Trời mưa, màn đêm của thành phố B giữa cơn mưa bụi có vẻ vô cùng âm u, trên đường vẫn ngựa xe như nước trong thành phố huyên náo phồn hoa. Trong phòng thay đồ, Mạc Tiểu Hàn thay đồng phục phục vụ bàn nhà hàng, nhìn mưa to ngoài cửa sổ bắt đầu rầu rĩ. Xem đôi giày cũ đang mang trên chân đã nứt ra rồi, nếu ngâm nước thêm một lần nữa, đoán chừng toàn bộ liền bị phá hủy! Haizz, cô làm gì có tiền mà mua giày mới! Nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, đã muộn rồi, cô phải mau sớm chạy về nhà. Ba nhất định vẫn còn đợi cô. Mưa bụi cùng với gió thổi hung hăng quất vào mặt cô, khiến cho hai mắt Mạc Tiểu Hàn gần như không mở ra được. Đột nhiên, một ánh sáng chói mắt quét qua, "Két......" Một chiếc Lamborghini màu đen tư thế hung mãnh đột nhiên dừng lại, phát ra tiếng thắng xe bén nhọn! Ánh đèn chói mắt chiếu vào mặt khiến Mạc Tiểu Hàn mở mắt không ra, còn chưa kịp có phản ứng, cô đã bị đẩy ngã trên mặt đất! Đầu gối cùng cánh tay truyền đến cơn đau nhức như kim châm muối xát, Mạc Tiểu Hàn cố gắng…
Chương 24: Đang kêu cái gì
Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư HưTác giả: Bắc MinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrời mưa, màn đêm của thành phố B giữa cơn mưa bụi có vẻ vô cùng âm u, trên đường vẫn ngựa xe như nước trong thành phố huyên náo phồn hoa. Trong phòng thay đồ, Mạc Tiểu Hàn thay đồng phục phục vụ bàn nhà hàng, nhìn mưa to ngoài cửa sổ bắt đầu rầu rĩ. Xem đôi giày cũ đang mang trên chân đã nứt ra rồi, nếu ngâm nước thêm một lần nữa, đoán chừng toàn bộ liền bị phá hủy! Haizz, cô làm gì có tiền mà mua giày mới! Nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, đã muộn rồi, cô phải mau sớm chạy về nhà. Ba nhất định vẫn còn đợi cô. Mưa bụi cùng với gió thổi hung hăng quất vào mặt cô, khiến cho hai mắt Mạc Tiểu Hàn gần như không mở ra được. Đột nhiên, một ánh sáng chói mắt quét qua, "Két......" Một chiếc Lamborghini màu đen tư thế hung mãnh đột nhiên dừng lại, phát ra tiếng thắng xe bén nhọn! Ánh đèn chói mắt chiếu vào mặt khiến Mạc Tiểu Hàn mở mắt không ra, còn chưa kịp có phản ứng, cô đã bị đẩy ngã trên mặt đất! Đầu gối cùng cánh tay truyền đến cơn đau nhức như kim châm muối xát, Mạc Tiểu Hàn cố gắng… Học trưởng Hạo......Ở đáy lòng thì thào cái tên ấm áp này, cảm giác đau lòng ùn ùn kéo đến. Học trưởng Hạo, anh ấy sẽ tha thứ cho tất cả những gì cô đã làm hôm nay sao? Hay là, không thể tiếp tục dùng nụ cười ấm áp như ánh mặt trời ngắm nhìn cô?"Không dám?" Sở Thiên Ngạo cố tình khiêu khích. Cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh. Không biết vì sao a, cô gái bé nhỏ ngây ngô này lại khơi mào được toàn bộ d*c v*ng h*m m**n của hắn, phụ nữ đủ kiểu hắn đều thấy nhiều rồi, lại chưa từng thấy nhịp tim đập gấp gáp như ngày hôm nay.Lời nói của Sở Thiên Ngạo khơi dậy ý chí chiến đấu của Mạc Tiểu Hàn.