Nhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống…

Chương 121: Nương nương, cuối cùng đợi được ngài

Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Được rồi.Tô Tiểu Tiểu quyết định thực mạc danh kỳ diệu.Ánh mắt như vậy rất quái dị.Bất quá sau khi Tô Tiểu Tiểu liên tưởng tới những lời lúc nãy vừa nói chuyện, nhất thời cũng liền hiểu được nguyên nhân Vân Thư sẽ có loại ánh mắt này.Nàng cũng không giải thích.Lại nói, hắn có thể hiểu lắm như vậy, cũng càng tốt cho nàng hơn.Điều đó, có cái gì không tốt đâu?Tô Tiểu Tiểu âm thầm cười cười, lại nhìn nhìn sắc trời bên ngoài.Nàng nói: “Vân Thư, giờ đã không còn sớm. Ta phải về nhà.”Vân Thư nghe Tô Tiểu Tiểu nói, mới đột nhiên nhớ tới nay sắc trời quả thật có chút muộn.Hắn cũng nói: “Ân. Chúng ta đi nhanh chút … Lần sau gặp chứ?”Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu.“Nhất định. Cửa hàng của ta còn tại nơi này. Không phải sao?”Vân Thư nở nụ cười: “Đúng vậy.”Sau, Tô Tiểu Tiểu cùng Vân Thư cùng nhau đóng cửa hàng, khóa kỹ cửa, cùng Vân Thư nói hẹn gặp lại, mới một mình một người hướng phương hướng hoàng cung đi đến.Sắc trời bắt đầu tối.Bất quá Tô Tiểu Tiểu vẫn là nhận được đường.Lại nói, dấu hiệu hoàng cung rõ ràng như vậy.Cho dù nàng không biết đường, chỉ cần hướng tới phương hướng đó đi, nàng khẳng định có thể đi đến.Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên nghĩ tới Tố Vân.Nàng dừng một chút.Hôm nay, Tố Vân đại khái tìm nàng thật lâu đi.Hiện tại trời đã tối rồi, nàng nhất định thực lo lắng.Cước bộ Tô Tiểu Tiểu nhanh hơn.Nàng cũng không thể làm cho Tố Vân lo lắng. (vịt: Lo rồi còn gì bà chị. Giờ chị mới nghĩ tới người ta … )Dù sao cũng là nàng cầu xin người ta mang nàng ra cung.Kết quả, ra cung còn nháo ra chuyện như vậy.Nói như thế nào cũng là nàng không đúng.Tô Tiểu Tiểu nghĩ như vậy, cước bộ lại nhanh hơn.Ước chừng đi hơn nửa canh giờ, Tô Tiểu Tiểu mới đi đến cách cửa cung một đoạn không xa.Nàng tránh ở sau một gốc cây đại thụ.Nàng tìm kiếm thân ảnh Tố Vân.Tố Vân cũng không ngốc.Nàng không thấy, nàng khẳng định là sẽ đi tìm nàng.Nếu tìm không thấy, biện pháp tốt nhất chính là trở lại trước cửa cung ôm cây đợi thỏ.Vì thế, Tô Tiểu Tiểu cũng không lo lắng không thể hồi cung.Dù sao cuối cùng cũng có thể đi vào đi.Quả nhiên, nàng đứng ở sau gốc cây một hồi lâu.Chợt nghe thấy phía sau truyền đến một thanh âm vội vàng.“Nương nương, cuối cùng cũng đợi được ngài.”

Được rồi.

Tô Tiểu Tiểu quyết định thực mạc danh kỳ diệu.

Ánh mắt như vậy rất quái dị.

Bất quá sau khi Tô Tiểu Tiểu liên tưởng tới những lời lúc nãy vừa nói chuyện, nhất thời cũng liền hiểu được nguyên nhân Vân Thư sẽ có loại ánh mắt này.

Nàng cũng không giải thích.

Lại nói, hắn có thể hiểu lắm như vậy, cũng càng tốt cho nàng hơn.

Điều đó, có cái gì không tốt đâu?

Tô Tiểu Tiểu âm thầm cười cười, lại nhìn nhìn sắc trời bên ngoài.

Nàng nói: “Vân Thư, giờ đã không còn sớm. Ta phải về nhà.”

Vân Thư nghe Tô Tiểu Tiểu nói, mới đột nhiên nhớ tới nay sắc trời quả thật có chút muộn.

Hắn cũng nói: “Ân. Chúng ta đi nhanh chút … Lần sau gặp chứ?”

Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu.

“Nhất định. Cửa hàng của ta còn tại nơi này. Không phải sao?”

Vân Thư nở nụ cười: “Đúng vậy.”

Sau, Tô Tiểu Tiểu cùng Vân Thư cùng nhau đóng cửa hàng, khóa kỹ cửa, cùng Vân Thư nói hẹn gặp lại, mới một mình một người hướng phương hướng hoàng cung đi đến.

Sắc trời bắt đầu tối.

Bất quá Tô Tiểu Tiểu vẫn là nhận được đường.

Lại nói, dấu hiệu hoàng cung rõ ràng như vậy.

