Nhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống…

Chương 341: Tiểu Tiểu, ta mang ngươi đi

Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Thượng Quan Thanh ôn hòa cười, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đầu Tô Tiểu Tiểu, nói: “Ân, giống.”Vốn Tô Tiểu Tiểu cũng chỉ là tính toán trêu chọc Thượng Quan Thanh một chút, chính là không biết vì sao, vừa nghe Thượng Quan Thanh dùng ngữ khí ôn nhu như thế nói ra như vậy, mặt của nàng lập tức liền hồng hơn phân nửa.Nàng cúi thấp đầu xuống, đỏ mặt, đôi bàn tay trắng nõn đấm nhẹ vào ngực Thượng Quan Thanh.“Ngươi giễu cợt ta.”Thượng Quan Thanh ha ha cười.“Ta là nói sự thật nha. Tiểu Tiểu là tiên nữ đến từ tương lai, không đúng sao?”Tô Tiểu Tiểu vừa nghe, sau đó ngẩng đầu lên, cười hì hì.“Được rồi, nếu Thanh thật sự thấy ta là tiên nữ, ta đây liền miễn cưỡng làm tiên nữ của ngươi vậy.”Thượng Quan Thanh cầm tay nàng, “Ân.”Tô Tiểu Tiểu cũng nắm lấy tay Thượng Quan Thanh, hai người thập phần ngọt ngào.Tô Tiểu Tiểu tiếp tục nghe kể chuyện tiên sinh thao thao bất tuyệt mi phi sắc vũ mà kể lại Hoàng đế cùng hoàng hậu chuyện xưa.Mà suy nghĩ của nàng bắt đầu nhẹ nhàng bay rất xa rất xa.Rõ ràng mới qua một tháng, nhưng nàng lại cảm thấy được giống như cả một thế kỷ trôi qua.Giống như những ngày trong hoàng cung kia đã là chuyện từ kiếp trước.Thượng Quan Mặc cũng vậy.Đoan Mộc Lang Hoàn cũng vậy.Hoàng quý phi, Thục phi, Vân chiêu nghi vân vân… cũng vậy.Tất cả hiện giờ đều không còn tồn tại trong cuộc sống của nàng.Hiện giờ nàng, chỉ là Tô Tiểu Tiểu…Là Tô Tiểu Tiểu của Thượng Quan Thanh.Ngày đó Tô Tiểu Tiểu về tới nhà lao, A Nô đột nhiên nói cho Tô Tiểu Tiểu.Dưới nhà lao chỗ nàng đứng có một đường hầm, Tô Tiểu Tiểu tranh thủ đang lúc không có ai chú ý liền bò xuống đi.Tô Tiểu Tiểu cũng làm theo.Mà khi nàng chui ra khỏi đường hầm tối đen xong, nàng thấy Thanh thần tình nhu hòa mà nhìn nàng.Hắn tiếp nhận tay nàng, nói: “Tiểu Tiểu, ta mang ngươi đi.”Những lời này, là những lời êm tai nhất mà Tô Tiểu Tiểu nghe được từ trước đến nay.Mang ngươi đi…Đi đến cùng trời cuối đất, đi đến sông cạn đá mòn…Cũng không buông tay.Nàng tự nhiên là nghĩa vô phản cố cầm đôi tay ấm áp này.Sau đó, Thanh liền mang theo nàng thừa dịp Hoàng cung một mảnh hỗn loạn mà ly khai.Cuối cùng, tới một phủ đệ ở ngoại ô kinh thành.

Thượng Quan Thanh ôn hòa cười, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đầu Tô Tiểu Tiểu, nói: “Ân, giống.”

Vốn Tô Tiểu Tiểu cũng chỉ là tính toán trêu chọc Thượng Quan Thanh một chút, chính là không biết vì sao, vừa nghe Thượng Quan Thanh dùng ngữ khí ôn nhu như thế nói ra như vậy, mặt của nàng lập tức liền hồng hơn phân nửa.

Nàng cúi thấp đầu xuống, đỏ mặt, đôi bàn tay trắng nõn đấm nhẹ vào ngực Thượng Quan Thanh.

“Ngươi giễu cợt ta.”

Thượng Quan Thanh ha ha cười.

“Ta là nói sự thật nha. Tiểu Tiểu là tiên nữ đến từ tương lai, không đúng sao?”

Tô Tiểu Tiểu vừa nghe, sau đó ngẩng đầu lên, cười hì hì.

“Được rồi, nếu Thanh thật sự thấy ta là tiên nữ, ta đây liền miễn cưỡng làm tiên nữ của ngươi vậy.”

Thượng Quan Thanh cầm tay nàng, “Ân.”

Tô Tiểu Tiểu cũng nắm lấy tay Thượng Quan Thanh, hai người thập phần ngọt ngào.

Tô Tiểu Tiểu tiếp tục nghe kể chuyện tiên sinh thao thao bất tuyệt mi phi sắc vũ mà kể lại Hoàng đế cùng hoàng hậu chuyện xưa.

Mà suy nghĩ của nàng bắt đầu nhẹ nhàng bay rất xa rất xa.

Rõ ràng mới qua một tháng, nhưng nàng lại cảm thấy được giống như cả một thế kỷ trôi qua.

