Nhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống…

Chương 218: Lại đến đùa giỡn hắn

Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Trong lòng Tô Tiểu Tiểu thập phần sốt ruột, tựa như một người đang cực đói, trong tay lại có món ngon mỹ thực, nhưng không thể ăn. Bỗng dưng, Tô Tiểu Tiểu tâm sinh một kế. Nàng bỗng nhiên ôm lấy bụng, sau đó hướng Đoan Mộc Trường Khanh nói: “Ca ca, mau cho xe ngựa dừng lại bên đường, ta muốn đi nhà vệ sinh. Đau bụng.” Đoan Mộc Trường Khanh lập tức thần sắc biến đổi. Hắn chần chờ một chút, nói: “Muội muội, ngươi nhịn một chút, sắp về đến Đoan Mộc phủ rồi.” Tô Tiểu Tiểu đột nhiên dồn sức đứng lên trong xe ngựa. “Không được.” Nàng hô: “Dừng xe.” Người đánh xe sau khi nghe được, lập tức tấp vào chỗ trống bên đường dừng lại. Tô Tiểu Tiểu nhíu mi: “Ca ca, ngươi chờ một chút, ta sẽ rất mau trở lại.” Nói xong, cũng không đợi Đoan Mộc Trường Khanh có phản ứng gì, liền lập tức nhảy xuống khỏi xe ngựa, ra vẻ nhìn trái phải xung quanh một hồi, vội vàng hướng tới tiệm cầm đồ chạy tới. Chờ sau khi Tô Tiểu Tiểu chạy vội tới trong tiệm đồ, nàng lén lút từ cánh cửa sổ khép hờ trong tiệm cầm đồ nhìn ra bên ngoài. Phát hiện Đoan Mộc Trường Khanh vẫn còn ở trên xe ngựa thì nàng mới yên lòng. Nàng hít sâu một hơi, chạy vội lên trên gian phòng kia. Vén bức rèm che. Quả nhiên, người đang ngồi bên trong chính là ông chủ ngày trước. Hắn đang ngồi trên ghế bạch đàn, ung dung thưởng thức trà. Tô Tiểu Tiểu cũng không thèm nói lời khách sáo với hắn. Nàng đi thẳng vào vấn đề. “Ông chủ, ngươi còn nhớ rõ ta không?” . Ông chủ nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu thì trong lòng vốn là sửng sốt, sau đó mới nhớ lại nàng. Chậc chậc, lúc trước tới cửa hàng đùa giỡn hắn Tô cô nương, hắn làm sao có thể quên được? Ông chủ ánh mắt nhìn … từ trên xuống dưới… Tô Tiểu Tiểu. Chậc chậc. Ngày hôm nay thật không giống như là lần trước giản dị mộc mạc. Chỉ riêng áo lông cáo trắng như tuyết trên người, đã có thể biết được là vô giá. Châu ngọc trên búi tóc lại càng không cần phải nói. Xem ra, ngày hôm nay Tô cô nương này không phải tính toán lại đến đùa giỡn hắn. Tốt lắm. Vì thế, ông chủ hiệu cầm đồ hí mắt cười nói: “Đương nhiên nhớ rõ, Tô cô nương đây mà.” Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu. “Ngươi có biết bạch y công tử lần trước giờ đang ở nơi nào không?” Ông chủ hiệu cầm đồ quả thật sửng sốt.

