Nhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống…
Chương 260: Hôn đến thực ôn nhu
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Một đêm kia, vừa lúc mưa thực lớn.Trên bầu trời cũng là sấm sét vang dội.Tô Tiểu Tiểu đang ở trong ác mộng.Nàng mơ thấy rất nhiều người.Có phụ mẫu của chính mình …Có Trần Tu Ngôn…Có A Bạch …Có Thượng Quan Mặc …Còn có rất nhiều người không phải là người rất quen.Chính là một đám phi tử của Thượng Quan Mặc.Nàng không biết mình đến tột cùng là mơ những gì, nàng chỉ biết là là một giấc mơ vô cùng bi thương.Cho nên đáy lòng nàng mới sẽ đau như thế.Đau đến mức trong hiện thực nàng cũng không ngừng rơi lệ.“Không cần … Không cần … Không cần …”Tô Tiểu Tiểu càng không ngừng hô lên.Mà vừa lúc này, ở trong mộng Tô Tiểu Tiểu cảm giác được có một trận nhiệt lưu, chảy đến trong lòng của mình.Đem toàn bộ sợ hãi của nàng đều tan đi.Nàng nghe thấy có người đang kêu.“Lang Hoàn, Lang Hoàn …”Ngay sau đó, nàng lại rơi vào một cái ôm ấm áp.Ấm đến mức nàng từ trong cơn ác mộng tỉnh lại.Nàng mở hai mắt mông lung, ánh vào đáy mắt chính là khuôn mặt che kín quan tâm.Là khuôn mặt của Thượng Quan Mặc.Thượng Quan Mặc ngủ đến nửa đêm, chợt nghe người bên cạnh đang không ngừng nức nở.Chau mày lên, tựa hồ ở đang gặp ác mộng.Hắn vội vàng lay tỉnh nàng.Có vẻ như khi con người lúc yếu ớt nhất đặc biệt dễ dàng cảm động.Tô Tiểu Tiểu đang nhớ tới A Bạch.Nhưng là ở thời điểm nàng bàng hoàng bất lực, A Bạch cũng không ở bên cạnh.Người ở bên cạnh nàng, là Thượng Quan Mặc.Lần đầu tiên nàng chân thành gọi một tiếng như thế.“A Mặc.”Thượng Quan Mặc ôm sát nàng.Hơn nữa thấp giọng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, là ác mộng thôi, không cần lo lắng, có trẫm ở, sẽ không ai tổn thương ngươi.”Tô Tiểu Tiểu hút hút cái mũi, gật gật đầu.“Ân.”Thượng Quan Mặc cúi đầu nhìn người trong lòng, thấy nước mắt nàng rơi đầy trên mặt thì bỗng nhiên tâm hắn vừa động.Cúi đầu liền hôn đi xuống.Bất quá hắn hôn đến không phải môi, mà là nơi khóe mắt.Hắn hôn đến thực ôn nhu.Như là ở hôn bảo vật trân quý nhất thế gian này.Nụ hôn này, nhu tới đáy lòng Tô Tiểu Tiểu.Lúc này nàng không hề kháng cự.
Một đêm kia, vừa lúc mưa thực lớn.
Trên bầu trời cũng là sấm sét vang dội.
Tô Tiểu Tiểu đang ở trong ác mộng.
Nàng mơ thấy rất nhiều người.
Có phụ mẫu của chính mình …
Có Trần Tu Ngôn…
Có A Bạch …
Có Thượng Quan Mặc …
Còn có rất nhiều người không phải là người rất quen.
Chính là một đám phi tử của Thượng Quan Mặc.
Nàng không biết mình đến tột cùng là mơ những gì, nàng chỉ biết là là một giấc mơ vô cùng bi thương.
Cho nên đáy lòng nàng mới sẽ đau như thế.
Đau đến mức trong hiện thực nàng cũng không ngừng rơi lệ.
“Không cần … Không cần … Không cần …”
Tô Tiểu Tiểu càng không ngừng hô lên.
Mà vừa lúc này, ở trong mộng Tô Tiểu Tiểu cảm giác được có một trận nhiệt lưu, chảy đến trong lòng của mình.
Đem toàn bộ sợ hãi của nàng đều tan đi.
Nàng nghe thấy có người đang kêu.
“Lang Hoàn, Lang Hoàn …”
Ngay sau đó, nàng lại rơi vào một cái ôm ấm áp.
Ấm đến mức nàng từ trong cơn ác mộng tỉnh lại.
Nàng mở hai mắt mông lung, ánh vào đáy mắt chính là khuôn mặt che kín quan tâm.
Là khuôn mặt của Thượng Quan Mặc.
