Nhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống…
Chương 275: Tổng điều tra dân số
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Vừa nghĩ như vậy xong, Tô Tiểu Tiểu lập tức ở trong lòng thầm mắng mình.Không nên suy nghĩ bậy bạ! ! ! !Người nọ cười cười, “Có hay là không?”Tô Tiểu Tiểu mím mím môi.Cuối cùng vẫn là thành thật nói: “Có.”Hắn lại hỏi: “Tên gọi là gì?”Tô Tiểu Tiểu thật ra đã rất cố gắng.Nàng nhẫn.Đại ca…Ngươi là tới giết người hay là để làm tổng điều tra dân số nha?Hơn nữa người này điều tra không những điều tra nhân khẩu lại còn phải điều tra cả đối tượng?Rất thái quá rồi đi.Tô Tiểu Tiểu không sợ thế lực ác bá nữa!Nông nô khởi nghĩa.Tô Tiểu Tiểu nổi giận.Tô Tiểu Tiểu thực nổi giận!Nàng ngước lên, trừng mắt nhìn người đối diện.“Ta thích ai, ngươi còn quản. Này ngươi cũng muốn hỏi, ta không nói cho ngươi, ta…”Này còn chưa có nói xong…Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy đôi mắt của nhân sĩ đó.Cực độ trong suốt.Thập phần xinh đẹp.Hơn nữa…Giống như là ánh mắt của A Bạch! ! !Chỉ là, người trước mặt cũng che cả khuôn mặt, quần áo cùng với đêm tối hòa với nhau thành y phục dạ hành, chỉ có đôi mắt là lộ ra ngoài.Mà cực độ giống với A Bạch chính là trong ánh mắt hàm chứa nhợt nhạt ý cười.“Tiểu Tiểu.”Một tiếng này cực kỳ mềm nhẹ.Hơn nữa cùng với giọng nói khi nãy có một chút bất đồng.Rất rõ ràng, là vừa mới thay đổi thanh âm.Tô Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người.Đồng thời, kinh hỉ ùn ùn hướng nàng ập tới, vui sướng cũng sắp đem nàng bao phủ.Nàng run rẩy tiến về lên từng trước.Rõ ràng vừa mới rồi vẫn là người làm cho nàng sợ hãi nhất, mà hiện giờ lại trở thành người nàng yêu thích nhất.Vừa mới rồi là sát khí nồng đậm, mà hiện giờ lại là nồng đậm nhu tình mật ý.Tô Tiểu Tiểu mím chặt khóe môi, nhịn xuống lệ ý, sau đó nhào vào trong ngực Hắc y nhân kia.Nàng kêu lên.“A Bạch.”Một tiếng này, nàng từng ở trong mộng gọi qua thật nhiều lần, nhưng không có ai trả lời.Mỗi khi nàng rơi lệ mà tỉnh, nhìn thấy chung quanh trống rỗng, tối đen thì lòng của nàng lại là co rút đau đớn.Đến nỗi nàng thậm chí còn nghĩ.A Bạch, rốt cuộc là đi nơi nào đâu.
Vừa nghĩ như vậy xong, Tô Tiểu Tiểu lập tức ở trong lòng thầm mắng mình.
Không nên suy nghĩ bậy bạ! ! ! !
Người nọ cười cười, “Có hay là không?”
Tô Tiểu Tiểu mím mím môi.
Cuối cùng vẫn là thành thật nói: “Có.”
Hắn lại hỏi: “Tên gọi là gì?”
Tô Tiểu Tiểu thật ra đã rất cố gắng.
Nàng nhẫn.
Đại ca…
Ngươi là tới giết người hay là để làm tổng điều tra dân số nha?
Hơn nữa người này điều tra không những điều tra nhân khẩu lại còn phải điều tra cả đối tượng?
Rất thái quá rồi đi.
Tô Tiểu Tiểu không sợ thế lực ác bá nữa!
Nông nô khởi nghĩa.
Tô Tiểu Tiểu nổi giận.
Tô Tiểu Tiểu thực nổi giận!
Nàng ngước lên, trừng mắt nhìn người đối diện.
“Ta thích ai, ngươi còn quản. Này ngươi cũng muốn hỏi, ta không nói cho ngươi, ta…”
Này còn chưa có nói xong…
Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy đôi mắt của nhân sĩ đó.
Cực độ trong suốt.
Thập phần xinh đẹp.
Hơn nữa…
Giống như là ánh mắt của A Bạch! ! !
Chỉ là, người trước mặt cũng che cả khuôn mặt, quần áo cùng với đêm tối hòa với nhau thành y phục dạ hành, chỉ có đôi mắt là lộ ra ngoài.
