Nhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống…
Chương 80: Anh hùng cái thế 4
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Cả ngày đều quá kinh hồn táng đảm.Quả nhiên, kéo dài qua mấy ngàn năm, sự khác nhau là không có khả năng không có.Bi ai nha bi ai.Tố Vân thấy nương nương nhà mình yên tĩnh trở lại, trong lòng cũng vui mừng lên.Nếu nương nương lại muốn làm chuyện gì đó kinh thế hãi tục, nàng cũng thật không biết phải ứng phó thế nào rồi.Sau không biết bao lâu, hai người cuối cùng đi tới chợ.Chợ có thể nói tiếng người ồn ào.Các tiếng rao hàng thét to không ngừng, bán thương phẩm cũng là đủ loại, Tô Tiểu Tiểu nhìn xem hoa cả mắt.Chậc chậc, này phố buôn bán cổ đại so ra cũng tuyệt không thua kém hiện đại nha.Tô Tiểu Tiểu như thế nghĩ.Nàng bên trái nhìn một chút, bên phải nhìn một chút, cũng không vội vã bỏ rơi Tố Vân.Dù sao muốn lừa người cũng phải lừa sao cho có kỹ thuật một chút!Lừa đến không thể làm cho người ta phát hiện!Quăng quá sớm, lần sau các nàng sẽ không chịu mang nàng đi ra.Ai, ngẫm lại, nàng làm hoàng hậu cũng thật là bi ai.Muốn ra cái cung, cũng phải cần cung nữ hỗ trợ.Xem ra, hoàng cung quả nhiên là một cái nhà lao to lớn xa hoa.Ngay tại khi Tô Tiểu Tiểu cảm khái vạn phần, cách đó không xa bỗng nhiên náo nhiệt lên.Không ít mọi người đều hướng bên kia chạy đi qua.Tô Tiểu Tiểu vừa thấy, hai mắt sáng ngời, lập tức dậy lên hứng thú.Nàng cũng chạy đi theo đám người hướng bên kia đi đến.Tố Vân nóng nảy.“Nương …” Lời vừa ra khỏi miệng, mới đột nhiên nhớ tới nơi này không phải trong cung, nàng vội vàng sửa miệng.“Tiểu thư, chờ ta với nha.”Dứt lời, cũng đi theo Tô Tiểu Tiểu hướng cách đó không xa chạy đi.Đây là lúc Tô Tiểu Tiểu hứng thú nhất, làm sao lại nghe lời Tố Vân, lại nói nàng vốn đã nghĩ bỏ rơi Tố Vân đi một mình.Vì thế, Tô Tiểu Tiểu giống một con hồ ly giảo hoạt ở trong đám người vòng bên trái, đảo bên phải, hơn nữa thân mình nàng vốn nhỏ nhắn, sau một lúc che dấu trong đám người, rất nhanh, Tố Vân đã không thấy bóng dáng Tô Tiểu Tiểu.Tô Tiểu Tiểu cũng không nghĩ tới chính mình có thể nhanh như vậy bỏ ra Tố Vân, lúc này trong lòng nàng vô cùng cao hứng hoan hô nhảy nhót.Chẳng qua sau lúc cao hứng xong, Tô Tiểu Tiểu lại bắt đầu phiền não đi lên.Đám người này thật sự quá lớn.Chung quanh đều là người, nàng bị chen ở trong đám người tìm không thấy đường ra.Nàng hít thán, quyết định nhận mệnh.Vì thế, nàng quyết định đi theo đám người xem náo nhiệt đi.
Cả ngày đều quá kinh hồn táng đảm.
Quả nhiên, kéo dài qua mấy ngàn năm, sự khác nhau là không có khả năng không có.
Bi ai nha bi ai.
Tố Vân thấy nương nương nhà mình yên tĩnh trở lại, trong lòng cũng vui mừng lên.
Nếu nương nương lại muốn làm chuyện gì đó kinh thế hãi tục, nàng cũng thật không biết phải ứng phó thế nào rồi.
Sau không biết bao lâu, hai người cuối cùng đi tới chợ.
Chợ có thể nói tiếng người ồn ào.
Các tiếng rao hàng thét to không ngừng, bán thương phẩm cũng là đủ loại, Tô Tiểu Tiểu nhìn xem hoa cả mắt.
Chậc chậc, này phố buôn bán cổ đại so ra cũng tuyệt không thua kém hiện đại nha.
Tô Tiểu Tiểu như thế nghĩ.
Nàng bên trái nhìn một chút, bên phải nhìn một chút, cũng không vội vã bỏ rơi Tố Vân.
Dù sao muốn lừa người cũng phải lừa sao cho có kỹ thuật một chút!
Lừa đến không thể làm cho người ta phát hiện!
Quăng quá sớm, lần sau các nàng sẽ không chịu mang nàng đi ra.
Ai, ngẫm lại, nàng làm hoàng hậu cũng thật là bi ai.
Muốn ra cái cung, cũng phải cần cung nữ hỗ trợ.
Xem ra, hoàng cung quả nhiên là một cái nhà lao to lớn xa hoa.
Ngay tại khi Tô Tiểu Tiểu cảm khái vạn phần, cách đó không xa bỗng nhiên náo nhiệt lên.
