Nhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống…
Chương 424: Chàng không thể bắt buộc ta thích hắn
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Nghe được lời này, Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên tâm sinh cảm khái.Phải nha.Vì sao nàng phải chấp nhất như vậy chứ?Hiện tại không phải vẫn thật tốt sao?Thanh yêu nàng.Nàng yêu Thanh.Hai người yêu nhau, hơn nữa lại có thể hạnh phúc ở bên nhau, đây không phải là sự tình tốt đẹp nhất trong thiên hạ sao?Vì sao nàng còn muốn đi quấn lấy quá khứ không đáng một xu này chứ?Tựa như Thanh cũng chưa từng bao giờ hỏi chuyện nàng cùng Thượng Quan Mặc là thế nào thế nào, cũng chưa từng hỏi nàng ở hiện đại cùng Trần Tu Ngôn là thế nào thế nào …Hắn là toàn tâm toàn ý tính toán suy nghĩ cho chuyện hôn nhân này.Một khi đã như vậy, vì sao nàng cũng không thể giống như Thanh, chỉ chú trọng đến tương lai của bọn họ?Mà không phải là một mực quấn quýt để ý tới chuyện quá khứ, làm ảnh hưởng tới tương lai của bọn họ.Vừa nghĩ như vậy, Tô Tiểu Tiểu nghĩ thông suốt.Nàng từ trong ngực của Thượng Quan Thanh ngẩng đầu lên.Nàng yên lặng nhìn vào Thượng Quan Thanh.“Thanh, ta có thể tôn kính sư phụ của chàng, đơn giản là vì chàng. Là bởi vì ta yêu chàng, cho nên ta mới nguyện ý tôn kính một người ta không thích. Quá khứ của chàng, ta cũng không muốn đuổi theo nghiên cứu cũng không muốn thẩm vấn. Nhưng mà, Thanh, ta thành thật nói với chàng, ta có thể tôn kính hắn, nhưng mà chàng không thể bắt buộc ta thích hắn. Điểm này, chàng có hiểu không?”Thượng Quan Thanh mỉm cười.Hắn cúi đầu hôn vào môi Tô Tiểu Tiểu.“Ân, Tiểu Tiểu của ta từ trước đến nay là thê tử lương thiện am hiểu lòng người nhất trên thế gian.”Tô Tiểu Tiểu cười cười, hờn dỗi liếc mắt hắn một cái.“Chàng chỉ biết nói ngọt.”Thượng Quan Thanh ôm lấy Tô Tiểu Tiểu: “Vậy xin hỏi nương tử đại nhân, vi phu có thể tiến hành sự tình mà tối hôm qua nên làm không?”Hai tay của Tô Tiểu Tiểu thực thói quen mà lập tức liền vòng ở cổ Thượng Quan Thanh.“Được rồi. Ta đây liền miễn cưỡng mà đáp ứng chàng vậy.”Thượng Quan Thanh đi nhanh bước đến trước giường, cười dài nói: “Tạ ơn nương tử đại nhân.”Dứt lời, Thượng Quan Thanh đem Tô Tiểu Tiểu đặt ở trên áo ngủ mềm mại bằng gấm, sau khi cùng Tô Tiểu Tiểu nhìn nhau cười, hắn kéo xuống màn che đỏ tươi bên giường.Nhất thời, tiếng hô hấp cùng tiếng r*n r* đan vào thành một xuân khúc tuyệt vời …Trong ban đêm yên tĩnh này…Trầm bổng nha trầm bổng …Ánh trăng ngoài cửa sổ cũng không chịu nổi thẹn thùng mà trốn vào trong đám mây.Một đêm này, có thể nói là xuân sắc khôn cùng.
Nghe được lời này, Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên tâm sinh cảm khái.
Phải nha.
Vì sao nàng phải chấp nhất như vậy chứ?
Hiện tại không phải vẫn thật tốt sao?
Thanh yêu nàng.
Nàng yêu Thanh.
Hai người yêu nhau, hơn nữa lại có thể hạnh phúc ở bên nhau, đây không phải là sự tình tốt đẹp nhất trong thiên hạ sao?
Vì sao nàng còn muốn đi quấn lấy quá khứ không đáng một xu này chứ?
Tựa như Thanh cũng chưa từng bao giờ hỏi chuyện nàng cùng Thượng Quan Mặc là thế nào thế nào, cũng chưa từng hỏi nàng ở hiện đại cùng Trần Tu Ngôn là thế nào thế nào …
Hắn là toàn tâm toàn ý tính toán suy nghĩ cho chuyện hôn nhân này.
Một khi đã như vậy, vì sao nàng cũng không thể giống như Thanh, chỉ chú trọng đến tương lai của bọn họ?
Mà không phải là một mực quấn quýt để ý tới chuyện quá khứ, làm ảnh hưởng tới tương lai của bọn họ.
Vừa nghĩ như vậy, Tô Tiểu Tiểu nghĩ thông suốt.
Nàng từ trong ngực của Thượng Quan Thanh ngẩng đầu lên.
Nàng yên lặng nhìn vào Thượng Quan Thanh.
“Thanh, ta có thể tôn kính sư phụ của chàng, đơn giản là vì chàng. Là bởi vì ta yêu chàng, cho nên ta mới nguyện ý tôn kính một người ta không thích. Quá khứ của chàng, ta cũng không muốn đuổi theo nghiên cứu cũng không muốn thẩm vấn. Nhưng mà, Thanh, ta thành thật nói với chàng, ta có thể tôn kính hắn, nhưng mà chàng không thể bắt buộc ta thích hắn. Điểm này, chàng có hiểu không?”
