Nhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống…

Chương 200: Có trách thì trách tiên đế

Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… “Trẫm nói Hoàng hậu là có mộng đẹp!” Lộ Vu Tử cũng không sợ, ngược lại là cười nói: “Bệ hạ cần gì phải lừa mình dối người?” Thượng Quan Mặc giận trừng Lộ Vu Tử. Lộ Vu Tử một chút sợ hãi cũng không có, chính là cười nhìn Thượng Quan Mặc. Thượng Quan Mặc kỳ thật không có biện pháp đối với Lộ Vu Tử. Vì Lộ Vu Tử từ nhỏ cùng hắn cùng nhau lớn lên, quá mức quen thuộc tính tình của hắn, hoàn toàn sẽ không bởi vì hắn là hoàng đế mà không dám nói thật. Lộ Vu Tử, có thể nói là bạn chơi của hắn, cũng có thể nói là tri kỷ của hắn. Huống chi, Lộ Vu Tử còn có kim bài miễn tử do tiên đế ngự ban. Vì thế, Lộ Vu Tử cũng không sợ hắn. Bình thường thực trực tiếp nói những lời nhất châm kiến huyết. (sự thật mất lòng) Thường xuyên đâm vào khiến cho hắn mình đầy thương tích, để cho hắn không thể không đối mặt sự thật đối mặt chân tướng. Cho nên, đến cuối cùng là Thượng Quan Mặc nhận thua. Hắn thở dài. Sau đó mới lên tiếng: “Lộ Vu Tử, ngươi nói, trẫm nên làm cái gì bây giờ?” Thượng Quan Mặc ngồi xuống, hắn uống ngụm trà, tiếp tục nói: “Hoàng hậu không thích trẫm, trẫm thực buồn rầu. Nên làm cái gì bây giờ?” Hắn sinh ra, liền đã được hàng vạn hàng nghìn sủng ái. Không có nữ nhân không thích hắn. Hiện giờ lại gặp một nữ nhân mà hắn thực thích nhưng đối phương lại không thích hắn… Hơn nữa, nữ nhân kia còn là vợ của hắn, Hoàng hậu mà hắn từng lạnh nhạt mấy năm. Việc này thật đúng là vô cùng khó giải quyết. Lộ Vu Tử phân tích nói: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương đoán chừng là đối với việc lúc trước ngài vắng vẻ nàng có điều oán hận, cho nên mới không thích bệ hạ. Phàm là nữ nhân đã bị đối đãi như vậy, nhất định là sẽ oán hận phu quân của mình. Nếu là không oán hận, vậy cũng tất nhiên là giả. Cho nên xét đến cùng, đây là họa do trước kia bệ hạ ngài gây ra, thử hỏi, có nữ nhân nào sẽ thích nam nhân mà trong đêm tân hôn liền cười nhạo mình hơn nữa ném chính mình chạy lấy người đây?” Thượng Quan Mặc vừa nghe, mày lại hung hăng nhíu lại. Ai. Biết vậy chẳng làm nha. Sớm biết có hôm nay, lúc trước hắn sẽ không ở đêm tân hôn ném Hoàng hậu. Ai ai ai. Cái này không thể trách hắn. Muốn trách thì phải trách tiên đế. Kỳ thật vừa mới bắt đầu hắn cũng không phải chán ghét Hoàng hậu, hắn chỉ là chán ghét tiên đế tự tung tự tác tự tiện tìm 1 Hoàng hậu ném cho hắn.

