Nhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống…

Chương 182: Không chết tử tế được

Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Thượng Quan Mặc cầm tay Tô Tiểu Tiểu: “Buồn bực sao? Trẫm sai người ở trong Càn Thanh điện dựng sân khấu kịch, để nàng giải sầu được không?” Tô Tiểu Tiểu có chút phản cảm với đụng chạm của Thượng Quan Mặc. Nàng liếc mắt nhìn Hoàng quý phi còn quỳ trên mặt đất, đột nhiên cảm giác Hoàng quý phi này có chút đáng thương. Nàng lơ đãng rút tay của mình về, khoát lên trên mu bàn tay Tố Vân: “Ta hơi mệt chút, đi về nghỉ ngơi đi.” Thượng Quan Mặc cũng không thèm để ý. “Được, chờ sau khi trẫm phê duyệt xong tấu chương, tiếp tục quay lại thăm nàng.” Rồi sau đó, Tô Tiểu Tiểu cùng Tố Vân Ế Vân trở về Càn Thanh điện, Thượng Quan Mặc cũng đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Hoàng quý phi cúi thấp đầu. Đây là khuất nhục đầu tiên trong đời của nàng. Phu quân của nàng, đối với chính nàng thì đủ kiểu coi thường đủ kiểu xem nhẹ, lại với một nữ nhân khác săn sóc vô cùng tình thâm ý thiết. Này . . . Này bảo nàng làm sao chịu được? “Nương nương, chúng ta trở về đi. Đừng tức giận, đường còn dài mà.” Cung nữ bên người Hoàng quý phi ở bên tai khuyên nhủ. Hoàng quý phi gắt gao c*n m** d***, thẳng đến mùi máu tươi truyền đến, Hoàng quý phi mới đột nhiên bừng tỉnh. Nàng oán hận nói: “Một ngày nào đó, ta nhất định khiến cho Đoan Mộc Lang Hoàn không chết tử tế được.” Sau đó trên đường Tô Tiểu Tiểu trở về Càn Thanh cung, Tố Vân cùng Ế Vân hai mắt sáng lên. Tố Vân nói: “Nương nương, người xem xem, bệ hạ thương người thật nhiều nha.” Ế Vân cũng liên tục gật đầu. “Đúng nha đúng nha. So với trước kia bệ hạ đối với nương nương ngài thật đúng là thiên vị tới cực điểm nha.” Tô Tiểu Tiểu nhìn các nàng liếc mắt một cái. “Các ngươi không nghĩ tới vì sao Thượng Quan Mặc có thể không lý do mà xuất hiện ở ngự hoa viên sao?” Tố Vân cùng Ế Vân ngẩn ra. “Không phải đúng dịp đi qua, sau đó liền gặp nương nương ngài sao?” Tô Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng. “Nhất định là hắn phái người đến giám thị ta.” Bằng không tuyệt đối sẽ không đúng dịp như vậy. Mới vừa rồi trên đường trở về, nàng tính một chút, thời gian như vậy, là thời gian mà Thượng Quan Mặc vào triều, hắn làm sao có thể đi đến ngự hoa viên? Nếu không phải hắn phái người giám thị nàng, đâu dễ dàng biết nàng cùng Hoàng quý phi ở trong ngự hoa viên cãi nhau. Lúc này, một tên nội thị đi vào trong Càn Thanh điện. Tô Tiểu Tiểu giương mắt nhìn lên. Là tâm phúc của Thượng Quan Mặc.

