Nhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống…
Chương 333: Hoàng hậu cứu ra chưa?
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… “Cái gì?”Thượng Quan Mặc lập tức trợn trừng hai mắt.Hắn lập tức nhảy từ trên giường xuống đất.“Cái gì? Ngươi nói lại ta nghe? ?”Thị vệ kia thấy thần sắc Thượng Quan Mặc như thế, lại càng sợ tới sắc mặt trắng bệch.Hắn lại càng thêm lắp bắp nói: “Thiên… trong thiên lao… cháy…”Thượng Quan Mặc sắc mặt xanh mét.“Hoàng hậu cứu ra được chưa?”Thị vệ nói: “Lửa dường như là từ chỗ phòng giam của Hoàng hậu phát ra… Giống như…”Lời này còn chưa có nói xong, Thượng Quan Mặc đột nhiên đẩy thị vệ kia ra, giầy cũng không thèm mang, lập tức vội vàng hướng thiên lao mà chạy tới.Lộ Do Tử thấy thế, cuống quít ôm giầy đuổi theo.“Bệ hạ, giầy giầy. Người phải bảo trọng long thể nha.”Thượng Quan Mặc không có phản ứng…Chẳng qua Thiên lao cách Càn Thanh điện thập phần xa, chỉ bằng đi bộ, ít nhất cũng phải mất một canh giờ.Vì thế, Thượng Quan Mặc đành phải vội vàng gọi ngự liễn.Mà ngự liễn lần này lại tới được thập phần chậm.Thượng Quan Mặc chờ đến nóng nảy, khó tránh khỏi tức giận.Lúc này, cung nhân hầu hạ một bên đều nơm nớp lo sợ, lo sợ lửa giận của Hoàng đế bệ hạ đốt tới trên người của mình.Như vậy, đến lúc đó tính mạng sẽ không còn.Chờ Thượng Quan Mặc tới được thiên lao thì đại hỏa vẫn còn đang thiêu đốt…Chung quanh lác đác một đám người.Có tù phạm được cứu ra, cũng có thị vệ đang dập lửa, cũng có cung nữ đang khóc.Tóm lại, một tràng rối loạn!Loạn đến Thượng Quan Mặc càng thêm tức giận.Thượng Quan Mặc hét lên, “Đều câm mồm lại cho trẫm, tất cả xông vào cứu Hoàng hậu ra! Nếu như Hoàng hậu chết, tất cả các ngươi phải chôn cùng! ! !”Lời này vừa ra, toàn bộ người có mặt đều hít một hơi.Sau đó, rất nhanh, cơ hồ tất cả mọi người lao vào trong biển lửa.Thượng Quan Mặc bỗng nhiên nhớ tới lần trước…Lần trước Phượng Khôn cung cháy, Lang Hoàn chút nữa thì mất mạng, chút nữa thì vĩnh viễn rời khỏi hắn…Mà lần này…Hắn thế nhưng lại để cho nàng lâm vào đại hỏa một lần nữa.Thượng Quan Mặc hận không thể chính mình xông vào trong biển lửa.Chính là, Lộ Do Tử nhưng lại gắt gao nắm chặt lấy xiêm y của hắn. (thỏ: Ủng hộ anh thoát y a! )
“Cái gì?”
Thượng Quan Mặc lập tức trợn trừng hai mắt.
Hắn lập tức nhảy từ trên giường xuống đất.
“Cái gì? Ngươi nói lại ta nghe? ?”
Thị vệ kia thấy thần sắc Thượng Quan Mặc như thế, lại càng sợ tới sắc mặt trắng bệch.
Hắn lại càng thêm lắp bắp nói: “Thiên… trong thiên lao… cháy…”
Thượng Quan Mặc sắc mặt xanh mét.
“Hoàng hậu cứu ra được chưa?”
Thị vệ nói: “Lửa dường như là từ chỗ phòng giam của Hoàng hậu phát ra… Giống như…”
Lời này còn chưa có nói xong, Thượng Quan Mặc đột nhiên đẩy thị vệ kia ra, giầy cũng không thèm mang, lập tức vội vàng hướng thiên lao mà chạy tới.
Lộ Do Tử thấy thế, cuống quít ôm giầy đuổi theo.
“Bệ hạ, giầy giầy. Người phải bảo trọng long thể nha.”
Thượng Quan Mặc không có phản ứng…
Chẳng qua Thiên lao cách Càn Thanh điện thập phần xa, chỉ bằng đi bộ, ít nhất cũng phải mất một canh giờ.
Vì thế, Thượng Quan Mặc đành phải vội vàng gọi ngự liễn.
Mà ngự liễn lần này lại tới được thập phần chậm.
Thượng Quan Mặc chờ đến nóng nảy, khó tránh khỏi tức giận.
