Nhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống…

Chương 153: Mưa to như trút nước

Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Đại thúc kia nhìn nhìn Tô Tiểu Tiểu, buông tiếng thở dài, nói: “Cô nương, đó là hoàng cung. Ngươi đừng tưởng là hoàng cung tốt lắm, đi vào liền không ra được. Ai, thật không rõ vì sao lại có nhiều cô nương tốt như vậy muốn chui vào cung đâu.”Tô Tiểu Tiểu sửng sốt. Nàng mới vừa định nói, vị đại thúc kia lại buông tiếng thở dài, vẻ mặt thương cảm rời đi. Tô Tiểu Tiểu mấp máy môi. Vừa rồi thấy thần sắc vị đại thúc kia, xem chừng người yêu của đại thúc này nhất định là ở trong hoàng cung. Bằng không giữa lông mày hắn làm sao có thể tang thương như vây đây? Tô Tiểu Tiểu cảm khái một phen, vội vàng thu thập tâm tình, hướng mục đích xuất phát. Kế hoạch xuất cung này thực thuận lợi, Tô Tiểu Tiểu luôn luôn cho rằng như vậy. Nhưng là thiên tính vạn tính, tính sống tính chết cũng không tính đến ông trời lại không hợp tác a. Nàng đi chưa đến một khắc Trời liền đổ mưa ầm ầm Được rồi, là đổ ầm ầm mà không phải rơi xuống. (vịt: Ý chị ý là mưa to ào ào chứ không phải mưa nhẹ nhàng)Mưa lớn làm cho không người nào có thể tưởng tượng Tô Tiểu Tiêu cảm thấy thực bi ai. Nàng khó được ăn diện trang điểm xinh đẹp như vậy, lại bị trận mưa này phá hư. Kỳ thật, phá hư không sao cả. Quan trọng là … Mưa lớn như thế, hoàn toàn không đi nổi. Ngã tư đường trống không, mọi người đểu tránh mưa dưới mái hiên. Ầm vang. Sét đánh. Sau đó, Tô Tiểu Tiểu thực bi ai phát hiện xe ngựa đi qua cũng không chịu chở người. Tô Tiểu Tiểu cắn môi, gắt gao nhìn trận mưa như trút nước này. Nàng quyết định chỉ cần không có sét đánh, nàng sẽ đi tiếp. Mưa lớn không sợ, dù sao mưa nhỏ cũng là mưa, mưa lớn cũng vẫn là mưa. Chỉ tiếc, yêu cầu thấp như vậy của Tô Tiểu Tiểu … Ông trời vẫn là không chịu buông tha nàng. Tô Tiểu Tiểu chờ nha chờ nha chờ … Đợi cho hoa cũng héo tàn … Rốt cục, sau khi hết một nén nhang, cuối cùng cũng không có sét đánh nữa, tia chớp cũng có thể nói là không có rồi. Vì thế, dưới con mắt khiếp sợ của mọi người Tô Tiểu Tiểu … Bắt đầu ở trong mưa hoa hoa lệ lệ chạy như điên. Có thể nói vạn người nhìn chăm chú nha. Mưa như trước rất lớn, Tô Tiểu Tiểu mặc dù là chạy, nhưng đến khi tới nơi thì cũng đã muộn nửa canh giờ. Trời cũng đã đen lại. Nàng nhìn chung quanh. Trong lòng có chút mất mát. A Bạch chưa có tới. Tô Tiểu Tiểu cả người đã ướt đẫm từ lâu.

Đại thúc kia nhìn nhìn Tô Tiểu Tiểu, buông tiếng thở dài, nói: “Cô nương, đó là hoàng cung. Ngươi đừng tưởng là hoàng cung tốt lắm, đi vào liền không ra được. Ai, thật không rõ vì sao lại có nhiều cô nương tốt như vậy muốn chui vào cung đâu.”

