Nhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống…
Chương 192: Thượng Quan Mặc, ngươi có phiền hay không nha
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Thượng Quan Mặc dựa vào cái gì mà cho là hắn thích nàng, nàng liền nhất định sẽ thích lại hắn? ? ? Hơn nữa còn phải có nghĩa vụ sinh cho hắn một cái hài tử trắng trẻo mập mạp ! ! !Đi chết đi! Nàng mới không muốn! Tô Tiểu Tiểu rút tay của mình về, nàng làm ra vẻ một bộ dáng suy yếu, sau đó nhẹ đặt tay lên trên huyệt Thái Dương. “Ta có chút không thoải mái, muốn nghỉ ngơi.” Thượng Quan Mặc vừa nghe, sắc mặt cũng có chút lo lắng. “Trẫm cho người truyền thái y lại đây.” Tô Tiểu Tiểu lắc lắc đầu: “Ta chỉ cần được nghỉ ngơi yên tĩnh một mình là được rồi.” Thượng Quan Mặc nghe vậy, cũng đồng ý: “Vậy Lang Hoàn nghỉ ngơi thật tốt, chờ sau khi nàng khỏi hẳn, chúng ta lại tiếp tục nói chuyện nhi tử.” Tô Tiểu Tiểu im hơi lặng tiếng, cũng không gật đầu, nàng cứ thế nhắm hai mắt lại, không nói gì nữa. Thượng Quan Mặc thay nàng kéo lại áo lông cáo trên người, rồi sau đó mới rời Phượng Khôn cung. Sau khi Thượng Quan Mặc rời đi một lúc, Tô Tiểu Tiểu đột nhiên mở hai mắt ra. Có câu nói kia của Thượng Quan Mặc … Nàng tình nguyện cả đời mình cũng không muốn khỏi hẳn … **************** không còn lời nào để nói đường ranh giới **************** Từ sau khi “Được sủng ái”, Tô Tiểu Tiểu cũng rất phiền não. Tuy rằng cáo ốm nói cần nghỉ ngơi để ngăn cản phi tần tới thăm, nhưng là thị vệ giữ ngoài cửa của nàng có thể ngăn cản phi tần, thậm chí có thể ngăn cản người do Thái hậu phái tới, nhưng lại không ngăn cản được hoàng đế. Thượng Quan Mặc cứ cách một ngày lại tới thăm nàng một lần, hơn nữa luôn nói những lời nói thực buồn nôn gì đó, cùng với kể chuyện tương lai tốt đẹp của bọn họ, thậm chí còn nói cần sinh nhiều hài tử một chút. Tô Tiểu Tiểu mỗi lần đều rất là phiền chán. Nhưng là lại không thể nói thẳng. Uy uy uy. Thượng Quan Mặc, ngươi có phiền hay không nha. Ta căn bản không tính toán cùng với ngươi sống một cuộc sống tốt đẹp. Vì thế, Tô Tiểu Tiểu chỉ có thể cúi thấp đầu, mặt không chút thay đổi mà nghe, cuối cùng đều dùng lí do mình mệt mỏi làm cớ đuổi Thượng Quan Mặc đi. Tố Vân mỗi lần đều thực nghi hoặc. Nàng không rõ vì cái gì nương nương luôn đẩy bệ hạ ra. Phải biết rằng, trong hậu cung tất cả các nương nương đều không biết bao nhiêu hâm mộ Hoàng hậu nương nương nhà các nàng đâu. Chuyện người khác cầu cũng không được, vì cái gì mà nương nương lại tránh như rắn rết đây? Thật sự là không thể hiểu nổi nha.
Thượng Quan Mặc dựa vào cái gì mà cho là hắn thích nàng, nàng liền nhất định sẽ thích lại hắn? ? ? Hơn nữa còn phải có nghĩa vụ sinh cho hắn một cái hài tử trắng trẻo mập mạp ! ! !Đi chết đi! Nàng mới không muốn! Tô Tiểu Tiểu rút tay của mình về, nàng làm ra vẻ một bộ dáng suy yếu, sau đó nhẹ đặt tay lên trên huyệt Thái Dương. “Ta có chút không thoải mái, muốn nghỉ ngơi.” Thượng Quan Mặc vừa nghe, sắc mặt cũng có chút lo lắng. “Trẫm cho người truyền thái y lại đây.” Tô Tiểu Tiểu lắc lắc đầu: “Ta chỉ cần được nghỉ ngơi yên tĩnh một mình là được rồi.” Thượng Quan Mặc nghe vậy, cũng đồng ý: “Vậy Lang Hoàn nghỉ ngơi thật tốt, chờ sau khi nàng khỏi hẳn, chúng ta lại tiếp tục nói chuyện nhi tử.” Tô Tiểu Tiểu im hơi lặng tiếng, cũng không gật đầu, nàng cứ thế nhắm hai mắt lại, không nói gì nữa. Thượng Quan Mặc thay nàng kéo lại áo lông cáo trên người, rồi sau đó mới rời Phượng Khôn cung. Sau khi Thượng Quan Mặc rời đi một lúc, Tô Tiểu Tiểu đột nhiên mở hai mắt ra. Có câu nói kia của Thượng Quan Mặc … Nàng tình nguyện cả đời mình cũng không muốn khỏi hẳn … **************** không còn lời nào để