Nhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống…
Chương 426: Dũng cảm tiến tới
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Mà làm Tô Tiểu Tiểu cảm thấy ngạc nhiên chính là, liền ngay cả xa phu cũng nói như vậy.“A a a, là Vương phi nha, muốn đem mấy thứ đồ này đưa đến vương phủ sao? Giao cho ta, ta nhất định đem đồ an toàn đưa đến. Gì cơ? Bạc? Ai nha, Vương phi đừng khách khí. Ta sao có thể thu bạc của Vương phi chứ?”Vì thế …Tô Tiểu Tiểu liền trợn mắt há mồm (thường chỉ sự kinh ngạc đến đờ đẫn, chết lặng) mà nhìn xa phu (người đánh xe) chở cỗ xe ngựa đầy ngập các đồ vật đi.Phỉ Nhi cười nói: “Vương phi, người xem, mọi người ở Bình Thành chúng ta thực thích ngươi nha.”Tô Tiểu Tiểu cười cười, nàng cũng không tiếp nhận nổi nha.Nàng hiện tại, rốt cục đã hiểu Thượng Quan Mặc vì sao lại có thể kiêng kị Huyền Thanh vương như thế.Bởi vì Huyền Thanh vương, phu quân của nàng, Thanh, thật sự rất được rất được lòng dân.Dân chúng trong Bình thành sở dĩ đối tốt với nàng, tất nhiên không phải bởi vì nàng là Vương phi, sợ nàng, cho nên mới có thể tặng đồ vật như vậy đến lấy lòng nàng.Người bọn họ xem coi chính là người ở phía sau nàng Thanh.Vương gia của bọn họ.Chủ nhân trong Bình thành này.Bởi vì Thanh là người đáng giá để bọn họ kính trọng cùng yêu quý, cho nên nàng mới có thể đồng thời nhận được kính trọng cùng yêu quý cùng hắn.Tưởng tượng như vậy, trong lòng Tô Tiểu Tiểu, liền càng thêm thích Thanh.Nàng cảm thấy chính mình lại khai quật thêm được nhiều hơn một tầng mặt khác của Thanh nữa.Từ sau khi cùng Thanh thành thân, tựa hồ vẫn luôn phát hiện mặt mới của hắn.Tỷ như, ngẫu nhiên lại trẻ con, ngẫu nhiên lại bá đạo, còn có nhu tình mật ý tựa hồ vĩnh viễn sẽ không suy kiệt kia, cùng ôn hòa so với ánh trăng còn muốn mềm mại hơn trăm triệu lần kia.Bây giờ còn có kính trọng cùng yêu quý nhận được của dân chúng.Thật đáng khen ngợi nha, nàng thật sự là gả cho lão công tốt nha.Thanh nói không sai.Nàng không thể vẫn mãi quấn quýt mà bị vây hãm trong quá khứ.Nàng hẳn là dũng cảm tiến tới! ! ! !Ở trong tương lai mở ra một con đường thênh thang, quang minh mà tốt đẹp.Tô Tiểu Tiểu ưỡn ngực thẳng lưng, dùng âm thanh tràn ngập hy vọng nói: “Đi, Phỉ Nhi, chúng ta tiếp tục đi dạo phố đi.”Phỉ Nhi mỉm cười đáp lời: “Phải nha, Vương phi.”Lúc sau, Tô Tiểu Tiểu cùng Phỉ Nhi tiếp tục dạo chơi bên đông dạo chơi bên tây. . . . . .Chẳng qua lần đi dạo này, vẫn không mua được cái gì, ngược lại là lại thu được không ít đồ vật.Tô Tiểu Tiểu rơi vào đường cùng, đành phải kêu Phỉ Nhi trước tiên đem đồ vật ôm trở về.
Mà làm Tô Tiểu Tiểu cảm thấy ngạc nhiên chính là, liền ngay cả xa phu cũng nói như vậy.
“A a a, là Vương phi nha, muốn đem mấy thứ đồ này đưa đến vương phủ sao? Giao cho ta, ta nhất định đem đồ an toàn đưa đến. Gì cơ? Bạc? Ai nha, Vương phi đừng khách khí. Ta sao có thể thu bạc của Vương phi chứ?”
Vì thế …
Tô Tiểu Tiểu liền trợn mắt há mồm (thường chỉ sự kinh ngạc đến đờ đẫn, chết lặng) mà nhìn xa phu (người đánh xe) chở cỗ xe ngựa đầy ngập các đồ vật đi.
Phỉ Nhi cười nói: “Vương phi, người xem, mọi người ở Bình Thành chúng ta thực thích ngươi nha.”
Tô Tiểu Tiểu cười cười, nàng cũng không tiếp nhận nổi nha.
Nàng hiện tại, rốt cục đã hiểu Thượng Quan Mặc vì sao lại có thể kiêng kị Huyền Thanh vương như thế.
Bởi vì Huyền Thanh vương, phu quân của nàng, Thanh, thật sự rất được rất được lòng dân.
Dân chúng trong Bình thành sở dĩ đối tốt với nàng, tất nhiên không phải bởi vì nàng là Vương phi, sợ nàng, cho nên mới có thể tặng đồ vật như vậy đến lấy lòng nàng.
Người bọn họ xem coi chính là người ở phía sau nàng Thanh.
Vương gia của bọn họ.
Chủ nhân trong Bình thành này.
Bởi vì Thanh là người đáng giá để bọn họ kính trọng cùng yêu quý, cho nên nàng mới có thể đồng thời nhận được kính trọng cùng yêu quý cùng hắn.