“Trẫm nói Hoàng hậu là có mộng đẹp!” Lộ Vu Tử cũng không sợ, ngược lại là cười nói: “Bệ hạ cần gì phải lừa mình dối người?” Thượng Quan Mặc giận trừng Lộ Vu Tử. Lộ Vu Tử một chút sợ hãi cũng không có, chính là cười nhìn Thượng Quan Mặc. Thượng Quan Mặc kỳ thật không có biện pháp đối với Lộ Vu Tử. Vì Lộ Vu Tử từ nhỏ cùng hắn cùng nhau lớn lên, quá mức quen thuộc tính tình của hắn, hoàn toàn sẽ không bởi vì hắn là hoàng đế mà không dám nói thật. Lộ Vu Tử, có thể nói là bạn chơi của hắn, cũng có thể nói là tri kỷ của hắn. Huống chi, Lộ Vu Tử còn có kim bài miễn tử do tiên đế ngự ban. Vì thế, Lộ Vu Tử cũng không sợ hắn. Bình thường thực trực tiếp nói những lời nhất châm kiến huyết. (sự thật mất lòng) Thường xuyên đâm vào khiến cho hắn mình đầy thương tích, để cho hắn không thể không đối mặt sự thật đối mặt chân tướng. Cho nên, đến cuối cùng là Thượng Quan Mặc nhận thua. Hắn thở dài. Sau đó mới lên tiếng: “Lộ Vu Tử, ngươi nói, trẫm nên làm cái gì bây giờ?” Thượng Quan Mặc ngồi xuống, hắn uống ngụm trà, tiếp tục nói: “Hoàng hậu không thích trẫm, trẫm thực buồn rầu. Nên làm cái gì bây giờ?” Hắn sinh ra, liền đã được hàng vạn hàng nghìn sủng ái. Không có nữ nhân không thích hắn. Hiện giờ lại gặp một nữ nhân mà hắn thực thích nhưng đối phương lại không thích hắn… Hơn nữa, nữ nhân kia còn là vợ của hắn, Hoàng hậu mà hắn từng lạnh nhạt mấy năm. Việc này thật đúng là vô cùng khó giải quyết. Lộ Vu Tử phân tích nói: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương đoán chừng là đối với việc lúc trước ngài vắng vẻ nàng có điều oán hận, cho nên mới không thích bệ hạ. Phàm là nữ nhân đã bị đối đãi như vậy, nhất định là sẽ oán hận phu quân của mình. Nếu là không oán hận, vậy cũng tất nhiên là giả. Cho nên xét đến cùng, đây là họa do trước kia bệ hạ ngài gây ra, thử hỏi, có nữ nhân nào sẽ thích nam nhân mà trong đêm tân hôn liền cười nhạo mình hơn nữa ném chính mình chạy lấy người đây?” Thượng Quan Mặc vừa nghe, mày lại hung hăng nhíu lại. Ai. Biết vậy chẳng làm nha. Sớm biết có hôm nay, lúc trước hắn sẽ không ở đêm tân hôn ném Hoàng hậu. Ai ai ai. Cái này không thể trách hắn. Muốn trách thì phải trách tiên đế. Kỳ thật vừa mới bắt đầu hắn cũng không phải chán ghét Hoàng hậu, hắn chỉ là chán ghét tiên đế tự tung tự tác tự tiện tìm 1 Hoàng hậu ném cho hắn.

Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… “Trẫm nói Hoàng hậu là có mộng đẹp!” Lộ Vu Tử cũng không sợ, ngược lại là cười nói: “Bệ hạ cần gì phải lừa mình dối người?” Thượng Quan Mặc giận trừng Lộ Vu Tử. Lộ Vu Tử một chút sợ hãi cũng không có, chính là cười nhìn Thượng Quan Mặc. Thượng Quan Mặc kỳ thật không có biện pháp đối với Lộ Vu Tử. Vì Lộ Vu Tử từ nhỏ cùng hắn cùng nhau lớn lên, quá mức quen thuộc tính tình của hắn, hoàn toàn sẽ không bởi vì hắn là hoàng đế mà không dám nói thật. Lộ Vu Tử, có thể nói là bạn chơi của hắn, cũng có thể nói là tri kỷ của hắn. Huống chi, Lộ Vu Tử còn có kim bài miễn tử do tiên đế ngự ban. Vì thế, Lộ Vu Tử cũng không sợ hắn. Bình thường thực trực tiếp nói những lời nhất châm kiến huyết. (sự thật mất lòng) Thường xuyên đâm vào khiến cho hắn mình đầy thương tích, để cho hắn không thể không đối mặt sự thật đối mặt chân tướng. Cho nên, đến cuối cùng là Thượng Quan Mặc nhận thua. Hắn thở dài. Sau đó mới lên tiếng: “Lộ Vu Tử, ngươi nói, trẫm nên làm cái gì bây giờ?” Thượng Quan Mặc ngồi xuống, hắn uống ngụm trà, tiếp tục nói: “Hoàng hậu không thích trẫm, trẫm thực buồn rầu. Nên làm cái gì bây giờ?” Hắn sinh ra, liền đã được hàng vạn hàng nghìn sủng ái. Không có nữ nhân không thích hắn. Hiện giờ lại gặp một nữ nhân mà hắn thực thích nhưng đối phương lại không thích hắn… Hơn nữa, nữ nhân kia còn là vợ của hắn, Hoàng hậu mà hắn từng lạnh nhạt mấy năm. Việc này thật đúng là vô cùng khó giải quyết. Lộ Vu Tử phân tích nói: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương đoán chừng là đối với việc lúc trước ngài vắng vẻ nàng có điều oán hận, cho nên mới không thích bệ hạ. Phàm là nữ nhân đã bị đối đãi như vậy, nhất định là sẽ oán hận phu quân của mình. Nếu là không oán hận, vậy cũng tất nhiên là giả. Cho nên xét đến cùng, đây là họa do trước kia bệ hạ ngài gây ra, thử hỏi, có nữ nhân nào sẽ thích nam nhân mà trong đêm tân hôn liền cười nhạo mình hơn nữa ném chính mình chạy lấy người đây?” Thượng Quan Mặc vừa nghe, mày lại hung hăng nhíu lại. Ai. Biết vậy chẳng làm nha. Sớm biết có hôm nay, lúc trước hắn sẽ không ở đêm tân hôn ném Hoàng hậu. Ai ai ai. Cái này không thể trách hắn. Muốn trách thì phải trách tiên đế. Kỳ thật vừa mới bắt đầu hắn cũng không phải chán ghét Hoàng hậu, hắn chỉ là chán ghét tiên đế tự tung tự tác tự tiện tìm 1 Hoàng hậu ném cho hắn.

Chương 200: Có trách thì trách tiên đế