Nhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống…
Chương 428: Tô Bạch công tử
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Tô Tiểu Tiểu mân mân cánh môi.Trong đầu của nàng nháy mắt liền nghĩ tới thật lâu thật lâu trước kia.Lời nói của Vân Ế.Nàng nói.“. . . . . . Khi nô tì còn chưa tiến cung, đã nghe thấy trong giang hồ có một họa sĩ tên là Tô Bạch công tử, mỗi một bức họa của vị họa sĩ này đều dùng giấy lụa của chính Đường gia ở Tô Châu, hơn nữa trục cuốn tranh nhất định phải dùng màu đen làm nền tảng, ở giữa có khảm ngọc. Mà bức đông cung đồ trong tay nương nương này, cho dù không xem nội dung, vừa sờ vào chất lượng giấy, liền biết ngay là sản phẩm của Đường gia ở Tô Châu. Mà cái trục cuốn tranh cũng thực rõ ràng nha, vừa thấy liền biết ngay là phong cách của Tô Bạch công tử. . . . . .”Phải rồi nha.Chính là hắn!Tô Bạch công tử.Một công tử tên thực văn nhã a.Một công tử vẽ đông cung đồ vô cùng đẹp nha.Ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu nhất thời liền sáng lên.Vừa rồi nàng còn cảm thấy cửa hàng này rất cổ quái, nhưng mà hiện tại nàng không còn cảm thấy vậy nữa.Bởi vì có Tô Bạch công tử, cái gì cũng đều chỉ còn là phù vân. ( mây trôi, ý nói kđáng quan tâm )Khách đ**m này thật sự thật sự “rất Tô Bạch” nha.Ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu sáng lên lấp lánh.Nàng nhảy tới trước mặt cô nương đang chăm chú xem đồ kia.Nàng cười hắc hắc.“Cô nương, xin chào, ta muốn hỏi một chút. . . . . .”Nói còn chưa nói xong, vị cô nương kia liền khoát tay áo lên, “Đừng làm phiền ta.”Ách. . . . . .Tô Tiểu Tiểu sửng sốt một lúc. . . . . .Cô nương này thật không có chút nhẫn nại nào cả.Đang xem cái gì chứ?Tô Tiểu Tiểu tò mò đưa mắt …, nhìn lên.A, vậy mà lại đang nhìn đông cung đồ nha.Mà bức đông cung đồ này so với mấy bức treo trên tường xung quanh còn phấn khích hơn vài phần.Tô Tiểu Tiểu mị mị mắt.Nàng cũng sáp đến gần.“Tô Bạch cô nương, đây là bức tranh của ngươi sao?”Lúc này, cô nương kia cuối cùng cũng có phản ứng.Nàng cũng mị mị mắt, nàng ngẩng đầu, liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu.“Ngươi gọi ta là gì?”Tô Tiểu Tiểu lén nói thầm một tiếng.Bởi vì Vân Ế từng nói qua.Tuy rằng danh tính của Tô Bạch gọi là Tô Bạch công tử, nhưng không ai gặp qua khuôn mặt thực của người đó.Là nam hay là nữ đều không có người biết.Một khi đã như vậy, nói không chừng vị cô nương trước mắt này chính là Tô Bạch công tử nha.Vì thế, Tô Tiểu Tiểu tươi cười rất thân mật.“Tô Bạch nha.”Sắc mặt của cô nương kia liền trở nên ngang ngược, “Ngươi cút cho ta.”
Tô Tiểu Tiểu mân mân cánh môi.
Trong đầu của nàng nháy mắt liền nghĩ tới thật lâu thật lâu trước kia.
Lời nói của Vân Ế.
Nàng nói.
“. . . . . . Khi nô tì còn chưa tiến cung, đã nghe thấy trong giang hồ có một họa sĩ tên là Tô Bạch công tử, mỗi một bức họa của vị họa sĩ này đều dùng giấy lụa của chính Đường gia ở Tô Châu, hơn nữa trục cuốn tranh nhất định phải dùng màu đen làm nền tảng, ở giữa có khảm ngọc. Mà bức đông cung đồ trong tay nương nương này, cho dù không xem nội dung, vừa sờ vào chất lượng giấy, liền biết ngay là sản phẩm của Đường gia ở Tô Châu. Mà cái trục cuốn tranh cũng thực rõ ràng nha, vừa thấy liền biết ngay là phong cách của Tô Bạch công tử. . . . . .”
Phải rồi nha.
Chính là hắn!
Tô Bạch công tử.
Một công tử tên thực văn nhã a.
Một công tử vẽ đông cung đồ vô cùng đẹp nha.
Ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu nhất thời liền sáng lên.
Vừa rồi nàng còn cảm thấy cửa hàng này rất cổ quái, nhưng mà hiện tại nàng không còn cảm thấy vậy nữa.
Bởi vì có Tô Bạch công tử, cái gì cũng đều chỉ còn là phù vân. ( mây trôi, ý nói kđáng quan tâm )
Khách đ**m này thật sự thật sự “rất Tô Bạch” nha.
Ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu sáng lên lấp lánh.
