Chín giờ rưỡi tối, máy bay từ La Mã đến thành phố T đúng giờ hạ cánh, sau một chuyến dài đi đường xa, các hành khách ai cũng mỏi mệt, riêng có một người ngoại lệ. Đường Húc Nghiêu gương mặt rạng rỡ đi ra từ của máy bay, thân hình thon dài, mặc áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, hai cúc áo phía trên được nới lỏng, ống tay áo được lộn ra xắn hai lần tới khuỷu tay, cả người tản ra tư thái nhàn nhã, thong dong. Phía sau anh ta, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp thay anh kéo chiếc vali, khóe mắt mỉm cười, ở trên phi cơ trò chuyện với anh rất vui, tâm đã sớm rung động, “Đường thiếu gia, tối nay … ” “Cưng yêu, thật xin lỗi, anh bây giờ đã có hẹn rồi “. Người đàn ông xoa bóp cổ tay than nhẹ, khóe mắt đuôi lông mày nhìn không ra chút nào tiếc nuối, mắt phượng đào hoa làm cho người ta say mê, khóe môi cong nhẹ, mang theo vẻ mặt đùa giỡn quen thuộc, tiện tay lấy ra trong túi chiếc thẻ vàng, “Đây, dùng cái này đi mua mỹ phẩm dưỡng da, đặc biệt là kem dưỡng tay, hành lý của anh nặng như vậy, tay…
Chương 90: Chơi trò thầy trò yêu nhau
Tổng Giám Đốc Cấp Trên OutTác giả: An Nhiễm NhiễmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChín giờ rưỡi tối, máy bay từ La Mã đến thành phố T đúng giờ hạ cánh, sau một chuyến dài đi đường xa, các hành khách ai cũng mỏi mệt, riêng có một người ngoại lệ. Đường Húc Nghiêu gương mặt rạng rỡ đi ra từ của máy bay, thân hình thon dài, mặc áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, hai cúc áo phía trên được nới lỏng, ống tay áo được lộn ra xắn hai lần tới khuỷu tay, cả người tản ra tư thái nhàn nhã, thong dong. Phía sau anh ta, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp thay anh kéo chiếc vali, khóe mắt mỉm cười, ở trên phi cơ trò chuyện với anh rất vui, tâm đã sớm rung động, “Đường thiếu gia, tối nay … ” “Cưng yêu, thật xin lỗi, anh bây giờ đã có hẹn rồi “. Người đàn ông xoa bóp cổ tay than nhẹ, khóe mắt đuôi lông mày nhìn không ra chút nào tiếc nuối, mắt phượng đào hoa làm cho người ta say mê, khóe môi cong nhẹ, mang theo vẻ mặt đùa giỡn quen thuộc, tiện tay lấy ra trong túi chiếc thẻ vàng, “Đây, dùng cái này đi mua mỹ phẩm dưỡng da, đặc biệt là kem dưỡng tay, hành lý của anh nặng như vậy, tay… Khoa học công nghệ Húc Dương.Thiệu Hành đẩy cửa vào, trong tay mang một xấp tài liệu đi tới đệ trình, "Đây là giấy đăng ký cậu muốn.""Ừ, làm tốt lắm!" khóe miệng Đường Húc Nghiêu khẽ nhếch, cười đến mức có phần gian trá.Thiệu Hành híp híp mắt, gương mặt tò mò, "Nghiêu, cậu thật muốn đi Học viện Khổng tử viện bổ túc?""Thế nào, không được sao? !"Vỗ trán, nhức đầu, "Được ngược lại được, nhưng là sẽ không quá kỳ quái ư, một người Hán ngữ tuyệt vời như cậu đến đó làm cái gì?”Đường Húc Nghiêu cười đến thần bí, "Quản bao nước thẳm non xa, để ta tìm kiếm cho ra bạn lòng!""Thôi đi, ai cũng biết là cậu có dụng ý khác!"Thiệu Hành cười cười, không có chút ý tốt nói, "Nghiêu, nếu như cậu đi học viện Khổng Tử bổ túc, không phải biến thành học sinh của Hạ Hải Dụ à, không phải cậu chơi trò thầy trò yêu nhau chứ?""Quan tâm đó là tình yêu loại gì chứ, chỉ cần yêu nhau là được rồi!" đôi mắt của Đường Húc Nghiêu chớp động ánh sáng toan tính.Miệng Thiệu Hành giật giật, người này, nói yêu cũng muốn phức tạp như vậy!Lại muốn dọn nhà, lại muốn bổ túc, đây còn không có gì sao, trái lại làm người trợ lý vạn năng như anh ta mệt chết đi được!Bất quá. . . . . . Có kịch vui để xem, đáng giá!