Nhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống…
Chương 83: Cái thế anh hùng 7
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Nàng ngắm nam nhân trước mắt, nàng cười hắc hắc: “Vị đại ca này, ngày khác các ngươi diễn trò, ta lại đến cổ động được không. Hôm nay … Liền tạm thời nợ các ngươi. Ha ha …”Nói còn chưa dứt lời, Tô Tiểu Tiểu lập tức xoay người bỏ chạy.Nam nhân thấy thế, phất phất tay: “Người đâu, bắt cho ta nữ nhân kia nhìn bá vương diễn trở về (vịt: kiểu như xem không trả tiền thì gọi là bá vương đó, ăn không trả tiền cũng vậy á). Lão tử diễn ở trong này lâu như vậy, còn không có gặp qua không trả tiền.”Tô Tiểu Tiểu tự nhiên là nghe được lời nói của nam nhân.Nam nhân này nói không mà còn giống như đang cầm cái microphone mà nói, chỉ có điếc mới không nghe được.Vì thế, Tô Tiểu Tiểu chạy trốn nhanh hơn.Vù vù hô …Nàng chỉ cảm thấy gió thổi vù vù qua tai …Cũng không biết chạy bao lâu, Tô Tiểu Tiểu rốt cục cảm thấy mệt mỏi.Nàng quẹo vào một cái ngõ nhỏ, thở hồng hộc ngừng lại.“Hô … Mệt chết. Thật sự là không hay ho mà.”Tô Tiểu Tiểu oán giận.Nàng đầu đầy mồ hôi, chân cũng ê ẩm, cuối cùng nàng bất chấp cái gì hình tượng hay không hình tượng, lập tức đặt mông, cả người ngồi ở dưới đất.Vừa ngồi xuống không lâu, góc vốn là có chút âm u bỗng nhiên nhảy ra một con mèo đen.Tô Tiểu Tiểu giật mình kinh hãi.Nhưng nàng thật là mệt đến đi không nổi.Cứ việc trong lòng vẫn còn có chút khiếp sợ, nhưng nàng vẫn là dựa vào tường, ngồi bất động.Mà ngay tại phía sau, Tô Tiểu Tiểu nghe thấy được một ít hương vị là lạ.Ngay khi hương vị nàng ngửi thấy qua đi, trước mắt bỗng xuất hiện năm … người khất cái quần áo tả tơi.Bọn họ hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Tô Tiểu Tiểu.Chậm rãi … Chậm rãi xông tới.Tô Tiểu Tiểu vẻ mặt kinh hoảng.Nàng vung cánh tay: “Không cần lại đây.”Năm khất cái kia làm sao quan tâm tới Tô Tiểu Tiểu, cứ như vậy từng bước một đi tới phía trước, Tô Tiểu Tiểu nhất thời ngay cả một tia ánh mặt trời cũng không thấy.“Đây là địa bàn của chúng ta, ngươi xông vào, phải gánh vác hậu quả …”Khất cái đi đầu âm trầm nói xong.Tô Tiểu Tiểu thậm chí có thể nhìn đến miệng hắn đầy răng vàng.Tô Tiểu Tiểu nhất thời cảm thấy một trận ghê tởm.So với ngựa đực hoàng đế còn ghê tởm!“Đừng … Đừng tới đây, bằng không ta hét to …”Một khất cái khác âm hiểm cười: “Kêu to đi kêu to đi … Không có người đến cứu ngươi đâu …”
Nàng ngắm nam nhân trước mắt, nàng cười hắc hắc: “Vị đại ca này, ngày khác các ngươi diễn trò, ta lại đến cổ động được không. Hôm nay … Liền tạm thời nợ các ngươi. Ha ha …”
Nói còn chưa dứt lời, Tô Tiểu Tiểu lập tức xoay người bỏ chạy.
Nam nhân thấy thế, phất phất tay: “Người đâu, bắt cho ta nữ nhân kia nhìn bá vương diễn trở về (vịt: kiểu như xem không trả tiền thì gọi là bá vương đó, ăn không trả tiền cũng vậy á). Lão tử diễn ở trong này lâu như vậy, còn không có gặp qua không trả tiền.”
Tô Tiểu Tiểu tự nhiên là nghe được lời nói của nam nhân.
Nam nhân này nói không mà còn giống như đang cầm cái microphone mà nói, chỉ có điếc mới không nghe được.
Vì thế, Tô Tiểu Tiểu chạy trốn nhanh hơn.
Vù vù hô …
Nàng chỉ cảm thấy gió thổi vù vù qua tai …
Cũng không biết chạy bao lâu, Tô Tiểu Tiểu rốt cục cảm thấy mệt mỏi.
Nàng quẹo vào một cái ngõ nhỏ, thở hồng hộc ngừng lại.
“Hô … Mệt chết. Thật sự là không hay ho mà.”
Tô Tiểu Tiểu oán giận.
Nàng đầu đầy mồ hôi, chân cũng ê ẩm, cuối cùng nàng bất chấp cái gì hình tượng hay không hình tượng, lập tức đặt mông, cả người ngồi ở dưới đất.