Thượng Quan Mặc ngủ đến nửa đêm, chợt nghe người bên cạnh đang không ngừng nức nở.
Chau mày lên, tựa hồ ở đang gặp ác mộng.
Hắn vội vàng lay tỉnh nàng.
Có vẻ như khi con người lúc yếu ớt nhất đặc biệt dễ dàng cảm động.
Tô Tiểu Tiểu đang nhớ tới A Bạch.
Nhưng là ở thời điểm nàng bàng hoàng bất lực, A Bạch cũng không ở bên cạnh.
Người ở bên cạnh nàng, là Thượng Quan Mặc.
Lần đầu tiên nàng chân thành gọi một tiếng như thế.
“A Mặc.”
Thượng Quan Mặc ôm sát nàng.
Hơn nữa thấp giọng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, là ác mộng thôi, không cần lo lắng, có trẫm ở, sẽ không ai tổn thương ngươi.”
Tô Tiểu Tiểu hút hút cái mũi, gật gật đầu.
“Ân.”
Thượng Quan Mặc cúi đầu nhìn người trong lòng, thấy nước mắt nàng rơi đầy trên mặt thì bỗng nhiên tâm hắn vừa động.
Cúi đầu liền hôn đi xuống.
Bất quá hắn hôn đến không phải môi, mà là nơi khóe mắt.
Hắn hôn đến thực ôn nhu.
Như là ở hôn bảo vật trân quý nhất thế gian này.
Nụ hôn này, nhu tới đáy lòng Tô Tiểu Tiểu.
Lúc này nàng không hề kháng cự.
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Một đêm kia, vừa lúc mưa thực lớn.Trên bầu trời cũng là sấm sét vang dội.Tô Tiểu Tiểu đang ở trong ác mộng.Nàng mơ thấy rất nhiều người.Có phụ mẫu của chính mình …Có Trần Tu Ngôn…Có A Bạch …Có Thượng Quan Mặc …Còn có rất nhiều người không phải là người rất quen.Chính là một đám phi tử của Thượng Quan Mặc.Nàng không biết mình đến tột cùng là mơ những gì, nàng chỉ biết là là một giấc mơ vô cùng bi thương.Cho nên đáy lòng nàng mới sẽ đau như thế.Đau đến mức trong hiện thực nàng cũng không ngừng rơi lệ.“Không cần … Không cần … Không cần …”Tô Tiểu Tiểu càng không ngừng hô lên.Mà vừa lúc này, ở trong mộng Tô Tiểu Tiểu cảm giác được có một trận nhiệt lưu, chảy đến trong lòng của mình.Đem toàn bộ sợ hãi của nàng đều tan đi.Nàng nghe thấy có người đang kêu.“Lang Hoàn, Lang Hoàn …”Ngay sau đó, nàng lại rơi vào một cái ôm ấm áp.Ấm đến mức nàng từ trong cơn ác mộng tỉnh lại.Nàng mở hai mắt mông lung, ánh vào đáy mắt chính là khuôn mặt che kín quan tâm.Là khuôn mặt của Thượng Quan Mặc.Thượng Quan Mặc ngủ đến nửa đêm, chợt nghe người bên cạnh đang không ngừng nức nở.Chau mày lên, tựa hồ ở đang gặp ác mộng.Hắn vội vàng lay tỉnh nàng.Có vẻ như khi con người lúc yếu ớt nhất đặc biệt dễ dàng cảm động.Tô Tiểu Tiểu đang nhớ tới A Bạch.Nhưng là ở thời điểm nàng bàng hoàng bất lực, A Bạch cũng không ở bên cạnh.Người ở bên cạnh nàng, là Thượng Quan Mặc.Lần đầu tiên nàng chân thành gọi một tiếng như thế.“A Mặc.”Thượng Quan Mặc ôm sát nàng.Hơn nữa thấp giọng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, là ác mộng thôi, không cần lo lắng, có trẫm ở, sẽ không ai tổn thương ngươi.”Tô Tiểu Tiểu hút hút cái mũi, gật gật đầu.“Ân.”Thượng Quan Mặc cúi đầu nhìn người trong lòng, thấy nước mắt nàng rơi đầy trên mặt thì bỗng nhiên tâm hắn vừa động.Cúi đầu liền hôn đi xuống.Bất quá hắn hôn đến không phải môi, mà là nơi khóe mắt.Hắn hôn đến thực ôn nhu.Như là ở hôn bảo vật trân quý nhất thế gian này.Nụ hôn này, nhu tới đáy lòng Tô Tiểu Tiểu.Lúc này nàng không hề kháng cự.