Nhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống…

Chương 188: Bệ hạ tới

Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Tô Tiểu Tiểu tiếp tục không thật lòng nói: “Cám ơn mẫu hậu.” Sau đó Quế ma ma lại còn nhàn nhã ngồi nói chuyện phiếm, đại đa số là Thái hậu lo nghĩ cho Hoàng hậu như thế nào??? Tô Tiểu Tiểu làm bộ như thực nghiêm túc nghe, cũng rất không thực lòng hòa theo vài câu. Chờ Quế ma ma đi rồi, Tô Tiểu Tiểu lập tức tháo xuống chuỗi Phật châu trên cổ tay. Nàng ném cho Tố Vân. “Đón lấy, ném tới nơi nào ta ko thấy được đi, Bổn cung nhìn thấy liền chướng mắt.” Tố Vân sửng sốt. A a a a a a a a … Ném đi????? Đây là do Thái hậu nương nương cấp cho nha nha nha nha… Sao có thể ném …. Nếu như bị Thái hậu nương nương phát hiện, vậy chẳng phải là sẽ thảm sao? Tố Vân buồn rười rượi. “Nương nương, các nương nương khác cho ngài thứ gì, ngài có thể không cần cũng có thể ném. Nhưng đây là Thái hậu nương nương ban cho ngài nha, ngài không thể ném. Bằng không sẽ bị coi là bất hiếu. Hoàng đế bệ hạ mà biết, nhất định sẽ mắng ngài.” Tô Tiểu Tiểu nhún nhún vai. “Thì tính sao?” Tố Vân gấp đến độ dậm chân. “Nương nương … Ai, tóm lại, thật sự không thể ném.” Tô Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái. “Như vậy nha, ta đây không ném. Đưa cho Tố Vân ngươi đi.” Ế Vân khó hiểu. “Nương nương, Thái hậu nương nương đây là muốn cùng người hòa thuận mà.” Tô Tiểu Tiểu trắng mắt liếc Ế Vân một cái. “Đây là chuyện không thể nào. Thái hậu đối với ta như thế nào, trong lòng ta rất rõ. Quỷ mới biết chuỗi Phật châu này có hay không bị hạ độc nha.” Dừng một chút, Tô Tiểu Tiểu còn nói thêm: “Mau, đi đóng cửa Phượng Khôn cung lại, nói Bổn cung không thoải mái, ai cũng không cho phép tiến vào.” Thật sự là phiền muốn chết. Được một tấc lại tiến một thước. Còn tiếp tục xã giao giả dối thế này nữa. Coi như nàng hết bệnh rồi nhất định sẽ lại phát sốt. Nhiều người tới thăm như vậy, làm sao có thể không phát sốt! Vì nghĩ cho sức khỏe của nàng, đóng cửa lại, cáo ốm, mới là phương pháp tốt nhất. Ế Vân nghe xong, lập tức đi phân phó thị vệ. Tô Tiểu Tiểu nghĩ đến từ nay về sau liền yên lặng thái bình. Làm sao biết được chưa đến nửa canh giờ, Tố Vân liền vội vàng bước vào, hướng Tô Tiểu Tiểu đang nằm trên ghế quí phi nghỉ ngơi nói: “Nương nương, người mau đứng dậy, bệ hạ tới.”

