Nhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống…
Chương 105: Quý nhân
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Vân Thư nghe xong, trong lòng đối Tô Tiểu Tiểu càng là thưởng thức.Hắn hỏi: “Không biết phương danh cô nương là …”Do dự, hắn lại nói: “Nếu cô nương không muốn nói, cũng không làm sao. Ta hiểu được.”Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: “Cái gì có nguyện ý hay không, tên cũng không phải là điều gì đó không thể cho ai biết. Ta họ Tô, tên Tiểu Tiểu.”Vân Thư chỉ cảm thấy cô nương trước mắt hào khí tận trời, thật vừa ý hắn.“Nguyên lai là Tô cô nương.”Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu.“Vân Thư này, ngươi nói ngươi buôn bán, ngươi là làm sinh ý về cái gì?”Vân thư đáp: “Bán tơ lụa.”Nguyên lai là bán tơ lụa …Tô Tiểu Tiểu trong lòng nghĩ như vậy.Nói, Vân Thư này, thật sự là nhìn từ đầu tới đuôi, đều rất khó nhìn ra được là một người bán tơ lụa.Mới gặp lần đầu tiên, Vân Thư khiến cho nàng có cảm giác chính là từ học đường đi ra.Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu: “Hắc hắc, hóa ra là bán tơ lụa. Cửa hàng của ngươi bán? Sinh ý có được không?”Vân Thư cũng gật đầu.“Quả thật là bán ở cửa hàng, sinh ý hoàn hảo, không phải rất hỏa vượng, cũng sẽ không quá kém, còn có thể sống tạm.”Tô Tiểu Tiểu vừa nghe, trong lòng vui vẻ.“Vậy ngươi lúc trước khi đi vào kinh thành, phải đi chỗ nào mở cửa hàng? Cần đi quan phủ đăng kí sao? Vẫn là có cái gì trình tự kể lại chút coi?”Vân Thư trong lòng có chút nghi hoặc.Tô cô nương này hỏi cái này làm gì?Bất quá nghi vấn mặc nghi vấn, Vân Thư vẫn là thành thật đáp: “Muốn ở kinh thành mở cửa hàng, cần phải là người kinh thành. Cho nên, nhất định đầu tiên phải tới quan phủ chứng minh mình là người kinh thành, sau đó phải đến quan phủ nội vụ, đăng ký muốn mở cửa hàng, cuối cùng sẽ chờ cho đến khi quan phủ chứng minh xong là được rồi. Bất quá, quá trình này có chút lâu, hơn nữa muốn thông thì bạc cũng không ít, nếu Tô cô nương có quen biết ai làm quan ở kinh thành, vậy thì rất nhanh thôi.”Tô Tiểu Tiểu vừa nghe.Nàng lập tức uể oải.Muốn chứng minh chính mình là người kinh thành không khó, Đoan Mộc Lang Hoàn vốn chính là người kinh thành.Nhưng là muốn quan phủ chứng minh, Đoan Mộc gia chắc chắn biết nữ nhi nhà mình đi thương hành, đến lúc đó, đừng nói cửa hàng, nàng xin cái gì đều không có.Tốn nhiều bạc, điều này không cần lo lắng. Nàng Tô Tiểu Tiểu cái gì đều không có, chính là tiền nhiều.Về phần nhận thức người làm quan ở kinh thành …Ai, một cái đều không có.Nếu thật sự nói có, không biết hoàng đế có tính không?Nhưng là, hoàng đế tất nhiên là không chịu.Ai ai ai …Như thế nào ở cổ đại mở cái cửa hàng so với hiện đại còn khó nha.Vân Thư thấy Tô Tiểu Tiểu chán ngán thất vọng, liền hỏi: “Làm sao vậy?”Tô Tiểu Tiểu do dự một lúc, mới thành thành thật thật một năm một mười bẩm báo.Ai ngờ sau khi nói xong, Vân Thư cũng là cười tủm tỉm nói: “Nguyên lai là vấn đề này. Vừa lúc ở bên cạnh cửa hàng ta có một cửa hàng rộng lớn, lão bản của cửa hàng đó đang tính về quê, muốn chuyển nhượng đây. Nếu Tô cô nương muốn mở, có thể đến gặp vị lão bản kia mua. Như vậy rất nhiều thủ tục có thể tiết kiệm.”Tô Tiểu Tiểu cảm động hai mắt nước mắt lưng tròng.Quý nhân này quý nhân.Nàng hôm nay lại gặp quý nhân.