Mà cực độ giống với A Bạch chính là trong ánh mắt hàm chứa nhợt nhạt ý cười.
“Tiểu Tiểu.”
Một tiếng này cực kỳ mềm nhẹ.
Hơn nữa cùng với giọng nói khi nãy có một chút bất đồng.
Rất rõ ràng, là vừa mới thay đổi thanh âm.
Tô Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người.
Đồng thời, kinh hỉ ùn ùn hướng nàng ập tới, vui sướng cũng sắp đem nàng bao phủ.
Nàng run rẩy tiến về lên từng trước.
Rõ ràng vừa mới rồi vẫn là người làm cho nàng sợ hãi nhất, mà hiện giờ lại trở thành người nàng yêu thích nhất.
Vừa mới rồi là sát khí nồng đậm, mà hiện giờ lại là nồng đậm nhu tình mật ý.
Tô Tiểu Tiểu mím chặt khóe môi, nhịn xuống lệ ý, sau đó nhào vào trong ngực Hắc y nhân kia.
Nàng kêu lên.
“A Bạch.”
Một tiếng này, nàng từng ở trong mộng gọi qua thật nhiều lần, nhưng không có ai trả lời.
Mỗi khi nàng rơi lệ mà tỉnh, nhìn thấy chung quanh trống rỗng, tối đen thì lòng của nàng lại là co rút đau đớn.
Đến nỗi nàng thậm chí còn nghĩ.
A Bạch, rốt cuộc là đi nơi nào đâu.
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Vừa nghĩ như vậy xong, Tô Tiểu Tiểu lập tức ở trong lòng thầm mắng mình.Không nên suy nghĩ bậy bạ! ! ! !Người nọ cười cười, “Có hay là không?”Tô Tiểu Tiểu mím mím môi.Cuối cùng vẫn là thành thật nói: “Có.”Hắn lại hỏi: “Tên gọi là gì?”Tô Tiểu Tiểu thật ra đã rất cố gắng.Nàng nhẫn.Đại ca…Ngươi là tới giết người hay là để làm tổng điều tra dân số nha?Hơn nữa người này điều tra không những điều tra nhân khẩu lại còn phải điều tra cả đối tượng?Rất thái quá rồi đi.Tô Tiểu Tiểu không sợ thế lực ác bá nữa!Nông nô khởi nghĩa.Tô Tiểu Tiểu nổi giận.Tô Tiểu Tiểu thực nổi giận!Nàng ngước lên, trừng mắt nhìn người đối diện.“Ta thích ai, ngươi còn quản. Này ngươi cũng muốn hỏi, ta không nói cho ngươi, ta…”Này còn chưa có nói xong…Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy đôi mắt của nhân sĩ đó.Cực độ trong suốt.Thập phần xinh đẹp.Hơn nữa…Giống như là ánh mắt của A Bạch! ! !Chỉ là, người trước mặt cũng che cả khuôn mặt, quần áo cùng với đêm tối hòa với nhau thành y phục dạ hành, chỉ có đôi mắt là lộ ra ngoài.Mà cực độ giống với A Bạch chính là trong ánh mắt hàm chứa nhợt nhạt ý cười.“Tiểu Tiểu.”Một tiếng này cực kỳ mềm nhẹ.Hơn nữa cùng với giọng nói khi nãy có một chút bất đồng.Rất rõ ràng, là vừa mới thay đổi thanh âm.Tô Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người.Đồng thời, kinh hỉ ùn ùn hướng nàng ập tới, vui sướng cũng sắp đem nàng bao phủ.Nàng run rẩy tiến về lên từng trước.Rõ ràng vừa mới rồi vẫn là người làm cho nàng sợ hãi nhất, mà hiện giờ lại trở thành người nàng yêu thích nhất.Vừa mới rồi là sát khí nồng đậm, mà hiện giờ lại là nồng đậm nhu tình mật ý.Tô Tiểu Tiểu mím chặt khóe môi, nhịn xuống lệ ý, sau đó nhào vào trong ngực Hắc y nhân kia.Nàng kêu lên.“A Bạch.”Một tiếng này, nàng từng ở trong mộng gọi qua thật nhiều lần, nhưng không có ai trả lời.Mỗi khi nàng rơi lệ mà tỉnh, nhìn thấy chung quanh trống rỗng, tối đen thì lòng của nàng lại là co rút đau đớn.Đến nỗi nàng thậm chí còn nghĩ.A Bạch, rốt cuộc là đi nơi nào đâu.