Tô Tiểu Tiểu tiếp tục không thật lòng nói: “Cám ơn mẫu hậu.” Sau đó Quế ma ma lại còn nhàn nhã ngồi nói chuyện phiếm, đại đa số là Thái hậu lo nghĩ cho Hoàng hậu như thế nào??? Tô Tiểu Tiểu làm bộ như thực nghiêm túc nghe, cũng rất không thực lòng hòa theo vài câu. Chờ Quế ma ma đi rồi, Tô Tiểu Tiểu lập tức tháo xuống chuỗi Phật châu trên cổ tay. Nàng ném cho Tố Vân. “Đón lấy, ném tới nơi nào ta ko thấy được đi, Bổn cung nhìn thấy liền chướng mắt.” Tố Vân sửng sốt. A a a a a a a a … Ném đi????? Đây là do Thái hậu nương nương cấp cho nha nha nha nha… Sao có thể ném …. Nếu như bị Thái hậu nương nương phát hiện, vậy chẳng phải là sẽ thảm sao? Tố Vân buồn rười rượi. “Nương nương, các nương nương khác cho ngài thứ gì, ngài có thể không cần cũng có thể ném. Nhưng đây là Thái hậu nương nương ban cho ngài nha, ngài không thể ném. Bằng không sẽ bị coi là bất hiếu. Hoàng đế bệ hạ mà biết, nhất định sẽ mắng ngài.” Tô Tiểu Tiểu nhún nhún vai. “Thì tính sao?” Tố Vân gấp đến độ dậm chân. “Nương nương … Ai, tóm lại, thật sự không thể ném.” Tô Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái. “Như vậy nha, ta đây không ném. Đưa cho Tố Vân ngươi đi.” Ế Vân khó hiểu. “Nương nương, Thái hậu nương nương đây là muốn cùng người hòa thuận mà.” Tô Tiểu Tiểu trắng mắt liếc Ế Vân một cái. “Đây là chuyện không thể nào. Thái hậu đối với ta như thế nào, trong lòng ta rất rõ. Quỷ mới biết chuỗi Phật châu này có hay không bị hạ độc nha.” Dừng một chút, Tô Tiểu Tiểu còn nói thêm: “Mau, đi đóng cửa Phượng Khôn cung lại, nói Bổn cung không thoải mái, ai cũng không cho phép tiến vào.” Thật sự là phiền muốn chết. Được một tấc lại tiến một thước. Còn tiếp tục xã giao giả dối thế này nữa. Coi như nàng hết bệnh rồi nhất định sẽ lại phát sốt. Nhiều người tới thăm như vậy, làm sao có thể không phát sốt! Vì nghĩ cho sức khỏe của nàng, đóng cửa lại, cáo ốm, mới là phương pháp tốt nhất. Ế Vân nghe xong, lập tức đi phân phó thị vệ. Tô Tiểu Tiểu nghĩ đến từ nay về sau liền yên lặng thái bình. Làm sao biết được chưa đến nửa canh giờ, Tố Vân liền vội vàng bước vào, hướng Tô Tiểu Tiểu đang nằm trên ghế quí phi nghỉ ngơi nói: “Nương nương, người mau đứng dậy, bệ hạ tới.”

Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Tô Tiểu Tiểu tiếp tục không thật lòng nói: “Cám ơn mẫu hậu.” Sau đó Quế ma ma lại còn nhàn nhã ngồi nói chuyện phiếm, đại đa số là Thái hậu lo nghĩ cho Hoàng hậu như thế nào??? Tô Tiểu Tiểu làm bộ như thực nghiêm túc nghe, cũng rất không thực lòng hòa theo vài câu. Chờ Quế ma ma đi rồi, Tô Tiểu Tiểu lập tức tháo xuống chuỗi Phật châu trên cổ tay. Nàng ném cho Tố Vân. “Đón lấy, ném tới nơi nào ta ko thấy được đi, Bổn cung nhìn thấy liền chướng mắt.” Tố Vân sửng sốt. A a a a a a a a … Ném đi????? Đây là do Thái hậu nương nương cấp cho nha nha nha nha… Sao có thể ném …. Nếu như bị Thái hậu nương nương phát hiện, vậy chẳng phải là sẽ thảm sao? Tố Vân buồn rười rượi. “Nương nương, các nương nương khác cho ngài thứ gì, ngài có thể không cần cũng có thể ném. Nhưng đây là Thái hậu nương nương ban cho ngài nha, ngài không thể ném. Bằng không sẽ bị coi là bất hiếu. Hoàng đế bệ hạ mà biết, nhất định sẽ mắng ngài.” Tô Tiểu Tiểu nhún nhún vai. “Thì tính sao?” Tố Vân gấp đến độ dậm chân. “Nương nương … Ai, tóm lại, thật sự không thể ném.” Tô Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái. “Như vậy nha, ta đây không ném. Đưa cho Tố Vân ngươi đi.” Ế Vân khó hiểu. “Nương nương, Thái hậu nương nương đây là muốn cùng người hòa thuận mà.” Tô Tiểu Tiểu trắng mắt liếc Ế Vân một cái. “Đây là chuyện không thể nào. Thái hậu đối với ta như thế nào, trong lòng ta rất rõ. Quỷ mới biết chuỗi Phật châu này có hay không bị hạ độc nha.” Dừng một chút, Tô Tiểu Tiểu còn nói thêm: “Mau, đi đóng cửa Phượng Khôn cung lại, nói Bổn cung không thoải mái, ai cũng không cho phép tiến vào.” Thật sự là phiền muốn chết. Được một tấc lại tiến một thước. Còn tiếp tục xã giao giả dối thế này nữa. Coi như nàng hết bệnh rồi nhất định sẽ lại phát sốt. Nhiều người tới thăm như vậy, làm sao có thể không phát sốt! Vì nghĩ cho sức khỏe của nàng, đóng cửa lại, cáo ốm, mới là phương pháp tốt nhất. Ế Vân nghe xong, lập tức đi phân phó thị vệ. Tô Tiểu Tiểu nghĩ đến từ nay về sau liền yên lặng thái bình. Làm sao biết được chưa đến nửa canh giờ, Tố Vân liền vội vàng bước vào, hướng Tô Tiểu Tiểu đang nằm trên ghế quí phi nghỉ ngơi nói: “Nương nương, người mau đứng dậy, bệ hạ tới.”

Chương 188: Bệ hạ tới