Nhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống…
Chương 185: Chọn từ đặt câu
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… “Tỷ tỷ sinh bệnh, muội muội luôn luôn muốn tới thăm, nếu không phải bệ hạ cản trở, muội muội sớm đã tới rồi.” Dừng lại, nàng đánh giá một chút Tô Tiểu Tiểu: “Bệnh của Hoàng hậu tỷ tỷ có tốt hơn chút nào không?” Tô Tiểu Tiểu chú ý tới. Thục phi kêu chính là … “Hoàng hậu tỷ tỷ.” Hoàng hậu tỷ tỷ, điều này đại biểu chính là trước mắt Thục phi thừa nhận thân phận của nàng địa vị của nàng, hơn nữa từ đáy lòng muốn làm muội muội của nàng … Trong hậu cung này việc chọn từ đặt câu thật đúng là thú vị. Tô Tiểu Tiểu cười nói: “Ngươi cảm thấy Bổn cung có tốt lắm không?” Thục phi ra vẻ nghiêm túc nhìn nhìn sắc mặt của Tô Tiểu Tiểu. Sau đó cũng cười nói: “Tỷ tỷ có thánh sủng của bệ hạ, đương nhiên là tốt lắm.” Tô Tiểu Tiểu ha ha cười. Nàng phát hiện mình không biết nên nói tiếp cái gì. Ai. Cùng nữ nhân trong hậu cung nói chuyện thật là mệt. Chẳng hạn mỗi một chữ mỗi một câu đều phải chú ý đến xưng hô, còn có hàm ý ẩn sâu. Kỳ thật Tô Tiểu Tiểu càng ưa thích chính là ăn nói ngay thẳng. Có cái gì mất hứng, liền quang minh chính đại nói ra thôi. Tại sao phải như vậy tiếu lí tàng đao. Tô Tiểu Tiểu thập phần hoài niệm cuộc sống ở hiện đại. Nàng có thể không hề hạn chế muốn nói cái gì thì nói cái đó. Cha mẹ cũng sẽ không nói nàng, Trần Tu Ngôn cũng sẽ không. Nàng mỗi ngày đều có thể tùy hứng chính mình thích làm gì thì làm trải qua cuộc sống hàng ngày. Thật tốt nha. Đến Trường Nhạc Vương triều cổ đại này. Mỗi ngày đều phải đội một cái mặt nạ làm người. Vất vả muốn chết. Mệt chết đi được. Khổ muốn chết. Không cẩn thận nói sai một chút, liền rất có thể sẽ bước vào vực sâu không thấy đáy. Ai ai ai. Tô Tiểu Tiểu ở trong lòng thở dài. Kỳ thật vinh hoa phú quý gì đó đều là mây bay. Quan trọng nhất là chính mình thật cao hứng. Hoàng hậu có tiền có quyền, được thiên hạ nữ nhân hâm mộ, thì sao? Tô Tiểu Tiểu nàng tuyệt không thích làm. Tin tưởng Đoan Mộc Lang Hoàn cũng nghĩ như vậy. Dù sao có nhiều thứ muốn chính bản thân mình đi cảm nhận mới biết được. Tô Tiểu Tiểu lại ở trong lòng buông tiếng thở dài. Sau đó nàng nhìn Thục phi, nói: “Muội muội là tới thăm Bổn cung a.” Thục phi gật gật đầu. “Tỷ tỷ phượng thể không khỏe, làm muội muội, nên phải tới thăm trước.”
“Tỷ tỷ sinh bệnh, muội muội luôn luôn muốn tới thăm, nếu không phải bệ hạ cản trở, muội muội sớm đã tới rồi.” Dừng lại, nàng đánh giá một chút Tô Tiểu Tiểu: “Bệnh của Hoàng hậu tỷ tỷ có tốt hơn chút nào không?” Tô Tiểu Tiểu chú ý tới. Thục phi kêu chính là … “Hoàng hậu tỷ tỷ.” Hoàng hậu tỷ tỷ, điều này đại biểu chính là trước mắt Thục phi thừa nhận thân phận của nàng địa vị của nàng, hơn nữa từ đáy lòng muốn làm muội muội của nàng … Trong hậu cung này việc chọn từ đặt câu thật đúng là thú vị. Tô Tiểu Tiểu cười nói: “Ngươi cảm thấy Bổn cung có tốt lắm không?” Thục phi ra vẻ nghiêm túc nhìn nhìn sắc mặt của Tô Tiểu Tiểu. Sau đó cũng cười nói: “Tỷ tỷ có thánh sủng của bệ hạ, đương nhiên là tốt lắm.” Tô Tiểu Tiểu ha ha cười. Nàng phát hiện mình không biết nên nói tiếp cái gì. Ai. Cùng nữ nhân trong hậu cung nói chuyện thật là mệt. Chẳng hạn mỗi một chữ mỗi một câu đều phải chú ý đến xưng hô, còn có hàm ý ẩn sâu. Kỳ thật Tô Tiểu Tiểu càng ưa thích chính là ăn nói ngay thẳng. Có cái gì mất hứng, liền quang minh chính đại nói ra