Thượng Quan Mặc cầm tay Tô Tiểu Tiểu: “Buồn bực sao? Trẫm sai người ở trong Càn Thanh điện dựng sân khấu kịch, để nàng giải sầu được không?” Tô Tiểu Tiểu có chút phản cảm với đụng chạm của Thượng Quan Mặc. Nàng liếc mắt nhìn Hoàng quý phi còn quỳ trên mặt đất, đột nhiên cảm giác Hoàng quý phi này có chút đáng thương. Nàng lơ đãng rút tay của mình về, khoát lên trên mu bàn tay Tố Vân: “Ta hơi mệt chút, đi về nghỉ ngơi đi.” Thượng Quan Mặc cũng không thèm để ý. “Được, chờ sau khi trẫm phê duyệt xong tấu chương, tiếp tục quay lại thăm nàng.” Rồi sau đó, Tô Tiểu Tiểu cùng Tố Vân Ế Vân trở về Càn Thanh điện, Thượng Quan Mặc cũng đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Hoàng quý phi cúi thấp đầu. Đây là khuất nhục đầu tiên trong đời của nàng. Phu quân của nàng, đối với chính nàng thì đủ kiểu coi thường đủ kiểu xem nhẹ, lại với một nữ nhân khác săn sóc vô cùng tình thâm ý thiết. Này . . . Này bảo nàng làm sao chịu được? “Nương nương, chúng ta trở về đi. Đừng tức giận, đường còn dài mà.” Cung nữ bên người Hoàng quý phi ở bên tai khuyên nhủ. Hoàng quý phi gắt gao c*n m** d***, thẳng đến mùi máu tươi truyền đến, Hoàng quý phi mới đột nhiên bừng tỉnh. Nàng oán hận nói: “Một ngày nào đó, ta nhất định khiến cho Đoan Mộc Lang Hoàn không chết tử tế được.” Sau đó trên đường Tô Tiểu Tiểu trở về Càn Thanh cung, Tố Vân cùng Ế Vân hai mắt sáng lên. Tố Vân nói: “Nương nương, người xem xem, bệ hạ thương người thật nhiều nha.” Ế Vân cũng liên tục gật đầu. “Đúng nha đúng nha. So với trước kia bệ hạ đối với nương nương ngài thật đúng là thiên vị tới cực điểm nha.” Tô Tiểu Tiểu nhìn các nàng liếc mắt một cái. “Các ngươi không nghĩ tới vì sao Thượng Quan Mặc có thể không lý do mà xuất hiện ở ngự hoa viên sao?” Tố Vân cùng Ế Vân ngẩn ra. “Không phải đúng dịp đi qua, sau đó liền gặp nương nương ngài sao?” Tô Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng. “Nhất định là hắn phái người đến giám thị ta.” Bằng không tuyệt đối sẽ không đúng dịp như vậy. Mới vừa rồi trên đường trở về, nàng tính một chút, thời gian như vậy, là thời gian mà Thượng Quan Mặc vào triều, hắn làm sao có thể đi đến ngự hoa viên? Nếu không phải hắn phái người giám thị nàng, đâu dễ dàng biết nàng cùng Hoàng quý phi ở trong ngự hoa viên cãi nhau. Lúc này, một tên nội thị đi vào trong Càn Thanh điện. Tô Tiểu Tiểu giương mắt nhìn lên. Là tâm phúc của Thượng Quan Mặc.

Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Thượng Quan Mặc cầm tay Tô Tiểu Tiểu: “Buồn bực sao? Trẫm sai người ở trong Càn Thanh điện dựng sân khấu kịch, để nàng giải sầu được không?” Tô Tiểu Tiểu có chút phản cảm với đụng chạm của Thượng Quan Mặc. Nàng liếc mắt nhìn Hoàng quý phi còn quỳ trên mặt đất, đột nhiên cảm giác Hoàng quý phi này có chút đáng thương. Nàng lơ đãng rút tay của mình về, khoát lên trên mu bàn tay Tố Vân: “Ta hơi mệt chút, đi về nghỉ ngơi đi.” Thượng Quan Mặc cũng không thèm để ý. “Được, chờ sau khi trẫm phê duyệt xong tấu chương, tiếp tục quay lại thăm nàng.” Rồi sau đó, Tô Tiểu Tiểu cùng Tố Vân Ế Vân trở về Càn Thanh điện, Thượng Quan Mặc cũng đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Hoàng quý phi cúi thấp đầu. Đây là khuất nhục đầu tiên trong đời của nàng. Phu quân của nàng, đối với chính nàng thì đủ kiểu coi thường đủ kiểu xem nhẹ, lại với một nữ nhân khác săn sóc vô cùng tình thâm ý thiết. Này . . . Này bảo nàng làm sao chịu được? “Nương nương, chúng ta trở về đi. Đừng tức giận, đường còn dài mà.” Cung nữ bên người Hoàng quý phi ở bên tai khuyên nhủ. Hoàng quý phi gắt gao c*n m** d***, thẳng đến mùi máu tươi truyền đến, Hoàng quý phi mới đột nhiên bừng tỉnh. Nàng oán hận nói: “Một ngày nào đó, ta nhất định khiến cho Đoan Mộc Lang Hoàn không chết tử tế được.” Sau đó trên đường Tô Tiểu Tiểu trở về Càn Thanh cung, Tố Vân cùng Ế Vân hai mắt sáng lên. Tố Vân nói: “Nương nương, người xem xem, bệ hạ thương người thật nhiều nha.” Ế Vân cũng liên tục gật đầu. “Đúng nha đúng nha. So với trước kia bệ hạ đối với nương nương ngài thật đúng là thiên vị tới cực điểm nha.” Tô Tiểu Tiểu nhìn các nàng liếc mắt một cái. “Các ngươi không nghĩ tới vì sao Thượng Quan Mặc có thể không lý do mà xuất hiện ở ngự hoa viên sao?” Tố Vân cùng Ế Vân ngẩn ra. “Không phải đúng dịp đi qua, sau đó liền gặp nương nương ngài sao?” Tô Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng. “Nhất định là hắn phái người đến giám thị ta.” Bằng không tuyệt đối sẽ không đúng dịp như vậy. Mới vừa rồi trên đường trở về, nàng tính một chút, thời gian như vậy, là thời gian mà Thượng Quan Mặc vào triều, hắn làm sao có thể đi đến ngự hoa viên? Nếu không phải hắn phái người giám thị nàng, đâu dễ dàng biết nàng cùng Hoàng quý phi ở trong ngự hoa viên cãi nhau. Lúc này, một tên nội thị đi vào trong Càn Thanh điện. Tô Tiểu Tiểu giương mắt nhìn lên. Là tâm phúc của Thượng Quan Mặc.

Chương 182: Không chết tử tế được