Thượng Quan Thanh mỉm cười.
Hắn cúi đầu hôn vào môi Tô Tiểu Tiểu.
“Ân, Tiểu Tiểu của ta từ trước đến nay là thê tử lương thiện am hiểu lòng người nhất trên thế gian.”
Tô Tiểu Tiểu cười cười, hờn dỗi liếc mắt hắn một cái.
“Chàng chỉ biết nói ngọt.”
Thượng Quan Thanh ôm lấy Tô Tiểu Tiểu: “Vậy xin hỏi nương tử đại nhân, vi phu có thể tiến hành sự tình mà tối hôm qua nên làm không?”
Hai tay của Tô Tiểu Tiểu thực thói quen mà lập tức liền vòng ở cổ Thượng Quan Thanh.
“Được rồi. Ta đây liền miễn cưỡng mà đáp ứng chàng vậy.”
Thượng Quan Thanh đi nhanh bước đến trước giường, cười dài nói: “Tạ ơn nương tử đại nhân.”
Dứt lời, Thượng Quan Thanh đem Tô Tiểu Tiểu đặt ở trên áo ngủ mềm mại bằng gấm, sau khi cùng Tô Tiểu Tiểu nhìn nhau cười, hắn kéo xuống màn che đỏ tươi bên giường.
Nhất thời, tiếng hô hấp cùng tiếng r*n r* đan vào thành một xuân khúc tuyệt vời …
Trong ban đêm yên tĩnh này…
Trầm bổng nha trầm bổng …
Ánh trăng ngoài cửa sổ cũng không chịu nổi thẹn thùng mà trốn vào trong đám mây.
Một đêm này, có thể nói là xuân sắc khôn cùng.
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Nghe được lời này, Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên tâm sinh cảm khái.Phải nha.Vì sao nàng phải chấp nhất như vậy chứ?Hiện tại không phải vẫn thật tốt sao?Thanh yêu nàng.Nàng yêu Thanh.Hai người yêu nhau, hơn nữa lại có thể hạnh phúc ở bên nhau, đây không phải là sự tình tốt đẹp nhất trong thiên hạ sao?Vì sao nàng còn muốn đi quấn lấy quá khứ không đáng một xu này chứ?Tựa như Thanh cũng chưa từng bao giờ hỏi chuyện nàng cùng Thượng Quan Mặc là thế nào thế nào, cũng chưa từng hỏi nàng ở hiện đại cùng Trần Tu Ngôn là thế nào thế nào …Hắn là toàn tâm toàn ý tính toán suy nghĩ cho chuyện hôn nhân này.Một khi đã như vậy, vì sao nàng cũng không thể giống như Thanh, chỉ chú trọng đến tương lai của bọn họ?Mà không phải là một mực quấn quýt để ý tới chuyện quá khứ, làm ảnh hưởng tới tương lai của bọn họ.Vừa nghĩ như vậy, Tô Tiểu Tiểu nghĩ thông suốt.Nàng từ trong ngực của Thượng Quan Thanh ngẩng đầu lên.Nàng yên lặng nhìn vào Thượng Quan Thanh.“Thanh, ta có thể tôn kính sư phụ của chàng, đơn giản là vì chàng. Là bởi vì ta yêu chàng, cho nên ta mới nguyện ý tôn kính một người ta không thích. Quá khứ của chàng, ta cũng không muốn đuổi theo nghiên cứu cũng không muốn thẩm vấn. Nhưng mà, Thanh, ta thành thật nói với chàng, ta có thể tôn kính hắn, nhưng mà chàng không thể bắt buộc ta thích hắn. Điểm này, chàng có hiểu không?”Thượng Quan Thanh mỉm cười.Hắn cúi đầu hôn vào môi Tô Tiểu Tiểu.“Ân, Tiểu Tiểu của ta từ trước đến nay là thê tử lương thiện am hiểu lòng người nhất trên thế gian.”Tô Tiểu Tiểu cười cười, hờn dỗi liếc mắt hắn một cái.“Chàng chỉ biết nói ngọt.”Thượng Quan Thanh ôm lấy Tô Tiểu Tiểu: “Vậy xin hỏi nương tử đại nhân, vi phu có thể tiến hành sự tình mà tối hôm qua nên làm không?”Hai tay của Tô Tiểu Tiểu thực thói quen mà lập tức liền vòng ở cổ Thượng Quan Thanh.“Được rồi. Ta đây liền miễn cưỡng mà đáp ứng chàng vậy.”Thượng Quan Thanh đi nhanh bước đến trước giường, cười dài nói: “Tạ ơn nương tử đại nhân.”Dứt lời, Thượng Quan Thanh đem Tô Tiểu Tiểu đặt ở trên áo ngủ mềm mại bằng gấm, sau khi cùng Tô Tiểu Tiểu nhìn nhau cười, hắn kéo xuống màn che đỏ tươi bên giường.Nhất thời, tiếng hô hấp cùng tiếng r*n r* đan vào thành một xuân khúc tuyệt vời …Trong ban đêm yên tĩnh này…Trầm bổng nha trầm bổng …Ánh trăng ngoài cửa sổ cũng không chịu nổi thẹn thùng mà trốn vào trong đám mây.Một đêm này, có thể nói là xuân sắc khôn cùng.