Nhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống…
Chương 433: Thật hận sao gặp nhau quá muộn
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Nguyên văn: Tương kiến hận vãn)Tô Bạch công tử cũng nghe được.Hắn cười khổ một tiếng.“Mạc Ngôn, mệnh nàng cũng khổ lắm. Khi còn nhỏ nàng từng bị phụ thân của mình. . . . . .”Tô Bạch có chút vẫn muốn nói tiếp, nhưng ánh mắt thì cực kì giằng co, không đồng ý.Tô Tiểu Tiểu đã nhìn ra, nàng cuống quít xua tay nói: “Ta hiểu được, ngươi có thể không cần phải nói ra.”Tô Bạch buông tiếng thở dài.“Sau đó ta nhặt được nàng ở đầu đường, ban đầu nàng cái gì cũng không chịu nói, ta bèn gọi nàng là Mạc Ngôn. Nàng cũng bởi vì chuyện của phụ thân mình, không hề bằng lòng tiếp xúc với bất kì nam tử nào, chẳng qua sau đó tựa hồ không biết nàng làm sao mà gặp được Huyền Thanh vương gia. Sau khi trở về, liền giống như thay hình đổi dạng vậy, cũng không còn sợ nam tử nữa.”Dừng lại một chút, Tô Bạch nhìn Tô Tiểu Tiểu xem xét.“Chính là từ sau khi Huyền Thanh vương gia đón dâu trước đó vài ngày, nàng liền trở thành như giờ vậy.”Tô Tiểu Tiểu cảm khái một phen.Thì ra, cô nương này biến thành như vậy, cũng có lỗi của nàng. . . . . .Tô Bạch cười cười, “Vương phi chớ để ở trong lòng, qua mấy ngày, chờ Mạc Ngôn nghĩ thông suốt, tự nhiên sẽ không có việc gì.”Tô Tiểu Tiểu cũng cười cười, nàng tự nhiên cũng chẳng biết nói gì thì tốt.Dù sao nàng cũng chưa từng tính toán phải đặt ở trong lòng.Nếu mỗi một người thích phu quân của nàng, nàng đều phải một mực đem đặt ở trong lòng. . . . . .Vậy thì trái tim nàng há chẳng phải biến thành Địch Bái đại lâu rồi sao. . . . . .Thấy sắc mặt Tô Tiểu Tiểu không có gì không ổn, Tô Bạch công tử liền chuyển đề tài.Hai người liền cùng thảo luận đông cung đồ hồi lâu.Này không thảo luận thì thôi, hễ thảo luận, Tô Bạch công tử cùng Tô Tiểu Tiểu liền cảm thấy thật hận sao gặp nhau quá muộn vậy nha.Điều này chứng tỏ chính là tri kỷ, tri kỷ thôi! ! !Thật quá khó khăn a.Vậy mà có thể gặp được một tri kỉ có sự giải thích y chang với bản thân trên phương diện đông cung đồ.Tô Bạch công tử tán gẫu thật sự cao hứng, đến tận khi trời sắp tối, hắn mới nói với Tô Tiểu Tiểu: “Nếu về sau vương phi không chê, có thể đến chỗ này của ta, cùng ta bàn luận một phen.”Tô Tiểu Tiểu cười dài, “Đương nhiên là không chê.”Tô Bạch công tử sau khi tiễn Tô Tiểu Tiểu rời khỏi, còn đưa tặng nàng mấy bức tranh.Hắn lặng lẽ nói: “Cái này trong thành không bán đâu.”Tô Tiểu Tiểu cười hắc hắc.“Cám ơn nha.”Hắc hắc, nàng phải đi về cùng Thanh xem xét cẩn thận mấy bức đông cung đồ mới này mới được. . .
Nguyên văn: Tương kiến hận vãn)
Tô Bạch công tử cũng nghe được.
Hắn cười khổ một tiếng.
“Mạc Ngôn, mệnh nàng cũng khổ lắm. Khi còn nhỏ nàng từng bị phụ thân của mình. . . . . .”
Tô Bạch có chút vẫn muốn nói tiếp, nhưng ánh mắt thì cực kì giằng co, không đồng ý.
Tô Tiểu Tiểu đã nhìn ra, nàng cuống quít xua tay nói: “Ta hiểu được, ngươi có thể không cần phải nói ra.”
Tô Bạch buông tiếng thở dài.
“Sau đó ta nhặt được nàng ở đầu đường, ban đầu nàng cái gì cũng không chịu nói, ta bèn gọi nàng là Mạc Ngôn. Nàng cũng bởi vì chuyện của phụ thân mình, không hề bằng lòng tiếp xúc với bất kì nam tử nào, chẳng qua sau đó tựa hồ không biết nàng làm sao mà gặp được Huyền Thanh vương gia. Sau khi trở về, liền giống như thay hình đổi dạng vậy, cũng không còn sợ nam tử nữa.”
Dừng lại một chút, Tô Bạch nhìn Tô Tiểu Tiểu xem xét.
“Chính là từ sau khi Huyền Thanh vương gia đón dâu trước đó vài ngày, nàng liền trở thành như giờ vậy.”
Tô Tiểu Tiểu cảm khái một phen.
Thì ra, cô nương này biến thành như vậy, cũng có lỗi của nàng. . . . . .
Tô Bạch cười cười, “Vương phi chớ để ở trong lòng, qua mấy ngày, chờ Mạc Ngôn nghĩ thông suốt, tự nhiên sẽ không có việc gì.”
