Chín giờ rưỡi tối, máy bay từ La Mã đến thành phố T đúng giờ hạ cánh, sau một chuyến dài đi đường xa, các hành khách ai cũng mỏi mệt, riêng có một người ngoại lệ. Đường Húc Nghiêu gương mặt rạng rỡ đi ra từ của máy bay, thân hình thon dài, mặc áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, hai cúc áo phía trên được nới lỏng, ống tay áo được lộn ra xắn hai lần tới khuỷu tay, cả người tản ra tư thái nhàn nhã, thong dong. Phía sau anh ta, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp thay anh kéo chiếc vali, khóe mắt mỉm cười, ở trên phi cơ trò chuyện với anh rất vui, tâm đã sớm rung động, “Đường thiếu gia, tối nay … ” “Cưng yêu, thật xin lỗi, anh bây giờ đã có hẹn rồi “. Người đàn ông xoa bóp cổ tay than nhẹ, khóe mắt đuôi lông mày nhìn không ra chút nào tiếc nuối, mắt phượng đào hoa làm cho người ta say mê, khóe môi cong nhẹ, mang theo vẻ mặt đùa giỡn quen thuộc, tiện tay lấy ra trong túi chiếc thẻ vàng, “Đây, dùng cái này đi mua mỹ phẩm dưỡng da, đặc biệt là kem dưỡng tay, hành lý của anh nặng như vậy, tay…
Chương 74: Cũng gọi là A Húc
Tổng Giám Đốc Cấp Trên OutTác giả: An Nhiễm NhiễmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChín giờ rưỡi tối, máy bay từ La Mã đến thành phố T đúng giờ hạ cánh, sau một chuyến dài đi đường xa, các hành khách ai cũng mỏi mệt, riêng có một người ngoại lệ. Đường Húc Nghiêu gương mặt rạng rỡ đi ra từ của máy bay, thân hình thon dài, mặc áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, hai cúc áo phía trên được nới lỏng, ống tay áo được lộn ra xắn hai lần tới khuỷu tay, cả người tản ra tư thái nhàn nhã, thong dong. Phía sau anh ta, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp thay anh kéo chiếc vali, khóe mắt mỉm cười, ở trên phi cơ trò chuyện với anh rất vui, tâm đã sớm rung động, “Đường thiếu gia, tối nay … ” “Cưng yêu, thật xin lỗi, anh bây giờ đã có hẹn rồi “. Người đàn ông xoa bóp cổ tay than nhẹ, khóe mắt đuôi lông mày nhìn không ra chút nào tiếc nuối, mắt phượng đào hoa làm cho người ta say mê, khóe môi cong nhẹ, mang theo vẻ mặt đùa giỡn quen thuộc, tiện tay lấy ra trong túi chiếc thẻ vàng, “Đây, dùng cái này đi mua mỹ phẩm dưỡng da, đặc biệt là kem dưỡng tay, hành lý của anh nặng như vậy, tay… "A Húc. . . . . ." Một tiếng gọi dịu dàng cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai anh em.Đường Húc Đông cười xoay người, ánh mắt tối tăm nhìn bóng dáng người đang đi tới, "Chỉ Dao. . . . . ."Triệu Chỉ Dao mặc trang phục mang cám giác ấm áp, nhẹ nhàng tiến lại chỗ của hai người, cười nói, "Anh em các người trễ như thế mà vẫn còn ngồi ở đây nói chuyện phiếm sao, không bằng để chị pha cho hai ly cà phê nhé!""Vâng ạ"Triệu Chỉ Dao rời đi, Đường Húc Nghiêu không bình tĩnh hỏi:"Anh, chị dâu vừa mới nói gì? !""Pha cà phê.""Không phải câu này! Câu trước đó nữa!"". . . . . .""A Húc có đúng hay không? ! Cô ấy gọi em là A Húc có gì sao? !" Đường Húc Nghiêu có chút kích động, bàn tay nắm chặt Đường Húc Đông không thả.Trong đôi mắt của Đường Húc Đông đầu tiên là hiện vẻ hồ nghi, sau đó là nụ cười, "Người đó của em cũng gọi em như thế? !"Không sai!Chính là hay kêu như thế!Lúc mới đầu hắn thấy kêu như thế này rất khó chịu, nhưng bây giờ lại cảm thấy. . . . . . Rất ấm!