nói đường ranh giới **************** Từ sau khi “Được sủng ái”, Tô Tiểu Tiểu cũng rất phiền não. Tuy rằng cáo ốm nói cần nghỉ ngơi để ngăn cản phi tần tới thăm, nhưng là thị vệ giữ ngoài cửa của nàng có thể ngăn cản phi tần, thậm chí có thể ngăn cản người do Thái hậu phái tới, nhưng lại không ngăn cản được hoàng đế. Thượng Quan Mặc cứ cách một ngày lại tới thăm nàng một lần, hơn nữa luôn nói những lời nói thực buồn nôn gì đó, cùng với kể chuyện tương lai tốt đẹp của bọn họ, thậm chí còn nói cần sinh nhiều hài tử một chút. Tô Tiểu Tiểu mỗi lần đều rất là phiền chán. Nhưng là lại không thể nói thẳng. Uy uy uy. Thượng Quan Mặc, ngươi có phiền hay không nha. Ta căn bản không tính toán cùng với ngươi sống một cuộc sống tốt đẹp. Vì thế, Tô Tiểu Tiểu chỉ có thể cúi thấp đầu, mặt không chút thay đổi mà nghe, cuối cùng đều dùng lí do mình mệt mỏi làm cớ đuổi Thượng Quan Mặc đi. Tố Vân mỗi lần đều thực nghi hoặc. Nàng không rõ vì cái gì nương nương luôn đẩy bệ hạ ra. Phải biết rằng, trong hậu cung tất cả các nương nương đều không biết bao nhiêu hâm mộ Hoàng hậu nương nương nhà các nàng đâu. Chuyện người khác cầu cũng không được, vì cái gì mà nương nương lại tránh như rắn rết đây? Thật sự là không thể hiểu nổi nha.
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Thượng Quan Mặc dựa vào cái gì mà cho là hắn thích nàng, nàng liền nhất định sẽ thích lại hắn? ? ? Hơn nữa còn phải có nghĩa vụ sinh cho hắn một cái hài tử trắng trẻo mập mạp ! ! !Đi chết đi! Nàng mới không muốn! Tô Tiểu Tiểu rút tay của mình về, nàng làm ra vẻ một bộ dáng suy yếu, sau đó nhẹ đặt tay lên trên huyệt Thái Dương. “Ta có chút không thoải mái, muốn nghỉ ngơi.” Thượng Quan Mặc vừa nghe, sắc mặt cũng có chút lo lắng. “Trẫm cho người truyền thái y lại đây.” Tô Tiểu Tiểu lắc lắc đầu: “Ta chỉ cần được nghỉ ngơi yên tĩnh một mình là được rồi.” Thượng Quan Mặc nghe vậy, cũng đồng ý: “Vậy Lang Hoàn nghỉ ngơi thật tốt, chờ sau khi nàng khỏi hẳn, chúng ta lại tiếp tục nói chuyện nhi tử.” Tô Tiểu Tiểu im hơi lặng tiếng, cũng không gật đầu, nàng cứ thế nhắm hai mắt lại, không nói gì nữa. Thượng Quan Mặc thay nàng kéo lại áo lông cáo trên người, rồi sau đó mới rời Phượng Khôn cung. Sau khi Thượng Quan Mặc rời đi một lúc, Tô Tiểu Tiểu đột nhiên mở hai mắt ra. Có câu nói kia của Thượng Quan Mặc … Nàng tình nguyện cả đời mình cũng không muốn khỏi hẳn … **************** không còn lời nào để nói đường ranh giới **************** Từ sau khi “Được sủng ái”, Tô Tiểu Tiểu cũng rất phiền não. Tuy rằng cáo ốm nói cần nghỉ ngơi để ngăn cản phi tần tới thăm, nhưng là thị vệ giữ ngoài cửa của nàng có thể ngăn cản phi tần, thậm chí có thể ngăn cản người do Thái hậu phái tới, nhưng lại không ngăn cản được hoàng đế. Thượng Quan Mặc cứ cách một ngày lại tới thăm nàng một lần, hơn nữa luôn nói những lời nói thực buồn nôn gì đó, cùng với kể chuyện tương lai tốt đẹp của bọn họ, thậm chí còn nói cần sinh nhiều hài tử một chút. Tô Tiểu Tiểu mỗi lần đều rất là phiền chán. Nhưng là lại không thể nói thẳng. Uy uy uy. Thượng Quan Mặc, ngươi có phiền hay không nha. Ta căn bản không tính toán cùng với ngươi sống một cuộc sống tốt đẹp. Vì thế, Tô Tiểu Tiểu chỉ có thể cúi thấp đầu, mặt không chút thay đổi mà nghe, cuối cùng đều dùng lí do mình mệt mỏi làm cớ đuổi Thượng Quan Mặc đi. Tố Vân mỗi lần đều thực nghi hoặc. Nàng không rõ vì cái gì nương nương luôn đẩy bệ hạ ra. Phải biết rằng, trong hậu cung tất cả các nương nương đều không biết bao nhiêu hâm mộ Hoàng hậu nương nương nhà các nàng đâu. Chuyện người khác cầu cũng không được, vì cái gì mà nương nương lại tránh như rắn rết đây? Thật sự là không thể hiểu nổi nha.