Tưởng tượng như vậy, trong lòng Tô Tiểu Tiểu, liền càng thêm thích Thanh.
Nàng cảm thấy chính mình lại khai quật thêm được nhiều hơn một tầng mặt khác của Thanh nữa.
Từ sau khi cùng Thanh thành thân, tựa hồ vẫn luôn phát hiện mặt mới của hắn.
Tỷ như, ngẫu nhiên lại trẻ con, ngẫu nhiên lại bá đạo, còn có nhu tình mật ý tựa hồ vĩnh viễn sẽ không suy kiệt kia, cùng ôn hòa so với ánh trăng còn muốn mềm mại hơn trăm triệu lần kia.
Bây giờ còn có kính trọng cùng yêu quý nhận được của dân chúng.
Thật đáng khen ngợi nha, nàng thật sự là gả cho lão công tốt nha.
Thanh nói không sai.
Nàng không thể vẫn mãi quấn quýt mà bị vây hãm trong quá khứ.
Nàng hẳn là dũng cảm tiến tới! ! ! !
Ở trong tương lai mở ra một con đường thênh thang, quang minh mà tốt đẹp.
Tô Tiểu Tiểu ưỡn ngực thẳng lưng, dùng âm thanh tràn ngập hy vọng nói: “Đi, Phỉ Nhi, chúng ta tiếp tục đi dạo phố đi.”
Phỉ Nhi mỉm cười đáp lời: “Phải nha, Vương phi.”
Lúc sau, Tô Tiểu Tiểu cùng Phỉ Nhi tiếp tục dạo chơi bên đông dạo chơi bên tây. . . . . .
Chẳng qua lần đi dạo này, vẫn không mua được cái gì, ngược lại là lại thu được không ít đồ vật.
Tô Tiểu Tiểu rơi vào đường cùng, đành phải kêu Phỉ Nhi trước tiên đem đồ vật ôm trở về.
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Mà làm Tô Tiểu Tiểu cảm thấy ngạc nhiên chính là, liền ngay cả xa phu cũng nói như vậy.“A a a, là Vương phi nha, muốn đem mấy thứ đồ này đưa đến vương phủ sao? Giao cho ta, ta nhất định đem đồ an toàn đưa đến. Gì cơ? Bạc? Ai nha, Vương phi đừng khách khí. Ta sao có thể thu bạc của Vương phi chứ?”Vì thế …Tô Tiểu Tiểu liền trợn mắt há mồm (thường chỉ sự kinh ngạc đến đờ đẫn, chết lặng) mà nhìn xa phu (người đánh xe) chở cỗ xe ngựa đầy ngập các đồ vật đi.Phỉ Nhi cười nói: “Vương phi, người xem, mọi người ở Bình Thành chúng ta thực thích ngươi nha.”Tô Tiểu Tiểu cười cười, nàng cũng không tiếp nhận nổi nha.Nàng hiện tại, rốt cục đã hiểu Thượng Quan Mặc vì sao lại có thể kiêng kị Huyền Thanh vương như thế.Bởi vì Huyền Thanh vương, phu quân của nàng, Thanh, thật sự rất được rất được lòng dân.Dân chúng trong Bình thành sở dĩ đối tốt với nàng, tất nhiên không phải bởi vì nàng là Vương phi, sợ nàng, cho nên mới có thể tặng đồ vật như vậy đến lấy lòng nàng.Người bọn họ xem coi chính là người ở phía sau nàng Thanh.Vương gia của bọn họ.Chủ nhân trong Bình thành này.Bởi vì Thanh là người đáng giá để bọn họ kính trọng cùng yêu quý, cho nên nàng mới có thể đồng thời nhận được kính trọng cùng yêu quý cùng hắn.Tưởng tượng như vậy, trong lòng Tô Tiểu Tiểu, liền càng thêm thích Thanh.Nàng cảm thấy chính mình lại khai quật thêm được nhiều hơn một tầng mặt khác của Thanh nữa.Từ sau khi cùng Thanh thành thân, tựa hồ vẫn luôn phát hiện mặt mới của hắn.Tỷ như, ngẫu nhiên lại trẻ con, ngẫu nhiên lại bá đạo, còn có nhu tình mật ý tựa hồ vĩnh viễn sẽ không suy kiệt kia, cùng ôn hòa so với ánh trăng còn muốn mềm mại hơn trăm triệu lần kia.Bây giờ còn có kính trọng cùng yêu quý nhận được của dân chúng.Thật đáng khen ngợi nha, nàng thật sự là gả cho lão công tốt nha.Thanh nói không sai.Nàng không thể vẫn mãi quấn quýt mà bị vây hãm trong quá khứ.Nàng hẳn là dũng cảm tiến tới! ! ! !Ở trong tương lai mở ra một con đường thênh thang, quang minh mà tốt đẹp.Tô Tiểu Tiểu ưỡn ngực thẳng lưng, dùng âm thanh tràn ngập hy vọng nói: “Đi, Phỉ Nhi, chúng ta tiếp tục đi dạo phố đi.”Phỉ Nhi mỉm cười đáp lời: “Phải nha, Vương phi.”Lúc sau, Tô Tiểu Tiểu cùng Phỉ Nhi tiếp tục dạo chơi bên đông dạo chơi bên tây. . . . . .Chẳng qua lần đi dạo này, vẫn không mua được cái gì, ngược lại là lại thu được không ít đồ vật.Tô Tiểu Tiểu rơi vào đường cùng, đành phải kêu Phỉ Nhi trước tiên đem đồ vật ôm trở về.