Vừa ngồi xuống không lâu, góc vốn là có chút âm u bỗng nhiên nhảy ra một con mèo đen.
Tô Tiểu Tiểu giật mình kinh hãi.
Nhưng nàng thật là mệt đến đi không nổi.
Cứ việc trong lòng vẫn còn có chút khiếp sợ, nhưng nàng vẫn là dựa vào tường, ngồi bất động.
Mà ngay tại phía sau, Tô Tiểu Tiểu nghe thấy được một ít hương vị là lạ.
Ngay khi hương vị nàng ngửi thấy qua đi, trước mắt bỗng xuất hiện năm … người khất cái quần áo tả tơi.
Bọn họ hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Tô Tiểu Tiểu.
Chậm rãi … Chậm rãi xông tới.
Tô Tiểu Tiểu vẻ mặt kinh hoảng.
Nàng vung cánh tay: “Không cần lại đây.”
Năm khất cái kia làm sao quan tâm tới Tô Tiểu Tiểu, cứ như vậy từng bước một đi tới phía trước, Tô Tiểu Tiểu nhất thời ngay cả một tia ánh mặt trời cũng không thấy.
“Đây là địa bàn của chúng ta, ngươi xông vào, phải gánh vác hậu quả …”
Khất cái đi đầu âm trầm nói xong.
Tô Tiểu Tiểu thậm chí có thể nhìn đến miệng hắn đầy răng vàng.
Tô Tiểu Tiểu nhất thời cảm thấy một trận ghê tởm.
So với ngựa đực hoàng đế còn ghê tởm!
“Đừng … Đừng tới đây, bằng không ta hét to …”
Một khất cái khác âm hiểm cười: “Kêu to đi kêu to đi … Không có người đến cứu ngươi đâu …”
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Nàng ngắm nam nhân trước mắt, nàng cười hắc hắc: “Vị đại ca này, ngày khác các ngươi diễn trò, ta lại đến cổ động được không. Hôm nay … Liền tạm thời nợ các ngươi. Ha ha …”Nói còn chưa dứt lời, Tô Tiểu Tiểu lập tức xoay người bỏ chạy.Nam nhân thấy thế, phất phất tay: “Người đâu, bắt cho ta nữ nhân kia nhìn bá vương diễn trở về (vịt: kiểu như xem không trả tiền thì gọi là bá vương đó, ăn không trả tiền cũng vậy á). Lão tử diễn ở trong này lâu như vậy, còn không có gặp qua không trả tiền.”Tô Tiểu Tiểu tự nhiên là nghe được lời nói của nam nhân.Nam nhân này nói không mà còn giống như đang cầm cái microphone mà nói, chỉ có điếc mới không nghe được.Vì thế, Tô Tiểu Tiểu chạy trốn nhanh hơn.Vù vù hô …Nàng chỉ cảm thấy gió thổi vù vù qua tai …Cũng không biết chạy bao lâu, Tô Tiểu Tiểu rốt cục cảm thấy mệt mỏi.Nàng quẹo vào một cái ngõ nhỏ, thở hồng hộc ngừng lại.“Hô … Mệt chết. Thật sự là không hay ho mà.”Tô Tiểu Tiểu oán giận.Nàng đầu đầy mồ hôi, chân cũng ê ẩm, cuối cùng nàng bất chấp cái gì hình tượng hay không hình tượng, lập tức đặt mông, cả người ngồi ở dưới đất.Vừa ngồi xuống không lâu, góc vốn là có chút âm u bỗng nhiên nhảy ra một con mèo đen.Tô Tiểu Tiểu giật mình kinh hãi.Nhưng nàng thật là mệt đến đi không nổi.Cứ việc trong lòng vẫn còn có chút khiếp sợ, nhưng nàng vẫn là dựa vào tường, ngồi bất động.Mà ngay tại phía sau, Tô Tiểu Tiểu nghe thấy được một ít hương vị là lạ.Ngay khi hương vị nàng ngửi thấy qua đi, trước mắt bỗng xuất hiện năm … người khất cái quần áo tả tơi.Bọn họ hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Tô Tiểu Tiểu.Chậm rãi … Chậm rãi xông tới.Tô Tiểu Tiểu vẻ mặt kinh hoảng.Nàng vung cánh tay: “Không cần lại đây.”Năm khất cái kia làm sao quan tâm tới Tô Tiểu Tiểu, cứ như vậy từng bước một đi tới phía trước, Tô Tiểu Tiểu nhất thời ngay cả một tia ánh mặt trời cũng không thấy.“Đây là địa bàn của chúng ta, ngươi xông vào, phải gánh vác hậu quả …”Khất cái đi đầu âm trầm nói xong.Tô Tiểu Tiểu thậm chí có thể nhìn đến miệng hắn đầy răng vàng.Tô Tiểu Tiểu nhất thời cảm thấy một trận ghê tởm.So với ngựa đực hoàng đế còn ghê tởm!“Đừng … Đừng tới đây, bằng không ta hét to …”Một khất cái khác âm hiểm cười: “Kêu to đi kêu to đi … Không có người đến cứu ngươi đâu …”