Giống như những ngày trong hoàng cung kia đã là chuyện từ kiếp trước.

Thượng Quan Mặc cũng vậy.

Đoan Mộc Lang Hoàn cũng vậy.

Hoàng quý phi, Thục phi, Vân chiêu nghi vân vân… cũng vậy.

Tất cả hiện giờ đều không còn tồn tại trong cuộc sống của nàng.

Hiện giờ nàng, chỉ là Tô Tiểu Tiểu…

Là Tô Tiểu Tiểu của Thượng Quan Thanh.

Ngày đó Tô Tiểu Tiểu về tới nhà lao, A Nô đột nhiên nói cho Tô Tiểu Tiểu.

Dưới nhà lao chỗ nàng đứng có một đường hầm, Tô Tiểu Tiểu tranh thủ đang lúc không có ai chú ý liền bò xuống đi.

Tô Tiểu Tiểu cũng làm theo.

Mà khi nàng chui ra khỏi đường hầm tối đen xong, nàng thấy Thanh thần tình nhu hòa mà nhìn nàng.

Hắn tiếp nhận tay nàng, nói: “Tiểu Tiểu, ta mang ngươi đi.”

Những lời này, là những lời êm tai nhất mà Tô Tiểu Tiểu nghe được từ trước đến nay.

Mang ngươi đi…

Đi đến cùng trời cuối đất, đi đến sông cạn đá mòn…

Cũng không buông tay.

Nàng tự nhiên là nghĩa vô phản cố cầm đôi tay ấm áp này.

Sau đó, Thanh liền mang theo nàng thừa dịp Hoàng cung một mảnh hỗn loạn mà ly khai.

Cuối cùng, tới một phủ đệ ở ngoại ô kinh thành.

Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Thượng Quan Thanh ôn hòa cười, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đầu Tô Tiểu Tiểu, nói: “Ân, giống.”Vốn Tô Tiểu Tiểu cũng chỉ là tính toán trêu chọc Thượng Quan Thanh một chút, chính là không biết vì sao, vừa nghe Thượng Quan Thanh dùng ngữ khí ôn nhu như thế nói ra như vậy, mặt của nàng lập tức liền hồng hơn phân nửa.Nàng cúi thấp đầu xuống, đỏ mặt, đôi bàn tay trắng nõn đấm nhẹ vào ngực Thượng Quan Thanh.“Ngươi giễu cợt ta.”Thượng Quan Thanh ha ha cười.“Ta là nói sự thật nha. Tiểu Tiểu là tiên nữ đến từ tương lai, không đúng sao?”Tô Tiểu Tiểu vừa nghe, sau đó ngẩng đầu lên, cười hì hì.“Được rồi, nếu Thanh thật sự thấy ta là tiên nữ, ta đây liền miễn cưỡng làm tiên nữ của ngươi vậy.”Thượng Quan Thanh cầm tay nàng, “Ân.”Tô Tiểu Tiểu cũng nắm lấy tay Thượng Quan Thanh, hai người thập phần ngọt ngào.Tô Tiểu Tiểu tiếp tục nghe kể chuyện tiên sinh thao thao bất tuyệt mi phi sắc vũ mà kể lại Hoàng đế cùng hoàng hậu chuyện xưa.Mà suy nghĩ của nàng bắt đầu nhẹ nhàng bay rất xa rất xa.Rõ ràng mới qua một tháng, nhưng nàng lại cảm thấy được giống như cả một thế kỷ trôi qua.Giống như những ngày trong hoàng cung kia đã là chuyện từ kiếp trước.Thượng Quan Mặc cũng vậy.Đoan Mộc Lang Hoàn cũng vậy.Hoàng quý phi, Thục phi, Vân chiêu nghi vân vân… cũng vậy.Tất cả hiện giờ đều không còn tồn tại trong cuộc sống của nàng.Hiện giờ nàng, chỉ là Tô Tiểu Tiểu…Là Tô Tiểu Tiểu của Thượng Quan Thanh.Ngày đó Tô Tiểu Tiểu về tới nhà lao, A Nô đột nhiên nói cho Tô Tiểu Tiểu.Dưới nhà lao chỗ nàng đứng có một đường hầm, Tô Tiểu Tiểu tranh thủ đang lúc không có ai chú ý liền bò xuống đi.Tô Tiểu Tiểu cũng làm theo.Mà khi nàng chui ra khỏi đường hầm tối đen xong, nàng thấy Thanh thần tình nhu hòa mà nhìn nàng.Hắn tiếp nhận tay nàng, nói: “Tiểu Tiểu, ta mang ngươi đi.”Những lời này, là những lời êm tai nhất mà Tô Tiểu Tiểu nghe được từ trước đến nay.Mang ngươi đi…Đi đến cùng trời cuối đất, đi đến sông cạn đá mòn…Cũng không buông tay.Nàng tự nhiên là nghĩa vô phản cố cầm đôi tay ấm áp này.Sau đó, Thanh liền mang theo nàng thừa dịp Hoàng cung một mảnh hỗn loạn mà ly khai.Cuối cùng, tới một phủ đệ ở ngoại ô kinh thành.

Chương 341: Tiểu Tiểu, ta mang ngươi đi