Tô Tiểu Tiểu cũng cười cười, nàng tự nhiên cũng chẳng biết nói gì thì tốt.
Dù sao nàng cũng chưa từng tính toán phải đặt ở trong lòng.
Nếu mỗi một người thích phu quân của nàng, nàng đều phải một mực đem đặt ở trong lòng. . . . . .
Vậy thì trái tim nàng há chẳng phải biến thành Địch Bái đại lâu rồi sao. . . . . .
Thấy sắc mặt Tô Tiểu Tiểu không có gì không ổn, Tô Bạch công tử liền chuyển đề tài.
Hai người liền cùng thảo luận đông cung đồ hồi lâu.
Này không thảo luận thì thôi, hễ thảo luận, Tô Bạch công tử cùng Tô Tiểu Tiểu liền cảm thấy thật hận sao gặp nhau quá muộn vậy nha.
Điều này chứng tỏ chính là tri kỷ, tri kỷ thôi! ! !
Thật quá khó khăn a.
Vậy mà có thể gặp được một tri kỉ có sự giải thích y chang với bản thân trên phương diện đông cung đồ.
Tô Bạch công tử tán gẫu thật sự cao hứng, đến tận khi trời sắp tối, hắn mới nói với Tô Tiểu Tiểu: “Nếu về sau vương phi không chê, có thể đến chỗ này của ta, cùng ta bàn luận một phen.”
Tô Tiểu Tiểu cười dài, “Đương nhiên là không chê.”
Tô Bạch công tử sau khi tiễn Tô Tiểu Tiểu rời khỏi, còn đưa tặng nàng mấy bức tranh.
Hắn lặng lẽ nói: “Cái này trong thành không bán đâu.”
Tô Tiểu Tiểu cười hắc hắc.
“Cám ơn nha.”
Hắc hắc, nàng phải đi về cùng Thanh xem xét cẩn thận mấy bức đông cung đồ mới này mới được. . .
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Nguyên văn: Tương kiến hận vãn)Tô Bạch công tử cũng nghe được.Hắn cười khổ một tiếng.“Mạc Ngôn, mệnh nàng cũng khổ lắm. Khi còn nhỏ nàng từng bị phụ thân của mình. . . . . .”Tô Bạch có chút vẫn muốn nói tiếp, nhưng ánh mắt thì cực kì giằng co, không đồng ý.Tô Tiểu Tiểu đã nhìn ra, nàng cuống quít xua tay nói: “Ta hiểu được, ngươi có thể không cần phải nói ra.”Tô Bạch buông tiếng thở dài.“Sau đó ta nhặt được nàng ở đầu đường, ban đầu nàng cái gì cũng không chịu nói, ta bèn gọi nàng là Mạc Ngôn. Nàng cũng bởi vì chuyện của phụ thân mình, không hề bằng lòng tiếp xúc với bất kì nam tử nào, chẳng qua sau đó tựa hồ không biết nàng làm sao mà gặp được Huyền Thanh vương gia. Sau khi trở về, liền giống như thay hình đổi dạng vậy, cũng không còn sợ nam tử nữa.”Dừng lại một chút, Tô Bạch nhìn Tô Tiểu Tiểu xem xét.“Chính là từ sau khi Huyền Thanh vương gia đón dâu trước đó vài ngày, nàng liền trở thành như giờ vậy.”Tô Tiểu Tiểu cảm khái một phen.Thì ra, cô nương này biến thành như vậy, cũng có lỗi của nàng. . . . . .Tô Bạch cười cười, “Vương phi chớ để ở trong lòng, qua mấy ngày, chờ Mạc Ngôn nghĩ thông suốt, tự nhiên sẽ không có việc gì.”Tô Tiểu Tiểu cũng cười cười, nàng tự nhiên cũng chẳng biết nói gì thì tốt.Dù sao nàng cũng chưa từng tính toán phải đặt ở trong lòng.Nếu mỗi một người thích phu quân của nàng, nàng đều phải một mực đem đặt ở trong lòng. . . . . .Vậy thì trái tim nàng há chẳng phải biến thành Địch Bái đại lâu rồi sao. . . . . .Thấy sắc mặt Tô Tiểu Tiểu không có gì không ổn, Tô Bạch công tử liền chuyển đề tài.Hai người liền cùng thảo luận đông cung đồ hồi lâu.Này không thảo luận thì thôi, hễ thảo luận, Tô Bạch công tử cùng Tô Tiểu Tiểu liền cảm thấy thật hận sao gặp nhau quá muộn vậy nha.Điều này chứng tỏ chính là tri kỷ, tri kỷ thôi! ! !Thật quá khó khăn a.Vậy mà có thể gặp được một tri kỉ có sự giải thích y chang với bản thân trên phương diện đông cung đồ.Tô Bạch công tử tán gẫu thật sự cao hứng, đến tận khi trời sắp tối, hắn mới nói với Tô Tiểu Tiểu: “Nếu về sau vương phi không chê, có thể đến chỗ này của ta, cùng ta bàn luận một phen.”Tô Tiểu Tiểu cười dài, “Đương nhiên là không chê.”Tô Bạch công tử sau khi tiễn Tô Tiểu Tiểu rời khỏi, còn đưa tặng nàng mấy bức tranh.Hắn lặng lẽ nói: “Cái này trong thành không bán đâu.”Tô Tiểu Tiểu cười hắc hắc.“Cám ơn nha.”Hắc hắc, nàng phải đi về cùng Thanh xem xét cẩn thận mấy bức đông cung đồ mới này mới được. . .