Nhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống…

Chương 446: Phu quân ở nhà ta hãm ta về nhà ăn cơm

Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Tên cướp lại nói một câu.“Cái gì?”Tô Tiểu Tiểu thở dài: “Ta nói phu quân ở nhà ta hãm ta về nhà ăn cơm. Nếu không quay về, phu quân ở nhà ta sẽ rất lo lắng nha. Cướp đại ca, mặc kệ ngươi là ai cũng tốt, phiền ngươi xin hãy thương xót cho ta đi. Ta phải đi về a.”Tên cướp bỗng nhiên buông lỏng tay của Tô Tiểu Tiểu ra.“Không được.”Vẻ mặt của tên cướp trầm xuống.“Ngươi không thể đến Bình Thành nữa. Ngươi không phải Tô Tiểu Tiểu.”Tô Tiểu Tiểu thật hết chỗ nói rồi.Người này sao lại kỳ quái như vậy nha! !Nàng âm thầm buông tiếng thở dài.Có lẽ hiện tại Thanh sẽ rất sốt ruột đi.Nàng cũng đã mất tích lâu như vậy . . . . . .Ai ai ai, nàng quả nhiên không nên đùa giỡn tính tình nhỏ nhặt vậy a.Lần này nếu nàng có thể an toàn thoát khỏi tên cướp này, nàng nhất định sẽ không cùng Thanh cãi nhau nữa.Tâm tính cũng sẽ không nháo vậy nữa!Bỗng nhiên, phía sau, xe ngựa không biết lăn qua cái gì, xe ngựa xóc nảy kịch liệt một trận. . . . . .Sau đó, Tô Tiểu Tiểu cũng theo xe ngựa xóc lên một chút, những gì trong bụng cũng đi theo nảy lên. . . . . .Cuối cùng dẫn đến kết quả là . . . . .Tô Tiểu Tiểu hoa lệ lệ ói ra.Phun đến mức có thể nói là kinh thiên động địa.Tên cướp nhíu mày lại, cuối cùng thực bất đắc dĩ mà nói với xa phu ngoài kia một câu.“Dừng xe.”Xe ngựa ngừng lại.Tô Tiểu Tiểu thấy xe ngựa ngừng lại, bật người đẩy tên cướp ra, chạy vội xuống.Chân vừa mới chạm tới mặt đất rộng lớn, Tô Tiểu Tiểu lại bắt đầu phun đến không ngừng .Tên cướp cũng đi xuống dưới, hắn đứng sau Tô Tiểu Tiểu, ngóng ngóng thân ảnh của nàng.Ngay khi Tô Tiểu Tiểu phun đến mức thừa sống thiếu chết, bỗng nhiên một trận âm thanh vó ngựa hùng dũng oai vệ từ xa truyền đến.Tên cướp nheo hai mắt lại.Tô Tiểu Tiểu cũng tạm ngừng nôn mửa.Nhưng mà, ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu lại nháy mắt liền sáng lên.Là tiếng vó ngựa! ! !Nhất định là Thanh! ! ! ! !Nhất định là Thanh tới cứu nàng ! ! ! ! !Tô Tiểu Tiểu cơ hồ muốn kêu lên.Nhưng mà, lúc này tên cướp lại duỗi tay ra, Tô Tiểu Tiểu bị người ta kéo qua.Ngay sau đó, Tô Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy cổ đau xót, cả người liền hoa lệ lệ lại lần nữa té xỉu.

Tên cướp lại nói một câu.

“Cái gì?”

Tô Tiểu Tiểu thở dài: “Ta nói phu quân ở nhà ta hãm ta về nhà ăn cơm. Nếu không quay về, phu quân ở nhà ta sẽ rất lo lắng nha. Cướp đại ca, mặc kệ ngươi là ai cũng tốt, phiền ngươi xin hãy thương xót cho ta đi. Ta phải đi về a.”