Nàng nhảy tới trước mặt cô nương đang chăm chú xem đồ kia.
Nàng cười hắc hắc.
“Cô nương, xin chào, ta muốn hỏi một chút. . . . . .”
Nói còn chưa nói xong, vị cô nương kia liền khoát tay áo lên, “Đừng làm phiền ta.”
Ách. . . . . .
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt một lúc. . . . . .
Cô nương này thật không có chút nhẫn nại nào cả.
Đang xem cái gì chứ?
Tô Tiểu Tiểu tò mò đưa mắt …, nhìn lên.
A, vậy mà lại đang nhìn đông cung đồ nha.
Mà bức đông cung đồ này so với mấy bức treo trên tường xung quanh còn phấn khích hơn vài phần.
Tô Tiểu Tiểu mị mị mắt.
Nàng cũng sáp đến gần.
“Tô Bạch cô nương, đây là bức tranh của ngươi sao?”
Lúc này, cô nương kia cuối cùng cũng có phản ứng.
Nàng cũng mị mị mắt, nàng ngẩng đầu, liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu.
“Ngươi gọi ta là gì?”
Tô Tiểu Tiểu lén nói thầm một tiếng.
Bởi vì Vân Ế từng nói qua.
Tuy rằng danh tính của Tô Bạch gọi là Tô Bạch công tử, nhưng không ai gặp qua khuôn mặt thực của người đó.
Là nam hay là nữ đều không có người biết.
Một khi đã như vậy, nói không chừng vị cô nương trước mắt này chính là Tô Bạch công tử nha.
Vì thế, Tô Tiểu Tiểu tươi cười rất thân mật.
“Tô Bạch nha.”
Sắc mặt của cô nương kia liền trở nên ngang ngược, “Ngươi cút cho ta.”
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Tô Tiểu Tiểu mân mân cánh môi.Trong đầu của nàng nháy mắt liền nghĩ tới thật lâu thật lâu trước kia.Lời nói của Vân Ế.Nàng nói.“. . . . . . Khi nô tì còn chưa tiến cung, đã nghe thấy trong giang hồ có một họa sĩ tên là Tô Bạch công tử, mỗi một bức họa của vị họa sĩ này đều dùng giấy lụa của chính Đường gia ở Tô Châu, hơn nữa trục cuốn tranh nhất định phải dùng màu đen làm nền tảng, ở giữa có khảm ngọc. Mà bức đông cung đồ trong tay nương nương này, cho dù không xem nội dung, vừa sờ vào chất lượng giấy, liền biết ngay là sản phẩm của Đường gia ở Tô Châu. Mà cái trục cuốn tranh cũng thực rõ ràng nha, vừa thấy liền biết ngay là phong cách của Tô Bạch công tử. . . . . .”Phải rồi nha.Chính là hắn!Tô Bạch công tử.Một công tử tên thực văn nhã a.Một công tử vẽ đông cung đồ vô cùng đẹp nha.Ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu nhất thời liền sáng lên.Vừa rồi nàng còn cảm thấy cửa hàng này rất cổ quái, nhưng mà hiện tại nàng không còn cảm thấy vậy nữa.Bởi vì có Tô Bạch công tử, cái gì cũng đều chỉ còn là phù vân. ( mây trôi, ý nói kđáng quan tâm )Khách đ**m này thật sự thật sự “rất Tô Bạch” nha.Ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu sáng lên lấp lánh.Nàng nhảy tới trước mặt cô nương đang chăm chú xem đồ kia.Nàng cười hắc hắc.“Cô nương, xin chào, ta muốn hỏi một chút. . . . . .”Nói còn chưa nói xong, vị cô nương kia liền khoát tay áo lên, “Đừng làm phiền ta.”Ách. . . . . .Tô Tiểu Tiểu sửng sốt một lúc. . . . . .Cô nương này thật không có chút nhẫn nại nào cả.Đang xem cái gì chứ?Tô Tiểu Tiểu tò mò đưa mắt …, nhìn lên.A, vậy mà lại đang nhìn đông cung đồ nha.Mà bức đông cung đồ này so với mấy bức treo trên tường xung quanh còn phấn khích hơn vài phần.Tô Tiểu Tiểu mị mị mắt.Nàng cũng sáp đến gần.“Tô Bạch cô nương, đây là bức tranh của ngươi sao?”Lúc này, cô nương kia cuối cùng cũng có phản ứng.Nàng cũng mị mị mắt, nàng ngẩng đầu, liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu.“Ngươi gọi ta là gì?”Tô Tiểu Tiểu lén nói thầm một tiếng.Bởi vì Vân Ế từng nói qua.Tuy rằng danh tính của Tô Bạch gọi là Tô Bạch công tử, nhưng không ai gặp qua khuôn mặt thực của người đó.Là nam hay là nữ đều không có người biết.Một khi đã như vậy, nói không chừng vị cô nương trước mắt này chính là Tô Bạch công tử nha.Vì thế, Tô Tiểu Tiểu tươi cười rất thân mật.“Tô Bạch nha.”Sắc mặt của cô nương kia liền trở nên ngang ngược, “Ngươi cút cho ta.”