Trong lòng Tô Tiểu Tiểu thập phần sốt ruột, tựa như một người đang cực đói, trong tay lại có món ngon mỹ thực, nhưng không thể ăn. Bỗng dưng, Tô Tiểu Tiểu tâm sinh một kế. Nàng bỗng nhiên ôm lấy bụng, sau đó hướng Đoan Mộc Trường Khanh nói: “Ca ca, mau cho xe ngựa dừng lại bên đường, ta muốn đi nhà vệ sinh. Đau bụng.” Đoan Mộc Trường Khanh lập tức thần sắc biến đổi. Hắn chần chờ một chút, nói: “Muội muội, ngươi nhịn một chút, sắp về đến Đoan Mộc phủ rồi.” Tô Tiểu Tiểu đột nhiên dồn sức đứng lên trong xe ngựa. “Không được.” Nàng hô: “Dừng xe.” Người đánh xe sau khi nghe được, lập tức tấp vào chỗ trống bên đường dừng lại. Tô Tiểu Tiểu nhíu mi: “Ca ca, ngươi chờ một chút, ta sẽ rất mau trở lại.” Nói xong, cũng không đợi Đoan Mộc Trường Khanh có phản ứng gì, liền lập tức nhảy xuống khỏi xe ngựa, ra vẻ nhìn trái phải xung quanh một hồi, vội vàng hướng tới tiệm cầm đồ chạy tới. Chờ sau khi Tô Tiểu Tiểu chạy vội tới trong tiệm đồ, nàng lén lút từ cánh cửa sổ khép hờ trong tiệm cầm đồ nhìn ra bên ngoài. Phát hiện Đoan Mộc Trường Khanh vẫn còn ở trên xe ngựa thì nàng mới yên lòng. Nàng hít sâu một hơi, chạy vội lên trên gian phòng kia. Vén bức rèm che. Quả nhiên, người đang ngồi bên trong chính là ông chủ ngày trước. Hắn đang ngồi trên ghế bạch đàn, ung dung thưởng thức trà. Tô Tiểu Tiểu cũng không thèm nói lời khách sáo với hắn. Nàng đi thẳng vào vấn đề. “Ông chủ, ngươi còn nhớ rõ ta không?” . Ông chủ nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu thì trong lòng vốn là sửng sốt, sau đó mới nhớ lại nàng. Chậc chậc, lúc trước tới cửa hàng đùa giỡn hắn Tô cô nương, hắn làm sao có thể quên được? Ông chủ ánh mắt nhìn … từ trên xuống dưới… Tô Tiểu Tiểu. Chậc chậc. Ngày hôm nay thật không giống như là lần trước giản dị mộc mạc. Chỉ riêng áo lông cáo trắng như tuyết trên người, đã có thể biết được là vô giá. Châu ngọc trên búi tóc lại càng không cần phải nói. Xem ra, ngày hôm nay Tô cô nương này không phải tính toán lại đến đùa giỡn hắn. Tốt lắm. Vì thế, ông chủ hiệu cầm đồ hí mắt cười nói: “Đương nhiên nhớ rõ, Tô cô nương đây mà.” Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu. “Ngươi có biết bạch y công tử lần trước giờ đang ở nơi nào không?” Ông chủ hiệu cầm đồ quả thật sửng sốt.

Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Trong lòng Tô Tiểu Tiểu thập phần sốt ruột, tựa như một người đang cực đói, trong tay lại có món ngon mỹ thực, nhưng không thể ăn. Bỗng dưng, Tô Tiểu Tiểu tâm sinh một kế. Nàng bỗng nhiên ôm lấy bụng, sau đó hướng Đoan Mộc Trường Khanh nói: “Ca ca, mau cho xe ngựa dừng lại bên đường, ta muốn đi nhà vệ sinh. Đau bụng.” Đoan Mộc Trường Khanh lập tức thần sắc biến đổi. Hắn chần chờ một chút, nói: “Muội muội, ngươi nhịn một chút, sắp về đến Đoan Mộc phủ rồi.” Tô Tiểu Tiểu đột nhiên dồn sức đứng lên trong xe ngựa. “Không được.” Nàng hô: “Dừng xe.” Người đánh xe sau khi nghe được, lập tức tấp vào chỗ trống bên đường dừng lại. Tô Tiểu Tiểu nhíu mi: “Ca ca, ngươi chờ một chút, ta sẽ rất mau trở lại.” Nói xong, cũng không đợi Đoan Mộc Trường Khanh có phản ứng gì, liền lập tức nhảy xuống khỏi xe ngựa, ra vẻ nhìn trái phải xung quanh một hồi, vội vàng hướng tới tiệm cầm đồ chạy tới. Chờ sau khi Tô Tiểu Tiểu chạy vội tới trong tiệm đồ, nàng lén lút từ cánh cửa sổ khép hờ trong tiệm cầm đồ nhìn ra bên ngoài. Phát hiện Đoan Mộc Trường Khanh vẫn còn ở trên xe ngựa thì nàng mới yên lòng. Nàng hít sâu một hơi, chạy vội lên trên gian phòng kia. Vén bức rèm che. Quả nhiên, người đang ngồi bên trong chính là ông chủ ngày trước. Hắn đang ngồi trên ghế bạch đàn, ung dung thưởng thức trà. Tô Tiểu Tiểu cũng không thèm nói lời khách sáo với hắn. Nàng đi thẳng vào vấn đề. “Ông chủ, ngươi còn nhớ rõ ta không?” . Ông chủ nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu thì trong lòng vốn là sửng sốt, sau đó mới nhớ lại nàng. Chậc chậc, lúc trước tới cửa hàng đùa giỡn hắn Tô cô nương, hắn làm sao có thể quên được? Ông chủ ánh mắt nhìn … từ trên xuống dưới… Tô Tiểu Tiểu. Chậc chậc. Ngày hôm nay thật không giống như là lần trước giản dị mộc mạc. Chỉ riêng áo lông cáo trắng như tuyết trên người, đã có thể biết được là vô giá. Châu ngọc trên búi tóc lại càng không cần phải nói. Xem ra, ngày hôm nay Tô cô nương này không phải tính toán lại đến đùa giỡn hắn. Tốt lắm. Vì thế, ông chủ hiệu cầm đồ hí mắt cười nói: “Đương nhiên nhớ rõ, Tô cô nương đây mà.” Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu. “Ngươi có biết bạch y công tử lần trước giờ đang ở nơi nào không?” Ông chủ hiệu cầm đồ quả thật sửng sốt.

Chương 218: Lại đến đùa giỡn hắn