Lúc này, cung nhân hầu hạ một bên đều nơm nớp lo sợ, lo sợ lửa giận của Hoàng đế bệ hạ đốt tới trên người của mình.
Như vậy, đến lúc đó tính mạng sẽ không còn.
Chờ Thượng Quan Mặc tới được thiên lao thì đại hỏa vẫn còn đang thiêu đốt…
Chung quanh lác đác một đám người.
Có tù phạm được cứu ra, cũng có thị vệ đang dập lửa, cũng có cung nữ đang khóc.
Tóm lại, một tràng rối loạn!
Loạn đến Thượng Quan Mặc càng thêm tức giận.
Thượng Quan Mặc hét lên, “Đều câm mồm lại cho trẫm, tất cả xông vào cứu Hoàng hậu ra! Nếu như Hoàng hậu chết, tất cả các ngươi phải chôn cùng! ! !”
Lời này vừa ra, toàn bộ người có mặt đều hít một hơi.
Sau đó, rất nhanh, cơ hồ tất cả mọi người lao vào trong biển lửa.
Thượng Quan Mặc bỗng nhiên nhớ tới lần trước…
Lần trước Phượng Khôn cung cháy, Lang Hoàn chút nữa thì mất mạng, chút nữa thì vĩnh viễn rời khỏi hắn…
Mà lần này…
Hắn thế nhưng lại để cho nàng lâm vào đại hỏa một lần nữa.
Thượng Quan Mặc hận không thể chính mình xông vào trong biển lửa.
Chính là, Lộ Do Tử nhưng lại gắt gao nắm chặt lấy xiêm y của hắn. (thỏ: Ủng hộ anh thoát y a! )
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… “Cái gì?”Thượng Quan Mặc lập tức trợn trừng hai mắt.Hắn lập tức nhảy từ trên giường xuống đất.“Cái gì? Ngươi nói lại ta nghe? ?”Thị vệ kia thấy thần sắc Thượng Quan Mặc như thế, lại càng sợ tới sắc mặt trắng bệch.Hắn lại càng thêm lắp bắp nói: “Thiên… trong thiên lao… cháy…”Thượng Quan Mặc sắc mặt xanh mét.“Hoàng hậu cứu ra được chưa?”Thị vệ nói: “Lửa dường như là từ chỗ phòng giam của Hoàng hậu phát ra… Giống như…”Lời này còn chưa có nói xong, Thượng Quan Mặc đột nhiên đẩy thị vệ kia ra, giầy cũng không thèm mang, lập tức vội vàng hướng thiên lao mà chạy tới.Lộ Do Tử thấy thế, cuống quít ôm giầy đuổi theo.“Bệ hạ, giầy giầy. Người phải bảo trọng long thể nha.”Thượng Quan Mặc không có phản ứng…Chẳng qua Thiên lao cách Càn Thanh điện thập phần xa, chỉ bằng đi bộ, ít nhất cũng phải mất một canh giờ.Vì thế, Thượng Quan Mặc đành phải vội vàng gọi ngự liễn.Mà ngự liễn lần này lại tới được thập phần chậm.Thượng Quan Mặc chờ đến nóng nảy, khó tránh khỏi tức giận.Lúc này, cung nhân hầu hạ một bên đều nơm nớp lo sợ, lo sợ lửa giận của Hoàng đế bệ hạ đốt tới trên người của mình.Như vậy, đến lúc đó tính mạng sẽ không còn.Chờ Thượng Quan Mặc tới được thiên lao thì đại hỏa vẫn còn đang thiêu đốt…Chung quanh lác đác một đám người.Có tù phạm được cứu ra, cũng có thị vệ đang dập lửa, cũng có cung nữ đang khóc.Tóm lại, một tràng rối loạn!Loạn đến Thượng Quan Mặc càng thêm tức giận.Thượng Quan Mặc hét lên, “Đều câm mồm lại cho trẫm, tất cả xông vào cứu Hoàng hậu ra! Nếu như Hoàng hậu chết, tất cả các ngươi phải chôn cùng! ! !”Lời này vừa ra, toàn bộ người có mặt đều hít một hơi.Sau đó, rất nhanh, cơ hồ tất cả mọi người lao vào trong biển lửa.Thượng Quan Mặc bỗng nhiên nhớ tới lần trước…Lần trước Phượng Khôn cung cháy, Lang Hoàn chút nữa thì mất mạng, chút nữa thì vĩnh viễn rời khỏi hắn…Mà lần này…Hắn thế nhưng lại để cho nàng lâm vào đại hỏa một lần nữa.Thượng Quan Mặc hận không thể chính mình xông vào trong biển lửa.Chính là, Lộ Do Tử nhưng lại gắt gao nắm chặt lấy xiêm y của hắn. (thỏ: Ủng hộ anh thoát y a! )