Tô Tiểu Tiểu sửng sốt. Nàng mới vừa định nói, vị đại thúc kia lại buông tiếng thở dài, vẻ mặt thương cảm rời đi. Tô Tiểu Tiểu mấp máy môi. Vừa rồi thấy thần sắc vị đại thúc kia, xem chừng người yêu của đại thúc này nhất định là ở trong hoàng cung. Bằng không giữa lông mày hắn làm sao có thể tang thương như vây đây? Tô Tiểu Tiểu cảm khái một phen, vội vàng thu thập tâm tình, hướng mục đích xuất phát. Kế hoạch xuất cung này thực thuận lợi, Tô Tiểu Tiểu luôn luôn cho rằng như vậy. Nhưng là thiên tính vạn tính, tính sống tính chết cũng không tính đến ông trời lại không hợp tác a. Nàng đi chưa đến một khắc Trời liền đổ mưa ầm ầm Được rồi, là đổ ầm ầm mà không phải rơi xuống. (vịt: Ý chị ý là mưa to ào ào chứ không phải mưa nhẹ nhàng)Mưa lớn làm cho không người nào có thể tưởng tượng Tô Tiểu Tiêu cảm thấy thực bi ai. Nàng khó được ăn diện trang điểm xinh đẹp như vậy, lại bị trận mưa này phá hư. Kỳ thật, phá hư không sao cả. Quan trọng là … Mưa lớn như thế, hoàn toàn không đi nổi. Ngã tư đường trống không, mọi người đểu tránh mưa dưới mái hiên. Ầm vang. Sét đánh. Sau đó, Tô Tiểu Tiểu thực bi ai phát hiện xe ngựa đi qua cũng không chịu chở người. Tô Tiểu Tiểu cắn môi, gắt gao nhìn trận mưa như trút nước này. Nàng quyết định chỉ cần không có sét đánh, nàng sẽ đi tiếp. Mưa lớn không sợ, dù sao mưa nhỏ cũng là mưa, mưa lớn cũng vẫn là mưa. Chỉ tiếc, yêu cầu thấp như vậy của Tô Tiểu Tiểu … Ông trời vẫn là không chịu buông tha nàng. Tô Tiểu Tiểu chờ nha chờ nha chờ … Đợi cho hoa cũng héo tàn … Rốt cục, sau khi hết một nén nhang, cuối cùng cũng không có sét đánh nữa, tia chớp cũng có thể nói là không có rồi. Vì thế, dưới con mắt khiếp sợ của mọi người Tô Tiểu Tiểu … Bắt đầu ở trong mưa hoa hoa lệ lệ chạy như điên. Có thể nói vạn người nhìn chăm chú nha. Mưa như trước rất lớn, Tô Tiểu Tiểu mặc dù là chạy, nhưng đến khi tới nơi thì cũng đã muộn nửa canh giờ. Trời cũng đã đen lại. Nàng nhìn chung quanh. Trong lòng có chút mất mát. A Bạch chưa có tới. Tô Tiểu Tiểu cả người đã ướt đẫm từ lâu.

Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Đại thúc kia nhìn nhìn Tô Tiểu Tiểu, buông tiếng thở dài, nói: “Cô nương, đó là hoàng cung. Ngươi đừng tưởng là hoàng cung tốt lắm, đi vào liền không ra được. Ai, thật không rõ vì sao lại có nhiều cô nương tốt như vậy muốn chui vào cung đâu.”Tô Tiểu Tiểu sửng sốt. Nàng mới vừa định nói, vị đại thúc kia lại buông tiếng thở dài, vẻ mặt thương cảm rời đi. Tô Tiểu Tiểu mấp máy môi. Vừa rồi thấy thần sắc vị đại thúc kia, xem chừng người yêu của đại thúc này nhất định là ở trong hoàng cung. Bằng không giữa lông mày hắn làm sao có thể tang thương như vây đây? Tô Tiểu Tiểu cảm khái một phen, vội vàng thu thập tâm tình, hướng mục đích xuất phát. Kế hoạch xuất cung này thực thuận lợi, Tô Tiểu Tiểu luôn luôn cho rằng như vậy. Nhưng là thiên tính vạn tính, tính sống tính chết cũng không tính đến ông trời lại không hợp tác a. Nàng đi chưa đến một khắc Trời liền đổ mưa ầm ầm Được rồi, là đổ ầm ầm mà không phải rơi xuống. (vịt: Ý chị ý là mưa to ào ào chứ không phải mưa nhẹ nhàng)Mưa lớn làm cho không người nào có thể tưởng tượng Tô Tiểu Tiêu cảm thấy thực bi ai. Nàng khó được ăn diện trang điểm xinh đẹp như vậy, lại bị trận mưa này phá hư. Kỳ thật, phá hư không sao cả. Quan trọng là … Mưa lớn như thế, hoàn toàn không đi nổi. Ngã tư đường trống không, mọi người đểu tránh mưa dưới mái hiên. Ầm vang. Sét đánh. Sau đó, Tô Tiểu Tiểu thực bi ai phát hiện xe ngựa đi qua cũng không chịu chở người. Tô Tiểu Tiểu cắn môi, gắt gao nhìn trận mưa như trút nước này. Nàng quyết định chỉ cần không có sét đánh, nàng sẽ đi tiếp. Mưa lớn không sợ, dù sao mưa nhỏ cũng là mưa, mưa lớn cũng vẫn là mưa. Chỉ tiếc, yêu cầu thấp như vậy của Tô Tiểu Tiểu … Ông trời vẫn là không chịu buông tha nàng. Tô Tiểu Tiểu chờ nha chờ nha chờ … Đợi cho hoa cũng héo tàn … Rốt cục, sau khi hết một nén nhang, cuối cùng cũng không có sét đánh nữa, tia chớp cũng có thể nói là không có rồi. Vì thế, dưới con mắt khiếp sợ của mọi người Tô Tiểu Tiểu … Bắt đầu ở trong mưa hoa hoa lệ lệ chạy như điên. Có thể nói vạn người nhìn chăm chú nha. Mưa như trước rất lớn, Tô Tiểu Tiểu mặc dù là chạy, nhưng đến khi tới nơi thì cũng đã muộn nửa canh giờ. Trời cũng đã đen lại. Nàng nhìn chung quanh. Trong lòng có chút mất mát. A Bạch chưa có tới. Tô Tiểu Tiểu cả người đã ướt đẫm từ lâu.

Chương 153: Mưa to như trút nước