Tên cướp bỗng nhiên buông lỏng tay của Tô Tiểu Tiểu ra.

“Không được.”

Vẻ mặt của tên cướp trầm xuống.

“Ngươi không thể đến Bình Thành nữa. Ngươi không phải Tô Tiểu Tiểu.”

Tô Tiểu Tiểu thật hết chỗ nói rồi.

Người này sao lại kỳ quái như vậy nha! !

Nàng âm thầm buông tiếng thở dài.

Có lẽ hiện tại Thanh sẽ rất sốt ruột đi.

Nàng cũng đã mất tích lâu như vậy . . . . . .

Ai ai ai, nàng quả nhiên không nên đùa giỡn tính tình nhỏ nhặt vậy a.

Lần này nếu nàng có thể an toàn thoát khỏi tên cướp này, nàng nhất định sẽ không cùng Thanh cãi nhau nữa.

Tâm tính cũng sẽ không nháo vậy nữa!

Bỗng nhiên, phía sau, xe ngựa không biết lăn qua cái gì, xe ngựa xóc nảy kịch liệt một trận. . . . . .

Sau đó, Tô Tiểu Tiểu cũng theo xe ngựa xóc lên một chút, những gì trong bụng cũng đi theo nảy lên. . . . . .

Cuối cùng dẫn đến kết quả là . . . . .

Tô Tiểu Tiểu hoa lệ lệ ói ra.

Phun đến mức có thể nói là kinh thiên động địa.

Tên cướp nhíu mày lại, cuối cùng thực bất đắc dĩ mà nói với xa phu ngoài kia một câu.

“Dừng xe.”

Xe ngựa ngừng lại.

Tô Tiểu Tiểu thấy xe ngựa ngừng lại, bật người đẩy tên cướp ra, chạy vội xuống.

Chân vừa mới chạm tới mặt đất rộng lớn, Tô Tiểu Tiểu lại bắt đầu phun đến không ngừng .

Tên cướp cũng đi xuống dưới, hắn đứng sau Tô Tiểu Tiểu, ngóng ngóng thân ảnh của nàng.

Ngay khi Tô Tiểu Tiểu phun đến mức thừa sống thiếu chết, bỗng nhiên một trận âm thanh vó ngựa hùng dũng oai vệ từ xa truyền đến.

Tên cướp nheo hai mắt lại.

Tô Tiểu Tiểu cũng tạm ngừng nôn mửa.

Nhưng mà, ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu lại nháy mắt liền sáng lên.

Là tiếng vó ngựa! ! !

Nhất định là Thanh! ! ! ! !

Nhất định là Thanh tới cứu nàng ! ! ! ! !

Tô Tiểu Tiểu cơ hồ muốn kêu lên.

Nhưng mà, lúc này tên cướp lại duỗi tay ra, Tô Tiểu Tiểu bị người ta kéo qua.

Ngay sau đó, Tô Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy cổ đau xót, cả người liền hoa lệ lệ lại lần nữa té xỉu.

Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà ĂnTác giả: Mãn Thụ Đào HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhân vật chính của chúng ta là Tô Tiểu Tiểu, một cô gái thuộc tầng lớp trí thức. Cô có một công việc ổn định, một người bạn trai. Ngày lại ngày, cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi Bỗng một hôm… Hết giờ làm việc, Tiểu Tiểu vẫn như mọi khi, hẹn hò với bạn trai, thân mật một hồi, cùng nhau thề non hẹn biển những chuyện tương lai xa gần. Sau đó cô về nhà, đắp mặt nạ dưỡng da, cuối cùng trèo lên giường đi ngủ.. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang giẫm lên người lão Sếp già, chống nạnh cười ha ha “Hứ, ngày thường ông áp bức tôi, giờ tôi giẫm chết ông, giẫm chết ông!!!” Tiểu Tiểu mơ màng tỉnh lại, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc một lát rồi chuẩn bị dậy rửa mặt đi làm. Cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất khác thường… Từ trước đến nay Tiểu Tiểu đều ngủ khỏa thân, vì cô nghe nói ngủ khỏa thân rất có lợi cho sức khỏe. Vậy mà hôm nay, cô lại mơ hồ thấy..nằng nặng, sức nặng do nhiều lớp y phục đè lên người. Chuyện gì đã xảy ra vậy…chẳng lẽ cô mắc bệnh mộng du, đang đêm tự đi xuống… Tên cướp lại nói một câu.“Cái gì?”Tô Tiểu Tiểu thở dài: “Ta nói phu quân ở nhà ta hãm ta về nhà ăn cơm. Nếu không quay về, phu quân ở nhà ta sẽ rất lo lắng nha. Cướp đại ca, mặc kệ ngươi là ai cũng tốt, phiền ngươi xin hãy thương xót cho ta đi. Ta phải đi về a.”Tên cướp bỗng nhiên buông lỏng tay của Tô Tiểu Tiểu ra.“Không được.”Vẻ mặt của tên cướp trầm xuống.“Ngươi không thể đến Bình Thành nữa. Ngươi không phải Tô Tiểu Tiểu.”Tô Tiểu Tiểu thật hết chỗ nói rồi.Người này sao lại kỳ quái như vậy nha! !Nàng âm thầm buông tiếng thở dài.Có lẽ hiện tại Thanh sẽ rất sốt ruột đi.Nàng cũng đã mất tích lâu như vậy . . . . . .Ai ai ai, nàng quả nhiên không nên đùa giỡn tính tình nhỏ nhặt vậy a.Lần này nếu nàng có thể an toàn thoát khỏi tên cướp này, nàng nhất định sẽ không cùng Thanh cãi nhau nữa.Tâm tính cũng sẽ không nháo vậy nữa!Bỗng nhiên, phía sau, xe ngựa không biết lăn qua cái gì, xe ngựa xóc nảy kịch liệt một trận. . . . . .Sau đó, Tô Tiểu Tiểu cũng theo xe ngựa xóc lên một chút, những gì trong bụng cũng đi theo nảy lên. . . . . .Cuối cùng dẫn đến kết quả là . . . . .Tô Tiểu Tiểu hoa lệ lệ ói ra.Phun đến mức có thể nói là kinh thiên động địa.Tên cướp nhíu mày lại, cuối cùng thực bất đắc dĩ mà nói với xa phu ngoài kia một câu.“Dừng xe.”Xe ngựa ngừng lại.Tô Tiểu Tiểu thấy xe ngựa ngừng lại, bật người đẩy tên cướp ra, chạy vội xuống.Chân vừa mới chạm tới mặt đất rộng lớn, Tô Tiểu Tiểu lại bắt đầu phun đến không ngừng .Tên cướp cũng đi xuống dưới, hắn đứng sau Tô Tiểu Tiểu, ngóng ngóng thân ảnh của nàng.Ngay khi Tô Tiểu Tiểu phun đến mức thừa sống thiếu chết, bỗng nhiên một trận âm thanh vó ngựa hùng dũng oai vệ từ xa truyền đến.Tên cướp nheo hai mắt lại.Tô Tiểu Tiểu cũng tạm ngừng nôn mửa.Nhưng mà, ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu lại nháy mắt liền sáng lên.Là tiếng vó ngựa! ! !Nhất định là Thanh! ! ! ! !Nhất định là Thanh tới cứu nàng ! ! ! ! !Tô Tiểu Tiểu cơ hồ muốn kêu lên.Nhưng mà, lúc này tên cướp lại duỗi tay ra, Tô Tiểu Tiểu bị người ta kéo qua.Ngay sau đó, Tô Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy cổ đau xót, cả người liền hoa lệ lệ lại lần nữa té xỉu.

Chương 446: Phu quân ở nhà ta hãm ta về nhà ăn cơm