Không ít mọi người đều hướng bên kia chạy đi qua.
Tô Tiểu Tiểu vừa thấy, hai mắt sáng ngời, lập tức dậy lên hứng thú.
Nàng cũng chạy đi theo đám người hướng bên kia đi đến.
Tố Vân nóng nảy.
“Nương …” Lời vừa ra khỏi miệng, mới đột nhiên nhớ tới nơi này không phải trong cung, nàng vội vàng sửa miệng.
“Tiểu thư, chờ ta với nha.”
Dứt lời, cũng đi theo Tô Tiểu Tiểu hướng cách đó không xa chạy đi.
Đây là lúc Tô Tiểu Tiểu hứng thú nhất, làm sao lại nghe lời Tố Vân, lại nói nàng vốn đã nghĩ bỏ rơi Tố Vân đi một mình.
Vì thế, Tô Tiểu Tiểu giống một con hồ ly giảo hoạt ở trong đám người vòng bên trái, đảo bên phải, hơn nữa thân mình nàng vốn nhỏ nhắn, sau một lúc che dấu trong đám người, rất nhanh, Tố Vân đã không thấy bóng dáng Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu cũng không nghĩ tới chính mình có thể nhanh như vậy bỏ ra Tố Vân, lúc này trong lòng nàng vô cùng cao hứng hoan hô nhảy nhót.
Chẳng qua sau lúc cao hứng xong, Tô Tiểu Tiểu lại bắt đầu phiền não đi lên.
Đám người này thật sự quá lớn.
Chung quanh đều là người, nàng bị chen ở trong đám người tìm không thấy đường ra.
Nàng hít thán, quyết định nhận mệnh.
Vì thế, nàng quyết định đi theo đám người xem náo nhiệt đi.
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Cả ngày đều quá kinh hồn táng đảm.Quả nhiên, kéo dài qua mấy ngàn năm, sự khác nhau là không có khả năng không có.Bi ai nha bi ai.Tố Vân thấy nương nương nhà mình yên tĩnh trở lại, trong lòng cũng vui mừng lên.Nếu nương nương lại muốn làm chuyện gì đó kinh thế hãi tục, nàng cũng thật không biết phải ứng phó thế nào rồi.Sau không biết bao lâu, hai người cuối cùng đi tới chợ.Chợ có thể nói tiếng người ồn ào.Các tiếng rao hàng thét to không ngừng, bán thương phẩm cũng là đủ loại, Tô Tiểu Tiểu nhìn xem hoa cả mắt.Chậc chậc, này phố buôn bán cổ đại so ra cũng tuyệt không thua kém hiện đại nha.Tô Tiểu Tiểu như thế nghĩ.Nàng bên trái nhìn một chút, bên phải nhìn một chút, cũng không vội vã bỏ rơi Tố Vân.Dù sao muốn lừa người cũng phải lừa sao cho có kỹ thuật một chút!Lừa đến không thể làm cho người ta phát hiện!Quăng quá sớm, lần sau các nàng sẽ không chịu mang nàng đi ra.Ai, ngẫm lại, nàng làm hoàng hậu cũng thật là bi ai.Muốn ra cái cung, cũng phải cần cung nữ hỗ trợ.Xem ra, hoàng cung quả nhiên là một cái nhà lao to lớn xa hoa.Ngay tại khi Tô Tiểu Tiểu cảm khái vạn phần, cách đó không xa bỗng nhiên náo nhiệt lên.Không ít mọi người đều hướng bên kia chạy đi qua.Tô Tiểu Tiểu vừa thấy, hai mắt sáng ngời, lập tức dậy lên hứng thú.Nàng cũng chạy đi theo đám người hướng bên kia đi đến.Tố Vân nóng nảy.“Nương …” Lời vừa ra khỏi miệng, mới đột nhiên nhớ tới nơi này không phải trong cung, nàng vội vàng sửa miệng.“Tiểu thư, chờ ta với nha.”Dứt lời, cũng đi theo Tô Tiểu Tiểu hướng cách đó không xa chạy đi.Đây là lúc Tô Tiểu Tiểu hứng thú nhất, làm sao lại nghe lời Tố Vân, lại nói nàng vốn đã nghĩ bỏ rơi Tố Vân đi một mình.Vì thế, Tô Tiểu Tiểu giống một con hồ ly giảo hoạt ở trong đám người vòng bên trái, đảo bên phải, hơn nữa thân mình nàng vốn nhỏ nhắn, sau một lúc che dấu trong đám người, rất nhanh, Tố Vân đã không thấy bóng dáng Tô Tiểu Tiểu.Tô Tiểu Tiểu cũng không nghĩ tới chính mình có thể nhanh như vậy bỏ ra Tố Vân, lúc này trong lòng nàng vô cùng cao hứng hoan hô nhảy nhót.Chẳng qua sau lúc cao hứng xong, Tô Tiểu Tiểu lại bắt đầu phiền não đi lên.Đám người này thật sự quá lớn.Chung quanh đều là người, nàng bị chen ở trong đám người tìm không thấy đường ra.Nàng hít thán, quyết định nhận mệnh.Vì thế, nàng quyết định đi theo đám người xem náo nhiệt đi.