thôi. Tại sao phải như vậy tiếu lí tàng đao. Tô Tiểu Tiểu thập phần hoài niệm cuộc sống ở hiện đại. Nàng có thể không hề hạn chế muốn nói cái gì thì nói cái đó. Cha mẹ cũng sẽ không nói nàng, Trần Tu Ngôn cũng sẽ không. Nàng mỗi ngày đều có thể tùy hứng chính mình thích làm gì thì làm trải qua cuộc sống hàng ngày. Thật tốt nha. Đến Trường Nhạc Vương triều cổ đại này. Mỗi ngày đều phải đội một cái mặt nạ làm người. Vất vả muốn chết. Mệt chết đi được. Khổ muốn chết. Không cẩn thận nói sai một chút, liền rất có thể sẽ bước vào vực sâu không thấy đáy. Ai ai ai. Tô Tiểu Tiểu ở trong lòng thở dài. Kỳ thật vinh hoa phú quý gì đó đều là mây bay. Quan trọng nhất là chính mình thật cao hứng. Hoàng hậu có tiền có quyền, được thiên hạ nữ nhân hâm mộ, thì sao? Tô Tiểu Tiểu nàng tuyệt không thích làm. Tin tưởng Đoan Mộc Lang Hoàn cũng nghĩ như vậy. Dù sao có nhiều thứ muốn chính bản thân mình đi cảm nhận mới biết được. Tô Tiểu Tiểu lại ở trong lòng buông tiếng thở dài. Sau đó nàng nhìn Thục phi, nói: “Muội muội là tới thăm Bổn cung a.” Thục phi gật gật đầu. “Tỷ tỷ phượng thể không khỏe, làm muội muội, nên phải tới thăm trước.”
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… “Tỷ tỷ sinh bệnh, muội muội luôn luôn muốn tới thăm, nếu không phải bệ hạ cản trở, muội muội sớm đã tới rồi.” Dừng lại, nàng đánh giá một chút Tô Tiểu Tiểu: “Bệnh của Hoàng hậu tỷ tỷ có tốt hơn chút nào không?” Tô Tiểu Tiểu chú ý tới. Thục phi kêu chính là … “Hoàng hậu tỷ tỷ.” Hoàng hậu tỷ tỷ, điều này đại biểu chính là trước mắt Thục phi thừa nhận thân phận của nàng địa vị của nàng, hơn nữa từ đáy lòng muốn làm muội muội của nàng … Trong hậu cung này việc chọn từ đặt câu thật đúng là thú vị. Tô Tiểu Tiểu cười nói: “Ngươi cảm thấy Bổn cung có tốt lắm không?” Thục phi ra vẻ nghiêm túc nhìn nhìn sắc mặt của Tô Tiểu Tiểu. Sau đó cũng cười nói: “Tỷ tỷ có thánh sủng của bệ hạ, đương nhiên là tốt lắm.” Tô Tiểu Tiểu ha ha cười. Nàng phát hiện mình không biết nên nói tiếp cái gì. Ai. Cùng nữ nhân trong hậu cung nói chuyện thật là mệt. Chẳng hạn mỗi một chữ mỗi một câu đều phải chú ý đến xưng hô, còn có hàm ý ẩn sâu. Kỳ thật Tô Tiểu Tiểu càng ưa thích chính là ăn nói ngay thẳng. Có cái gì mất hứng, liền quang minh chính đại nói ra thôi. Tại sao phải như vậy tiếu lí tàng đao. Tô Tiểu Tiểu thập phần hoài niệm cuộc sống ở hiện đại. Nàng có thể không hề hạn chế muốn nói cái gì thì nói cái đó. Cha mẹ cũng sẽ không nói nàng, Trần Tu Ngôn cũng sẽ không. Nàng mỗi ngày đều có thể tùy hứng chính mình thích làm gì thì làm trải qua cuộc sống hàng ngày. Thật tốt nha. Đến Trường Nhạc Vương triều cổ đại này. Mỗi ngày đều phải đội một cái mặt nạ làm người. Vất vả muốn chết. Mệt chết đi được. Khổ muốn chết. Không cẩn thận nói sai một chút, liền rất có thể sẽ bước vào vực sâu không thấy đáy. Ai ai ai. Tô Tiểu Tiểu ở trong lòng thở dài. Kỳ thật vinh hoa phú quý gì đó đều là mây bay. Quan trọng nhất là chính mình thật cao hứng. Hoàng hậu có tiền có quyền, được thiên hạ nữ nhân hâm mộ, thì sao? Tô Tiểu Tiểu nàng tuyệt không thích làm. Tin tưởng Đoan Mộc Lang Hoàn cũng nghĩ như vậy. Dù sao có nhiều thứ muốn chính bản thân mình đi cảm nhận mới biết được. Tô Tiểu Tiểu lại ở trong lòng buông tiếng thở dài. Sau đó nàng nhìn Thục phi, nói: “Muội muội là tới thăm Bổn cung a.” Thục phi gật gật đầu. “Tỷ tỷ phượng thể không khỏe, làm muội muội, nên phải tới thăm trước.”