Đường Húc Nghiêu nửa ngày chưa kịp hồi hồn, bưng ly cà phê trong tay, thật lâu không uống, chỉ lay động nước trong ly, cảm thấy trong nước hiện lên nụ cười của nàng."Nghiêu về sau có tính toán gì?"Đừng nói với anh là muốn bắt tay vào xây dựng sự nghiệp rồi phát triển cho thật to lớn, vững mạnh..., ý anh muốn hỏi không phải là việc này!Đường Húc Nghiêu cầm ly cà phê, một dòng ê ẩm chát chát gì đó xông lên đầu, "Em muốn đi San Francisco, nhưng. . . . . .""Yêu mà ở xa quá nên không có lòng tin? !"Đường Húc Nghiêu trừng mắt nhìn anh, "Biết rõ còn hỏi!"Đường Húc Đông trừng mắt nhìn, trong ánh mắt mang theo một chút ý vị sâu xa, xem ra Nghiêu thật nghiêm túc, cũng bắt đầu suy tính đến thực tế!"Anh. . . . . . Vào lúc anh đi công tác thì chị dâu làm gì?""Vẽ tranh."A, đúng rồi, chị dâu là hoạ sĩ.Đường Húc Nghiêu cau mày, lần gặp đầu tiên tại khách sạn, Hạ Hải Dụ hình như cũng vẽ tranh, nhưng cô ấy vẽ ếch, cún và rùa đen!Đáng chết!Không chừng sau này cô ấy còn vẽ tên đàn ông nào khác!Không cho phép! ! !Ánh mắt của Đường Húc Nghiêu trở nên âm trầm, mơ hồ mang theo tính toán.Đường Húc Đông không khỏi buồn cười, cảm giác của hắn là —— hắn sẽ rất nhanh có em dâu rồi.
"A Húc. . . . . ." Một tiếng gọi dịu dàng cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai anh em.
Đường Húc Đông cười xoay người, ánh mắt tối tăm nhìn bóng dáng người đang đi tới, "Chỉ Dao. . . . . ."
Triệu Chỉ Dao mặc trang phục mang cám giác ấm áp, nhẹ nhàng tiến lại chỗ của hai người, cười nói, "Anh em các người trễ như thế mà vẫn còn ngồi ở đây nói chuyện phiếm sao, không bằng để chị pha cho hai ly cà phê nhé!"
"Vâng ạ"
Triệu Chỉ Dao rời đi, Đường Húc Nghiêu không bình tĩnh hỏi:
"Anh, chị dâu vừa mới nói gì? !"
"Pha cà phê."
"Không phải câu này! Câu trước đó nữa!"
". . . . . ."
"A Húc có đúng hay không? ! Cô ấy gọi em là A Húc có gì sao? !" Đường Húc Nghiêu có chút kích động, bàn tay nắm chặt Đường Húc Đông không thả.
Trong đôi mắt của Đường Húc Đông đầu tiên là hiện vẻ hồ nghi, sau đó là nụ cười, "Người đó của em cũng gọi em như thế? !"
Không sai!
Chính là hay kêu như thế!
Lúc mới đầu hắn thấy kêu như thế này rất khó chịu, nhưng bây giờ lại cảm thấy. . . . . . Rất ấm!
Đường Húc Nghiêu nửa ngày chưa kịp hồi hồn, bưng ly cà phê trong tay, thật lâu không uống, chỉ lay động nước trong ly, cảm thấy trong nước hiện lên nụ cười của nàng.
"Nghiêu về sau có tính toán gì?"
Đừng nói với anh là muốn bắt tay vào xây dựng sự nghiệp rồi phát triển cho thật to lớn, vững mạnh..., ý anh muốn hỏi không phải là việc này!
Đường Húc Nghiêu cầm ly cà phê, một dòng ê ẩm chát chát gì đó xông lên đầu, "Em muốn đi San Francisco, nhưng. . . . . ."
"Yêu mà ở xa quá nên không có lòng tin? !"
Đường Húc Nghiêu trừng mắt nhìn anh, "Biết rõ còn hỏi!"
Đường Húc Đông trừng mắt nhìn, trong ánh mắt mang theo một chút ý vị sâu xa, xem ra Nghiêu thật nghiêm túc, cũng bắt đầu suy tính đến thực tế!
"Anh. . . . . . Vào lúc anh đi công tác thì chị dâu làm gì?"
"Vẽ tranh."
A, đúng rồi, chị dâu là hoạ sĩ.
Đường Húc Nghiêu cau mày, lần gặp đầu tiên tại khách sạn, Hạ Hải Dụ hình như cũng vẽ tranh, nhưng cô ấy vẽ ếch, cún và rùa đen!
Đáng chết!
Không chừng sau này cô ấy còn vẽ tên đàn ông nào khác!
Không cho phép! ! !
Ánh mắt của Đường Húc Nghiêu trở nên âm trầm, mơ hồ mang theo tính toán.
Đường Húc Đông không khỏi buồn cười, cảm giác của hắn là —— hắn sẽ rất nhanh có em dâu rồi.