Đã quyết định rồi, vậy cứ như thế đi! Không bằng thoải mái một chút, Mạc Tiểu Hàn, mi hãy cứ coi như đây là một giấc mộng. Khi tỉnh mộng, mi chính là cô gái thuần khiết, trong trắng đứng dưới bóng cây anh đào nhìn học trưởng Hạo nở nụ cười đẹp nhất với mi.Hít sâu một lần nữa, cô đưa tay cởi nút cài áo ngực sau lưng, hai ngọn núi đầy đặn ngay lập tức lộ ra, mang theo thanh xuân rực rỡ, làn da trắng như tuyết phơi bày trong không khí mát mẻ, trước ánh mắt quan sát rực lửa của người đàn ông khẽ run rẩy.Nhắm mắt lại, Mạc Tiểu Hàn cắn chặt làn môi mềm mại đỏ mọng đến nỗi rỉ ra tơ máu. Cô từ từ đưa tay ngượng ngùng kéo q**n l*t xuống, từng tấc da thịt non mềm trong suốt hiện ra trước mắt Sở Thiên Ngạo, tỏa ra những tia sáng bóng, giống như danh dự bị bong ra từng mảnh từng mảnh......Ánh mắt rừng rực của Sở Thiên Ngạo vẫn gắt gao dán chặt vào Mạc Tiểu Hàn. Động tác chậm chạp của cô là một loại trêu đùa, khiến cho hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.Khi chiếc q**n l*t được cởi ra hoàn toàn, khu rừng rậm rạp thần bí của thiếu nữ hoàn toàn bại lộ ngay trước mắt, Sở Thiên Ngạo không thể kềm chế nổi nữa!Mạnh mẽ lui lại, trong nháy mắt th*n th* tr*ng n*n của Mạc Tiểu Hàn nằm lại trên piano, trắng nõn giống như búp hoa đẹp nhất trong đêm hè, lại hồng hào giống như gấm vóc cao quý nhất, hai chân thon dài nhẵn nhụi như dương chi mỹ ngọc của thiếu nữ lộ vẻ sáng bóng mê người, hiện ra trước mặt hắn bằng tư thế thật quyến rũ!Sở Thiên Ngạo hít một hơi thật sâu, đầu chôn sâu vào cổ cô.Có chút không khống chế được, cũng không phải là chưa từng chạm qua phụ nữ, hắn nóng lòng như thế làm cái gì, hơn nữa còn có vẻ khẩn trương, thật là buồn cười!Cô cách hắn gần như vậy, gương mặt mềm mại trắng nõn. Đôi mắt cô nhắm thật chặt. Từ trong ánh mắt của cô, có thể thấy được cô đang sợ hãi."Sợ sao? Quả ớt nhỏ của tôi?" Hắn dò xét gần bên cạnh cô, thổi hơi nói.Hơi thở nóng hổi phả vào tai cô, khiến cô một hồi run rẩy. Cảm giác có chút tê liệt, sau đó là ướt át.Sở Thiên Ngạo đã bắt đầu hành động, hắn vừa suy nghĩ gì đó thật lâu.Lưỡi của hắn l**m vào cần cổ của cô rồi nhẹ nhàng trằn trọc g*m c*n. Ở trên cổ của cô, dần dần hiện lên những dấu ấn đỏ tươi như đóa hoa hồng.Bàn tay của hắn, cũng bắt đầu tìm kiếm n** m*m m**. Cách một lớp quần áo, phủ lên nơi tròn trịa của cô."......" Choáng váng......Mạc Tiểu Hàn lo lắng nín thở, đôi tay chống đỡ gắt gao vào lồng ngực tr*n tr** cứng rắn của hắn. Cố gắng không để cho mình và hắn dán sát vào nhau.Mặc dù kinh nghiệm trên phương diện này một chút xíu cũng không có, nhưng trực giác của phụ nữ, mơ hồ nói cho cô biết, chuyện sắp sửa xảy ra là gì.Không hề báo trước, gương mặt của Thân Hạo Khiêm đột nhiên xuất hiện ở trong tâm trí cô. Trái tim đau nhói một hồi, khiến Mạc Tiểu Hàn nỉ non lên tiếng: "Học trưởng Hạo......" Đau lòng không thể kiềm chế, nước mắt lã chã rơi xuống.Động tác của Sở Thiên Ngạo đột nhiên dừng lại! Hai mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào đôi mắt đẫm lệ của cô, chợt dùng sức xiết chặt chiếc cằm bé nhỏ của Mạc Tiểu Hàn: "Mới vừa rồi cô kêu cái gì?"
