ngẩn người lý trí thanh tỉnh lại thì trời đã tối rồi.

Cả người dựa vào ván cửa, tay nhỏ bé với tới cái ba lô, lấy ra tấm ảnh gia đình kẹp trong ví, tự lẩm bẩm, “Ba, mẹ, con nhớ hai người...... Con nhớ lúc hai người gọi con là tiểu Dụ nhi......”

Tổng Giám Đốc Cấp Trên OutTác giả: An Nhiễm NhiễmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChín giờ rưỡi tối, máy bay từ La Mã đến thành phố T đúng giờ hạ cánh, sau một chuyến dài đi đường xa, các hành khách ai cũng mỏi mệt, riêng có một người ngoại lệ. Đường Húc Nghiêu gương mặt rạng rỡ đi ra từ của máy bay, thân hình thon dài, mặc áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, hai cúc áo phía trên được nới lỏng, ống tay áo được lộn ra xắn hai lần tới khuỷu tay, cả người tản ra tư thái nhàn nhã, thong dong. Phía sau anh ta, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp thay anh kéo chiếc vali, khóe mắt mỉm cười, ở trên phi cơ trò chuyện với anh rất vui, tâm đã sớm rung động, “Đường thiếu gia, tối nay … ” “Cưng yêu, thật xin lỗi, anh bây giờ đã có hẹn rồi “. Người đàn ông xoa bóp cổ tay than nhẹ, khóe mắt đuôi lông mày nhìn không ra chút nào tiếc nuối, mắt phượng đào hoa làm cho người ta say mê, khóe môi cong nhẹ, mang theo vẻ mặt đùa giỡn quen thuộc, tiện tay lấy ra trong túi chiếc thẻ vàng, “Đây, dùng cái này đi mua mỹ phẩm dưỡng da, đặc biệt là kem dưỡng tay, hành lý của anh nặng như vậy, tay… Húc Nghiêu?!Nghiêu?!Gọi như vậy...... Cũng quá thân mật đi?!Hạ Hải Dụ do dự một chút, theo bản năng kháng cự, trong đôi mắt sáng trong có chút tránh né.Đường Húc Nghiêu tinh tế nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng của cô, vẻ mặt không chịu nhượng bộ.“Bình thường không phải nhanh mồm nhanh miệng lắm sao? Lúc này mèo tha mất lưỡi rồi?” Đôi mắt phượng hoa đào lóe ra ánh sáng mê hoặc người, giọng đắc ý trêu chọc nửa thật nửa giả.Da tóc Hạ Hải Dụ run lên, lông tơ trên cánh tay cũng dựng cả lên, cười khan hai tiếng, “Ôi, không phải tôi không nguyện ý gọi, nhưng anh xem tôi gọi như vậy giống Thiệu Hành và những người khác, tôi mà cũng gọi theo như thế…, một chút cũng không đặc biệt! Tôi nghĩ tốt nhất nên đổi lại!”“Đổi thành cái gì đây?” Anh thật đúng là có điểm mong đợi.“A...... A Húc! Đúng đúng đúng, A Húc!” Sau khi mất rất nhiều tế bào não cô rốt cục nghĩ ra được.Đường Húc Nghiêu nhíu nhíu mày, “Sao lại quê mùa như vậy?!”Quê mùa là được rồi!A Húc với A Ngưu th* t*c giống nhau!Hạ Hải Dụ trong đáy lòng cười gian, trên mặt lại làm ra rất vẻ vô tội, “Quê cái gì mà quê, như vậy thấy thân thiết hơn! A Húc!”“Được rồi, cho phép cô gọi như vậy, tiểu Dụ nhi!”Tiểu, Tiểu Dụ nhi?!Hạ Hải Dụ chợt ngẩn ra, nụ cười ở khóe miệng cũng cứng lại, Tiểu Dụ nhi, đã rất lâu rất lâu rồi không ai gọi cô như vậy!“Không thể, anh đổi tên khác đi!”“Tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi!” Đại thiếu gia ngang ngược cố chấp.◎◎◎Hạ Hải Dụ không nhớ rõ mình rời khỏi đại trạch Đường gia như thế nào, cũng không nhớ mình trở lại nhà trọ nhỏ như thế nào, khi cô từ trong trạng thái ngẩn người lý trí thanh tỉnh lại thì trời đã tối rồi.Cả người dựa vào ván cửa, tay nhỏ bé với tới cái ba lô, lấy ra tấm ảnh gia đình kẹp trong ví, tự lẩm bẩm, “Ba, mẹ, con nhớ hai người...... Con nhớ lúc hai người gọi con là tiểu Dụ nhi......”

Chương 24: Gọi nhau