Tổng Giám Đốc Cấp Trên OutTác giả: An Nhiễm NhiễmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChín giờ rưỡi tối, máy bay từ La Mã đến thành phố T đúng giờ hạ cánh, sau một chuyến dài đi đường xa, các hành khách ai cũng mỏi mệt, riêng có một người ngoại lệ. Đường Húc Nghiêu gương mặt rạng rỡ đi ra từ của máy bay, thân hình thon dài, mặc áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, hai cúc áo phía trên được nới lỏng, ống tay áo được lộn ra xắn hai lần tới khuỷu tay, cả người tản ra tư thái nhàn nhã, thong dong. Phía sau anh ta, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp thay anh kéo chiếc vali, khóe mắt mỉm cười, ở trên phi cơ trò chuyện với anh rất vui, tâm đã sớm rung động, “Đường thiếu gia, tối nay … ” “Cưng yêu, thật xin lỗi, anh bây giờ đã có hẹn rồi “. Người đàn ông xoa bóp cổ tay than nhẹ, khóe mắt đuôi lông mày nhìn không ra chút nào tiếc nuối, mắt phượng đào hoa làm cho người ta say mê, khóe môi cong nhẹ, mang theo vẻ mặt đùa giỡn quen thuộc, tiện tay lấy ra trong túi chiếc thẻ vàng, “Đây, dùng cái này đi mua mỹ phẩm dưỡng da, đặc biệt là kem dưỡng tay, hành lý của anh nặng như vậy, tay… "A Húc. . . . . ." Một tiếng gọi dịu dàng cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai anh em.Đường Húc Đông cười xoay người, ánh mắt tối tăm nhìn bóng dáng người đang đi tới, "Chỉ Dao. . . . . ."Triệu Chỉ Dao mặc trang phục mang cám giác ấm áp, nhẹ nhàng tiến lại chỗ của hai người, cười nói, "Anh em các người trễ như thế mà vẫn còn ngồi ở đây nói chuyện phiếm sao, không bằng để chị pha cho hai ly cà phê nhé!""Vâng ạ"Triệu Chỉ Dao rời đi, Đường Húc Nghiêu không bình tĩnh hỏi:"Anh, chị dâu vừa mới nói gì? !""Pha cà phê.""Không phải câu này! Câu trước đó nữa!"". . . . . .""A Húc có đúng hay không? ! Cô ấy gọi em là A Húc có gì sao? !" Đường Húc Nghiêu có chút kích động, bàn tay nắm chặt Đường Húc Đông không thả.Trong đôi mắt của Đường Húc Đông đầu tiên là hiện vẻ hồ nghi, sau đó là nụ cười, "Người đó của em cũng gọi em như thế? !"Không sai!Chính là hay kêu như thế!Lúc mới đầu hắn thấy kêu như thế này rất khó chịu, nhưng bây giờ lại cảm thấy. . . . . . Rất ấm!Đường Húc Nghiêu nửa ngày chưa kịp hồi hồn, bưng ly cà phê trong tay, thật lâu không uống, chỉ lay động nước trong ly, cảm thấy trong nước hiện lên nụ cười của nàng."Nghiêu về sau có tính toán gì?"Đừng nói với anh là muốn bắt tay vào xây dựng sự nghiệp rồi phát triển cho thật to lớn, vững mạnh..., ý anh muốn hỏi không phải là việc này!Đường Húc Nghiêu cầm ly cà phê, một dòng ê ẩm chát chát gì đó xông lên đầu, "Em muốn đi San Francisco, nhưng. . . . . .""Yêu mà ở xa quá nên không có lòng tin? !"Đường Húc Nghiêu trừng mắt nhìn anh, "Biết rõ còn hỏi!"Đường Húc Đông trừng mắt nhìn, trong ánh mắt mang theo một chút ý vị sâu xa, xem ra Nghiêu thật nghiêm túc, cũng bắt đầu suy tính đến thực tế!"Anh. . . . . . Vào lúc anh đi công tác thì chị dâu làm gì?""Vẽ tranh."A, đúng rồi, chị dâu là hoạ sĩ.Đường Húc Nghiêu cau mày, lần gặp đầu tiên tại khách sạn, Hạ Hải Dụ hình như cũng vẽ tranh, nhưng cô ấy vẽ ếch, cún và rùa đen!Đáng chết!Không chừng sau này cô ấy còn vẽ tên đàn ông nào khác!Không cho phép! ! !Ánh mắt của Đường Húc Nghiêu trở nên âm trầm, mơ hồ mang theo tính toán.Đường Húc Đông không khỏi buồn cười, cảm giác của hắn là —— hắn sẽ rất nhanh có em dâu rồi.