Cho dù nàng không biết đường, chỉ cần hướng tới phương hướng đó đi, nàng khẳng định có thể đi đến.

Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên nghĩ tới Tố Vân.

Nàng dừng một chút.

Hôm nay, Tố Vân đại khái tìm nàng thật lâu đi.

Hiện tại trời đã tối rồi, nàng nhất định thực lo lắng.

Cước bộ Tô Tiểu Tiểu nhanh hơn.

Nàng cũng không thể làm cho Tố Vân lo lắng. (vịt: Lo rồi còn gì bà chị. Giờ chị mới nghĩ tới người ta … )

Dù sao cũng là nàng cầu xin người ta mang nàng ra cung.

Kết quả, ra cung còn nháo ra chuyện như vậy.

Nói như thế nào cũng là nàng không đúng.

Tô Tiểu Tiểu nghĩ như vậy, cước bộ lại nhanh hơn.

Ước chừng đi hơn nửa canh giờ, Tô Tiểu Tiểu mới đi đến cách cửa cung một đoạn không xa.

Nàng tránh ở sau một gốc cây đại thụ.

Nàng tìm kiếm thân ảnh Tố Vân.

Tố Vân cũng không ngốc.

Nàng không thấy, nàng khẳng định là sẽ đi tìm nàng.

Nếu tìm không thấy, biện pháp tốt nhất chính là trở lại trước cửa cung ôm cây đợi thỏ.

Vì thế, Tô Tiểu Tiểu cũng không lo lắng không thể hồi cung.

Dù sao cuối cùng cũng có thể đi vào đi.

Quả nhiên, nàng đứng ở sau gốc cây một hồi lâu.

Chợt nghe thấy phía sau truyền đến một thanh âm vội vàng.

“Nương nương, cuối cùng cũng đợi được ngài.”

Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Được rồi.Tô Tiểu Tiểu quyết định thực mạc danh kỳ diệu.Ánh mắt như vậy rất quái dị.Bất quá sau khi Tô Tiểu Tiểu liên tưởng tới những lời lúc nãy vừa nói chuyện, nhất thời cũng liền hiểu được nguyên nhân Vân Thư sẽ có loại ánh mắt này.Nàng cũng không giải thích.Lại nói, hắn có thể hiểu lắm như vậy, cũng càng tốt cho nàng hơn.Điều đó, có cái gì không tốt đâu?Tô Tiểu Tiểu âm thầm cười cười, lại nhìn nhìn sắc trời bên ngoài.Nàng nói: “Vân Thư, giờ đã không còn sớm. Ta phải về nhà.”Vân Thư nghe Tô Tiểu Tiểu nói, mới đột nhiên nhớ tới nay sắc trời quả thật có chút muộn.Hắn cũng nói: “Ân. Chúng ta đi nhanh chút … Lần sau gặp chứ?”Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu.“Nhất định. Cửa hàng của ta còn tại nơi này. Không phải sao?”Vân Thư nở nụ cười: “Đúng vậy.”Sau, Tô Tiểu Tiểu cùng Vân Thư cùng nhau đóng cửa hàng, khóa kỹ cửa, cùng Vân Thư nói hẹn gặp lại, mới một mình một người hướng phương hướng hoàng cung đi đến.Sắc trời bắt đầu tối.Bất quá Tô Tiểu Tiểu vẫn là nhận được đường.Lại nói, dấu hiệu hoàng cung rõ ràng như vậy.Cho dù nàng không biết đường, chỉ cần hướng tới phương hướng đó đi, nàng khẳng định có thể đi đến.Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên nghĩ tới Tố Vân.Nàng dừng một chút.Hôm nay, Tố Vân đại khái tìm nàng thật lâu đi.Hiện tại trời đã tối rồi, nàng nhất định thực lo lắng.Cước bộ Tô Tiểu Tiểu nhanh hơn.Nàng cũng không thể làm cho Tố Vân lo lắng. (vịt: Lo rồi còn gì bà chị. Giờ chị mới nghĩ tới người ta … )Dù sao cũng là nàng cầu xin người ta mang nàng ra cung.Kết quả, ra cung còn nháo ra chuyện như vậy.Nói như thế nào cũng là nàng không đúng.Tô Tiểu Tiểu nghĩ như vậy, cước bộ lại nhanh hơn.Ước chừng đi hơn nửa canh giờ, Tô Tiểu Tiểu mới đi đến cách cửa cung một đoạn không xa.Nàng tránh ở sau một gốc cây đại thụ.Nàng tìm kiếm thân ảnh Tố Vân.Tố Vân cũng không ngốc.Nàng không thấy, nàng khẳng định là sẽ đi tìm nàng.Nếu tìm không thấy, biện pháp tốt nhất chính là trở lại trước cửa cung ôm cây đợi thỏ.Vì thế, Tô Tiểu Tiểu cũng không lo lắng không thể hồi cung.Dù sao cuối cùng cũng có thể đi vào đi.Quả nhiên, nàng đứng ở sau gốc cây một hồi lâu.Chợt nghe thấy phía sau truyền đến một thanh âm vội vàng.“Nương nương, cuối cùng cũng đợi được ngài.”

Chương 121: Nương nương, cuối cùng đợi được ngài