Vân Thư nghe xong, trong lòng đối Tô Tiểu Tiểu càng là thưởng thức.
Hắn hỏi: “Không biết phương danh cô nương là …”
Do dự, hắn lại nói: “Nếu cô nương không muốn nói, cũng không làm sao. Ta hiểu được.”
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: “Cái gì có nguyện ý hay không, tên cũng không phải là điều gì đó không thể cho ai biết. Ta họ Tô, tên Tiểu Tiểu.”
Vân Thư chỉ cảm thấy cô nương trước mắt hào khí tận trời, thật vừa ý hắn.
“Nguyên lai là Tô cô nương.”
Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu.
“Vân Thư này, ngươi nói ngươi buôn bán, ngươi là làm sinh ý về cái gì?”
Vân thư đáp: “Bán tơ lụa.”
Nguyên lai là bán tơ lụa …
Tô Tiểu Tiểu trong lòng nghĩ như vậy.
Nói, Vân Thư này, thật sự là nhìn từ đầu tới đuôi, đều rất khó nhìn ra được là một người bán tơ lụa.
Mới gặp lần đầu tiên, Vân Thư khiến cho nàng có cảm giác chính là từ học đường đi ra.
Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu: “Hắc hắc, hóa ra là bán tơ lụa. Cửa hàng của ngươi bán? Sinh ý có được không?”
Vân Thư cũng gật đầu.
“Quả thật là bán ở cửa hàng, sinh ý hoàn hảo, không phải rất hỏa vượng, cũng sẽ không quá kém, còn có thể sống tạm.”
Tô Tiểu Tiểu vừa nghe, trong lòng vui vẻ.
“Vậy ngươi lúc trước khi đi vào kinh thành, phải đi chỗ nào mở cửa hàng? Cần đi quan phủ đăng kí sao? Vẫn là có cái gì trình tự kể lại chút coi?”
Vân Thư trong lòng có chút nghi hoặc.
Tô cô nương này hỏi cái này làm gì?
Bất quá nghi vấn mặc nghi vấn, Vân Thư vẫn là thành thật đáp: “Muốn ở kinh thành mở cửa hàng, cần phải là người kinh thành. Cho nên, nhất định đầu tiên phải tới quan phủ chứng minh mình là người kinh thành, sau đó phải đến quan phủ nội vụ, đăng ký muốn mở cửa hàng, cuối cùng sẽ chờ cho đến khi quan phủ chứng minh xong là được rồi. Bất quá, quá trình này có chút lâu, hơn nữa muốn thông thì bạc cũng không ít, nếu Tô cô nương có quen biết ai làm quan ở kinh thành, vậy thì rất nhanh thôi.”
Tô Tiểu Tiểu vừa nghe.
Nàng lập tức uể oải.
Muốn chứng minh chính mình là người kinh thành không khó, Đoan Mộc Lang Hoàn vốn chính là người kinh thành.
Nhưng là muốn quan phủ chứng minh, Đoan Mộc gia chắc chắn biết nữ nhi nhà mình đi thương hành, đến lúc đó, đừng nói cửa hàng, nàng xin cái gì đều không có.
Tốn nhiều bạc, điều này không cần lo lắng. Nàng Tô Tiểu Tiểu cái gì đều không có, chính là tiền nhiều.
Về phần nhận thức người làm quan ở kinh thành …
Ai, một cái đều không có.
Nếu thật sự nói có, không biết hoàng đế có tính không?
Nhưng là, hoàng đế tất nhiên là không chịu.
Ai ai ai …
Như thế nào ở cổ đại mở cái cửa hàng so với hiện đại còn khó nha.
Vân Thư thấy Tô Tiểu Tiểu chán ngán thất vọng, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Tô Tiểu Tiểu do dự một lúc, mới thành thành thật thật một năm một mười bẩm báo.
Ai ngờ sau khi nói xong, Vân Thư cũng là cười tủm tỉm nói: “Nguyên lai là vấn đề này. Vừa lúc ở bên cạnh cửa hàng ta có một cửa hàng rộng lớn, lão bản của cửa hàng đó đang tính về quê, muốn chuyển nhượng đây. Nếu Tô cô nương muốn mở, có thể đến gặp vị lão bản kia mua. Như vậy rất nhiều thủ tục có thể tiết kiệm.”
Tô Tiểu Tiểu cảm động hai mắt nước mắt lưng tròng.
Quý nhân này quý nhân.