Học trưởng Hạo......
Ở đáy lòng thì thào cái tên ấm áp này, cảm giác đau lòng ùn ùn kéo đến. Học trưởng Hạo, anh ấy sẽ tha thứ cho tất cả những gì cô đã làm hôm nay sao? Hay là, không thể tiếp tục dùng nụ cười ấm áp như ánh mặt trời ngắm nhìn cô?
"Không dám?" Sở Thiên Ngạo cố tình khiêu khích. Cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh. Không biết vì sao a, cô gái bé nhỏ ngây ngô này lại khơi mào được toàn bộ d*c v*ng h*m m**n của hắn, phụ nữ đủ kiểu hắn đều thấy nhiều rồi, lại chưa từng thấy nhịp tim đập gấp gáp như ngày hôm nay.
Lời nói của Sở Thiên Ngạo khơi dậy ý chí chiến đấu của Mạc Tiểu Hàn.
Đã quyết định rồi, vậy cứ như thế đi! Không bằng thoải mái một chút, Mạc Tiểu Hàn, mi hãy cứ coi như đây là một giấc mộng. Khi tỉnh mộng, mi chính là cô gái thuần khiết, trong trắng đứng dưới bóng cây anh đào nhìn học trưởng Hạo nở nụ cười đẹp nhất với mi.
Hít sâu một lần nữa, cô đưa tay cởi nút cài áo ngực sau lưng, hai ngọn núi đầy đặn ngay lập tức lộ ra, mang theo thanh xuân rực rỡ, làn da trắng như tuyết phơi bày trong không khí mát mẻ, trước ánh mắt quan sát rực lửa của người đàn ông khẽ run rẩy.
Nhắm mắt lại, Mạc Tiểu Hàn cắn chặt làn môi mềm mại đỏ mọng đến nỗi rỉ ra tơ máu. Cô từ từ đưa tay ngượng ngùng kéo q**n l*t xuống, từng tấc da thịt non mềm trong suốt hiện ra trước mắt Sở Thiên Ngạo, tỏa ra những tia sáng bóng, giống như danh dự bị bong ra từng mảnh từng mảnh......
Ánh mắt rừng rực của Sở Thiên Ngạo vẫn gắt gao dán chặt vào Mạc Tiểu Hàn. Động tác chậm chạp của cô là một loại trêu đùa, khiến cho hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Khi chiếc q**n l*t được cởi ra hoàn toàn, khu rừng rậm rạp thần bí của thiếu nữ hoàn toàn bại lộ ngay trước mắt, Sở Thiên Ngạo không thể kềm chế nổi nữa!
Mạnh mẽ lui lại, trong nháy mắt th*n th* tr*ng n*n của Mạc Tiểu Hàn nằm lại trên piano, trắng nõn giống như búp hoa đẹp nhất trong đêm hè, lại hồng hào giống như gấm vóc cao quý nhất, hai chân thon dài nhẵn nhụi như dương chi mỹ ngọc của thiếu nữ lộ vẻ sáng bóng mê người, hiện ra trước mặt hắn bằng tư thế thật quyến rũ!
Sở Thiên Ngạo hít một hơi thật sâu, đầu chôn sâu vào cổ cô.
Có chút không khống chế được, cũng không phải là chưa từng chạm qua phụ nữ, hắn nóng lòng như thế làm cái gì, hơn nữa còn có vẻ khẩn trương, thật là buồn cười!
Cô cách hắn gần như vậy, gương mặt mềm mại trắng nõn. Đôi mắt cô nhắm thật chặt. Từ trong ánh mắt của cô, có thể thấy được cô đang sợ hãi.
"Sợ sao? Quả ớt nhỏ của tôi?" Hắn dò xét gần bên cạnh cô, thổi hơi nói.
Hơi thở nóng hổi phả vào tai cô, khiến cô một hồi run rẩy. Cảm giác có chút tê liệt, sau đó là ướt át.
Sở Thiên Ngạo đã bắt đầu hành động, hắn vừa suy nghĩ gì đó thật lâu.