Đường Húc Nghiêu cầm bút lên, bắt đầu điền bản khai, tự thế tiêu sái, tâm tình phấn chấn.Thiệu Hành nhịn không được có phần nghiền ngẫm, đột nhiên cảm thấy khát nước, liền nhấn điện thoại nội tuyến, "Mang hai ly cà phê vào đây.""Vâng" giọng nói ngọt ngào đoan trang hồi đáp gọn gàng.Năm phút sau, thư ký một thân đồ công sở hỗn huyết mang cà phê vào, "Tổng giám đốc, trợ lý Thiệu, mời dùng.""Ừ."Đường húc Nghiêu bưng ly lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, nhíu mày, "Bỏ đường rồi?""Không có ạ, tổng giám đốc không phải chỉ uống cà phê đen sao?"Đường Húc Nghiêu gật đầu một cái, làm thủ hiệu để thư ký đi ra ngoài.Lại uống thêm một ngụm, ừ, vẫn cảm thấy hơi ngọt.Thiệu Hành chợt nở nụ cười, liếc thật sâu bạn tốt một cái, "Cậu là trong lòng uống mật, cảm thấy cái gì cũng ngọt đi!"Đường Húc Nghiêu mím môi không nói, đáy mắt lại lộ ra tia giảo hoạt.Nhìn vẻ mặt anh ta vẻ mặt, Thiệu Hành giơ tay lên vuốt cằm, khẽ cảm thán: mình cũng phải tìm một người con gái yêu thôi!
Khoa học công nghệ Húc Dương.
Thiệu Hành đẩy cửa vào, trong tay mang một xấp tài liệu đi tới đệ trình, "Đây là giấy đăng ký cậu muốn."
"Ừ, làm tốt lắm!" khóe miệng Đường Húc Nghiêu khẽ nhếch, cười đến mức có phần gian trá.
Thiệu Hành híp híp mắt, gương mặt tò mò, "Nghiêu, cậu thật muốn đi Học viện Khổng tử viện bổ túc?"
"Thế nào, không được sao? !"
Vỗ trán, nhức đầu, "Được ngược lại được, nhưng là sẽ không quá kỳ quái ư, một người Hán ngữ tuyệt vời như cậu đến đó làm cái gì?”
Đường Húc Nghiêu cười đến thần bí, "Quản bao nước thẳm non xa, để ta tìm kiếm cho ra bạn lòng!"
"Thôi đi, ai cũng biết là cậu có dụng ý khác!"
Thiệu Hành cười cười, không có chút ý tốt nói, "Nghiêu, nếu như cậu đi học viện Khổng Tử bổ túc, không phải biến thành học sinh của Hạ Hải Dụ à, không phải cậu chơi trò thầy trò yêu nhau chứ?"
"Quan tâm đó là tình yêu loại gì chứ, chỉ cần yêu nhau là được rồi!" đôi mắt của Đường Húc Nghiêu chớp động ánh sáng toan tính.
Miệng Thiệu Hành giật giật, người này, nói yêu cũng muốn phức tạp như vậy!
Lại muốn dọn nhà, lại muốn bổ túc, đây còn không có gì sao, trái lại làm người trợ lý vạn năng như anh ta mệt chết đi được!
Bất quá. . . . . . Có kịch vui để xem, đáng giá!
Đường Húc Nghiêu cầm bút lên, bắt đầu điền bản khai, tự thế tiêu sái, tâm tình phấn chấn.
Thiệu Hành nhịn không được có phần nghiền ngẫm, đột nhiên cảm thấy khát nước, liền nhấn điện thoại nội tuyến, "Mang hai ly cà phê vào đây."
"Vâng" giọng nói ngọt ngào đoan trang hồi đáp gọn gàng.
Năm phút sau, thư ký một thân đồ công sở hỗn huyết mang cà phê vào, "Tổng giám đốc, trợ lý Thiệu, mời dùng."
"Ừ."
Đường húc Nghiêu bưng ly lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, nhíu mày, "Bỏ đường rồi?"
"Không có ạ, tổng giám đốc không phải chỉ uống cà phê đen sao?"
Đường Húc Nghiêu gật đầu một cái, làm thủ hiệu để thư ký đi ra ngoài.
Lại uống thêm một ngụm, ừ, vẫn cảm thấy hơi ngọt.
Thiệu Hành chợt nở nụ cười, liếc thật sâu bạn tốt một cái, "Cậu là trong lòng uống mật, cảm thấy cái gì cũng ngọt đi!"
Đường Húc Nghiêu mím môi không nói, đáy mắt lại lộ ra tia giảo hoạt.
Nhìn vẻ mặt anh ta vẻ mặt, Thiệu Hành giơ tay lên vuốt cằm, khẽ cảm thán: mình cũng phải tìm một người con gái yêu thôi!