Nàng hôm nay lại gặp quý nhân.
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Vân Thư nghe xong, trong lòng đối Tô Tiểu Tiểu càng là thưởng thức.Hắn hỏi: “Không biết phương danh cô nương là …”Do dự, hắn lại nói: “Nếu cô nương không muốn nói, cũng không làm sao. Ta hiểu được.”Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: “Cái gì có nguyện ý hay không, tên cũng không phải là điều gì đó không thể cho ai biết. Ta họ Tô, tên Tiểu Tiểu.”Vân Thư chỉ cảm thấy cô nương trước mắt hào khí tận trời, thật vừa ý hắn.“Nguyên lai là Tô cô nương.”Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu.“Vân Thư này, ngươi nói ngươi buôn bán, ngươi là làm sinh ý về cái gì?”Vân thư đáp: “Bán tơ lụa.”Nguyên lai là bán tơ lụa …Tô Tiểu Tiểu trong lòng nghĩ như vậy.Nói, Vân Thư này, thật sự là nhìn từ đầu tới đuôi, đều rất khó nhìn ra được là một người bán tơ lụa.Mới gặp lần đầu tiên, Vân Thư khiến cho nàng có cảm giác chính là từ học đường đi ra.Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu: “Hắc hắc, hóa ra là bán tơ lụa. Cửa hàng của ngươi bán? Sinh ý có được không?”Vân Thư cũng gật đầu.“Quả thật là bán ở cửa hàng, sinh ý hoàn hảo, không phải rất hỏa vượng, cũng sẽ không quá kém, còn có thể sống tạm.”Tô Tiểu Tiểu vừa nghe, trong lòng vui vẻ.“Vậy ngươi lúc trước khi đi vào kinh thành, phải đi chỗ nào mở cửa hàng? Cần đi quan phủ đăng kí sao? Vẫn là có cái gì trình tự kể lại chút coi?”Vân Thư trong lòng có chút nghi hoặc.Tô cô nương này hỏi cái này làm gì?Bất quá nghi vấn mặc nghi vấn, Vân Thư vẫn là thành thật đáp: “Muốn ở kinh thành mở cửa hàng, cần phải là người kinh thành. Cho nên, nhất định đầu tiên phải tới quan phủ chứng minh mình là người kinh thành, sau đó phải đến quan phủ nội vụ, đăng ký muốn mở cửa hàng, cuối cùng sẽ chờ cho đến khi quan phủ chứng minh xong là được rồi. Bất quá, quá trình này có chút lâu, hơn nữa muốn thông thì bạc cũng không ít, nếu Tô cô nương có quen biết ai làm quan ở kinh thành, vậy thì rất nhanh thôi.”Tô Tiểu Tiểu vừa nghe.Nàng lập tức uể oải.Muốn chứng minh chính mình là người kinh thành không khó, Đoan Mộc Lang Hoàn vốn chính là người kinh thành.Nhưng là muốn quan phủ chứng minh, Đoan Mộc gia chắc chắn biết nữ nhi nhà mình đi thương hành, đến lúc đó, đừng nói cửa hàng, nàng xin cái gì đều không có.Tốn nhiều bạc, điều này không cần lo lắng. Nàng Tô Tiểu Tiểu cái gì đều không có, chính là tiền nhiều.Về phần nhận thức người làm quan ở kinh thành …Ai, một cái đều không có.Nếu thật sự nói có, không biết hoàng đế có tính không?Nhưng là, hoàng đế tất nhiên là không chịu.Ai ai ai …Như thế nào ở cổ đại mở cái cửa hàng so với hiện đại còn khó nha.Vân Thư thấy Tô Tiểu Tiểu chán ngán thất vọng, liền hỏi: “Làm sao vậy?”Tô Tiểu Tiểu do dự một lúc, mới thành thành thật thật một năm một mười bẩm báo.Ai ngờ sau khi nói xong, Vân Thư cũng là cười tủm tỉm nói: “Nguyên lai là vấn đề này. Vừa lúc ở bên cạnh cửa hàng ta có một cửa hàng rộng lớn, lão bản của cửa hàng đó đang tính về quê, muốn chuyển nhượng đây. Nếu Tô cô nương muốn mở, có thể đến gặp vị lão bản kia mua. Như vậy rất nhiều thủ tục có thể tiết kiệm.”Tô Tiểu Tiểu cảm động hai mắt nước mắt lưng tròng.Quý nhân này quý nhân.Nàng hôm nay lại gặp quý nhân.