Lưỡi của hắn l**m vào cần cổ của cô rồi nhẹ nhàng trằn trọc g*m c*n. Ở trên cổ của cô, dần dần hiện lên những dấu ấn đỏ tươi như đóa hoa hồng.
Bàn tay của hắn, cũng bắt đầu tìm kiếm n** m*m m**. Cách một lớp quần áo, phủ lên nơi tròn trịa của cô.
"......" Choáng váng......
Mạc Tiểu Hàn lo lắng nín thở, đôi tay chống đỡ gắt gao vào lồng ngực tr*n tr** cứng rắn của hắn. Cố gắng không để cho mình và hắn dán sát vào nhau.
Mặc dù kinh nghiệm trên phương diện này một chút xíu cũng không có, nhưng trực giác của phụ nữ, mơ hồ nói cho cô biết, chuyện sắp sửa xảy ra là gì.
Không hề báo trước, gương mặt của Thân Hạo Khiêm đột nhiên xuất hiện ở trong tâm trí cô. Trái tim đau nhói một hồi, khiến Mạc Tiểu Hàn nỉ non lên tiếng: "Học trưởng Hạo......" Đau lòng không thể kiềm chế, nước mắt lã chã rơi xuống.
Động tác của Sở Thiên Ngạo đột nhiên dừng lại! Hai mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào đôi mắt đẫm lệ của cô, chợt dùng sức xiết chặt chiếc cằm bé nhỏ của Mạc Tiểu Hàn: "Mới vừa rồi cô kêu cái gì?"
Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư HưTác giả: Bắc MinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrời mưa, màn đêm của thành phố B giữa cơn mưa bụi có vẻ vô cùng âm u, trên đường vẫn ngựa xe như nước trong thành phố huyên náo phồn hoa. Trong phòng thay đồ, Mạc Tiểu Hàn thay đồng phục phục vụ bàn nhà hàng, nhìn mưa to ngoài cửa sổ bắt đầu rầu rĩ. Xem đôi giày cũ đang mang trên chân đã nứt ra rồi, nếu ngâm nước thêm một lần nữa, đoán chừng toàn bộ liền bị phá hủy! Haizz, cô làm gì có tiền mà mua giày mới! Nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, đã muộn rồi, cô phải mau sớm chạy về nhà. Ba nhất định vẫn còn đợi cô. Mưa bụi cùng với gió thổi hung hăng quất vào mặt cô, khiến cho hai mắt Mạc Tiểu Hàn gần như không mở ra được. Đột nhiên, một ánh sáng chói mắt quét qua, "Két......" Một chiếc Lamborghini màu đen tư thế hung mãnh đột nhiên dừng lại, phát ra tiếng thắng xe bén nhọn! Ánh đèn chói mắt chiếu vào mặt khiến Mạc Tiểu Hàn mở mắt không ra, còn chưa kịp có phản ứng, cô đã bị đẩy ngã trên mặt đất! Đầu gối cùng cánh tay truyền đến cơn đau nhức như kim châm muối xát, Mạc Tiểu Hàn cố gắng… Học trưởng Hạo......Ở đáy lòng thì thào cái tên ấm áp này, cảm giác đau lòng ùn ùn kéo đến. Học trưởng Hạo, anh ấy sẽ tha thứ cho tất cả những gì cô đã làm hôm nay sao? Hay là, không thể tiếp tục dùng nụ cười ấm áp như ánh mặt trời ngắm nhìn cô?"Không dám?" Sở Thiên Ngạo cố tình khiêu khích. Cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh. Không biết vì sao a, cô gái bé nhỏ ngây ngô này lại khơi mào được toàn bộ d*c v*ng h*m m**n của hắn, phụ nữ đủ kiểu hắn đều thấy nhiều rồi, lại chưa từng thấy nhịp tim đập gấp gáp như ngày hôm nay.Lời nói của Sở Thiên Ngạo khơi dậy ý chí chiến đấu của Mạc Tiểu Hàn.