Tổng Giám Đốc Cấp Trên OutTác giả: An Nhiễm NhiễmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChín giờ rưỡi tối, máy bay từ La Mã đến thành phố T đúng giờ hạ cánh, sau một chuyến dài đi đường xa, các hành khách ai cũng mỏi mệt, riêng có một người ngoại lệ. Đường Húc Nghiêu gương mặt rạng rỡ đi ra từ của máy bay, thân hình thon dài, mặc áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, hai cúc áo phía trên được nới lỏng, ống tay áo được lộn ra xắn hai lần tới khuỷu tay, cả người tản ra tư thái nhàn nhã, thong dong. Phía sau anh ta, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp thay anh kéo chiếc vali, khóe mắt mỉm cười, ở trên phi cơ trò chuyện với anh rất vui, tâm đã sớm rung động, “Đường thiếu gia, tối nay … ” “Cưng yêu, thật xin lỗi, anh bây giờ đã có hẹn rồi “. Người đàn ông xoa bóp cổ tay than nhẹ, khóe mắt đuôi lông mày nhìn không ra chút nào tiếc nuối, mắt phượng đào hoa làm cho người ta say mê, khóe môi cong nhẹ, mang theo vẻ mặt đùa giỡn quen thuộc, tiện tay lấy ra trong túi chiếc thẻ vàng, “Đây, dùng cái này đi mua mỹ phẩm dưỡng da, đặc biệt là kem dưỡng tay, hành lý của anh nặng như vậy, tay… Khoa học công nghệ Húc Dương.Thiệu Hành đẩy cửa vào, trong tay mang một xấp tài liệu đi tới đệ trình, "Đây là giấy đăng ký cậu muốn.""Ừ, làm tốt lắm!" khóe miệng Đường Húc Nghiêu khẽ nhếch, cười đến mức có phần gian trá.Thiệu Hành híp híp mắt, gương mặt tò mò, "Nghiêu, cậu thật muốn đi Học viện Khổng tử viện bổ túc?""Thế nào, không được sao? !"Vỗ trán, nhức đầu, "Được ngược lại được, nhưng là sẽ không quá kỳ quái ư, một người Hán ngữ tuyệt vời như cậu đến đó làm cái gì?”Đường Húc Nghiêu cười đến thần bí, "Quản bao nước thẳm non xa, để ta tìm kiếm cho ra bạn lòng!""Thôi đi, ai cũng biết là cậu có dụng ý khác!"Thiệu Hành cười cười, không có chút ý tốt nói, "Nghiêu, nếu như cậu đi học viện Khổng Tử bổ túc, không phải biến thành học sinh của Hạ Hải Dụ à, không phải cậu chơi trò thầy trò yêu nhau chứ?""Quan tâm đó là tình yêu loại gì chứ, chỉ cần yêu nhau là được rồi!" đôi mắt của Đường Húc Nghiêu chớp động ánh sáng toan tính.Miệng Thiệu Hành giật giật, người này, nói yêu cũng muốn phức tạp như vậy!Lại muốn dọn nhà, lại muốn bổ túc, đây còn không có gì sao, trái lại làm người trợ lý vạn năng như anh ta mệt chết đi được!Bất quá. . . . . . Có kịch vui để xem, đáng giá!Đường Húc Nghiêu cầm bút lên, bắt đầu điền bản khai, tự thế tiêu sái, tâm tình phấn chấn.Thiệu Hành nhịn không được có phần nghiền ngẫm, đột nhiên cảm thấy khát nước, liền nhấn điện thoại nội tuyến, "Mang hai ly cà phê vào đây.""Vâng" giọng nói ngọt ngào đoan trang hồi đáp gọn gàng.Năm phút sau, thư ký một thân đồ công sở hỗn huyết mang cà phê vào, "Tổng giám đốc, trợ lý Thiệu, mời dùng.""Ừ."Đường húc Nghiêu bưng ly lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, nhíu mày, "Bỏ đường rồi?""Không có ạ, tổng giám đốc không phải chỉ uống cà phê đen sao?"Đường Húc Nghiêu gật đầu một cái, làm thủ hiệu để thư ký đi ra ngoài.Lại uống thêm một ngụm, ừ, vẫn cảm thấy hơi ngọt.Thiệu Hành chợt nở nụ cười, liếc thật sâu bạn tốt một cái, "Cậu là trong lòng uống mật, cảm thấy cái gì cũng ngọt đi!"Đường Húc Nghiêu mím môi không nói, đáy mắt lại lộ ra tia giảo hoạt.Nhìn vẻ mặt anh ta vẻ mặt, Thiệu Hành giơ tay lên vuốt cằm, khẽ cảm thán: mình cũng phải tìm một người con gái yêu thôi!