Đã quyết định rồi, vậy cứ như thế đi! Không bằng thoải mái một chút, Mạc Tiểu Hàn, mi hãy cứ coi như đây là một giấc mộng. Khi tỉnh mộng, mi chính là cô gái thuần khiết, trong trắng đứng dưới bóng cây anh đào nhìn học trưởng Hạo nở nụ cười đẹp nhất với mi.Hít sâu một lần nữa, cô đưa tay cởi nút cài áo ngực sau lưng, hai ngọn núi đầy đặn ngay lập tức lộ ra, mang theo thanh xuân rực rỡ, làn da trắng như tuyết phơi bày trong không khí mát mẻ, trước ánh mắt quan sát rực lửa của người đàn ông khẽ run rẩy.Nhắm mắt lại, Mạc Tiểu Hàn cắn chặt làn môi mềm mại đỏ mọng đến nỗi rỉ ra tơ máu. Cô từ từ đưa tay ngượng ngùng kéo q**n l*t xuống, từng tấc da thịt non mềm trong suốt hiện ra trước mắt Sở Thiên Ngạo, tỏa ra những tia sáng bóng, giống như danh dự bị bong ra từng mảnh từng mảnh......Ánh mắt rừng rực của Sở Thiên Ngạo vẫn gắt gao dán chặt vào Mạc Tiểu Hàn. Động tác chậm chạp của cô là một loại trêu đùa, khiến cho hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.Khi chiếc q**n l*t được cởi ra hoàn toàn, khu rừng rậm rạp thần bí của thiếu nữ hoàn toàn bại lộ ngay trước mắt, Sở Thiên Ngạo không thể kềm chế nổi nữa!Mạnh mẽ lui lại, trong nháy mắt th*n th* tr*ng n*n của Mạc Tiểu Hàn nằm lại trên piano, trắng nõn giống như búp hoa đẹp nhất trong đêm hè, lại hồng hào giống như gấm vóc cao quý nhất, hai chân thon dài nhẵn nhụi như dương chi mỹ ngọc của thiếu nữ lộ vẻ sáng bóng mê người, hiện ra trước mặt hắn bằng tư thế thật quyến rũ!Sở Thiên Ngạo hít một hơi thật sâu, đầu chôn sâu vào cổ cô.Có chút không khống chế được, cũng không phải là chưa từng chạm qua phụ nữ, hắn nóng lòng như thế làm cái gì, hơn nữa còn có vẻ khẩn trương, thật là buồn cười!Cô cách hắn gần như vậy, gương mặt mềm mại trắng nõn. Đôi mắt cô nhắm thật chặt. Từ trong ánh mắt của cô, có thể thấy được cô đang sợ hãi."Sợ sao? Quả ớt nhỏ của tôi?" Hắn dò xét gần bên cạnh cô, thổi hơi nói.Hơi thở nóng hổi phả vào tai cô, khiến cô một hồi run rẩy. Cảm giác có chút tê liệt, sau đó là ướt át.Sở Thiên Ngạo đã bắt đầu hành động, hắn vừa suy nghĩ gì đó thật lâu.Lưỡi của hắn l**m vào cần cổ của cô rồi nhẹ nhàng trằn trọc g*m c*n. Ở trên cổ của cô, dần dần hiện lên những dấu ấn đỏ tươi như đóa hoa hồng.Bàn tay của hắn, cũng bắt đầu tìm kiếm n** m*m m**. Cách một lớp quần áo, phủ lên nơi tròn trịa của cô."......" Choáng váng......Mạc Tiểu Hàn lo lắng nín thở, đôi tay chống đỡ gắt gao vào lồng ngực tr*n tr** cứng rắn của hắn. Cố gắng không để cho mình và hắn dán sát vào nhau.Mặc dù kinh nghiệm trên phương diện này một chút xíu cũng không có, nhưng trực giác của phụ nữ, mơ hồ nói cho cô biết, chuyện sắp sửa xảy ra là gì.Không hề báo trước, gương mặt của Thân Hạo Khiêm đột nhiên xuất hiện ở trong tâm trí cô. Trái tim đau nhói một hồi, khiến Mạc Tiểu Hàn nỉ non lên tiếng: "Học trưởng Hạo......" Đau lòng không thể kiềm chế, nước mắt lã chã rơi xuống.Động tác của Sở Thiên Ngạo đột nhiên dừng lại! Hai mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào đôi mắt đẫm lệ của cô, chợt dùng sức xiết chặt chiếc cằm bé nhỏ của Mạc Tiểu Hàn: "Mới vừa rồi cô kêu cái gì?"