Một quán cà phê với bầu không khí ưu nhã, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, điều hòa thổi nhè nhẹ xua tan cái nóng bức của ngày hè. Một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt, nét đẹp tinh xảo đầy vẻ kiều mị, mái tóc đen dài xõa tung, đôi mắt đầy vẻ kiên nghị, phía trên là hàng mi thon dài, mềm mại, môi nàng hơi nhếch lên, tiết lộ một tia lo lắng. Người bồi bàn nho nhã mang lên tách cà phê thứ tư, rồi lẳng lặng lui xuống. Nàng là khách quen ở đây, mỗi lần từ nơi đó trở về, việc đầu tiên phải làm, chính là đến nơi đây lẳng lặng ngồi một lúc để ngẫm lại những hồi ức tốt đẹp được cất giấu chỗ sâu nhất của kí ức. Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh xinh đẹp sải bước vào quán cà phê xa hoa. Tiếng giày cao gót vang lên thánh thót theo nhịp bước, cô gái kia tự nhiên phóng khoáng mà ngồi vào vị trí đối diện. Người con giá này thoạt nhìn ưu tú, làn da trắng nõn, mái tóc uốn lượn càng thêm quyến rũ, hơi thở ôn nhu, toàn thân toát ra khí chất tao nhã mà cao quý. “Mân Mân, sao…
Chương 6: Nhớ lại chuyện cũ
Bỏ Rơi Ma Vương Tổng TàiTác giả: Cổ Phán Quỳnh YTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột quán cà phê với bầu không khí ưu nhã, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, điều hòa thổi nhè nhẹ xua tan cái nóng bức của ngày hè. Một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt, nét đẹp tinh xảo đầy vẻ kiều mị, mái tóc đen dài xõa tung, đôi mắt đầy vẻ kiên nghị, phía trên là hàng mi thon dài, mềm mại, môi nàng hơi nhếch lên, tiết lộ một tia lo lắng. Người bồi bàn nho nhã mang lên tách cà phê thứ tư, rồi lẳng lặng lui xuống. Nàng là khách quen ở đây, mỗi lần từ nơi đó trở về, việc đầu tiên phải làm, chính là đến nơi đây lẳng lặng ngồi một lúc để ngẫm lại những hồi ức tốt đẹp được cất giấu chỗ sâu nhất của kí ức. Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh xinh đẹp sải bước vào quán cà phê xa hoa. Tiếng giày cao gót vang lên thánh thót theo nhịp bước, cô gái kia tự nhiên phóng khoáng mà ngồi vào vị trí đối diện. Người con giá này thoạt nhìn ưu tú, làn da trắng nõn, mái tóc uốn lượn càng thêm quyến rũ, hơi thở ôn nhu, toàn thân toát ra khí chất tao nhã mà cao quý. “Mân Mân, sao… Thái độ lãnh đạm cùng xa cách này, ba năm qua nàng sớm đã nhìn nhiều thành quen, dù sao người hầu cũng phải nhìn ngó ánh mắt của chủ nhân mà làm việc, chủ nhân tòa nhà đối xử thế nào với nàng cũng gián tiếp cảm nhận từ những người này một hai phần.Ở nơi này, đã hơn ba năm, nhưng hết thảy vẫn xa lạ như buổi ban đầu, lạnh lùng, nếu không phải ba ba ép nàng cùng người nhà thúc thúc(1) phải cùng một chỗ, nàng tình nguyện ở lại cô nhi viện, ít nhất, nơi đó, sự quan tâm của mọi người dành cho nàng là chân thành ấm áp, không có nửa điểm tạp chất.Lúc lên cầu thang, theo thói quen nàng liếc mắt về phía gara, nơi đó quả nhiên đỗ một chiếc ô tô thể thao.Bạn trai Lôi Thiếu Đằng của đường muội (2) Ngải Phù gần đây thường xuyên ghé qua, sáng nào cũng đến đón Ngải Phù cùng nhau đi học.Nàng nhịn không được cười khổ một tiếng, biết rõ là không nên thế, nhưng tâm không tự chủ được có cảm giác không thể hô hấp.Trước đây, nàng là tiểu công chúa xí nghiệp Lăng thị, hắn là hoàng thái tử tập đoàn tài chính Lôi thị, biệt thự hai nhà chỉ cách nhau một bức tường. Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, ngây thơ vô tư, lúc đến trường hay tan trường, luôn cùng ngồi trên một chiếc xe mà về. Chơi đùa ở nhà, bọn họ luôn đóng làm cô dâu chú rể, Ngải Phù chỉ có thể bĩu môi làm phù dâu hoặc người hầu. Người lớn thấy hai đứa nhỏ thân thiết như vậy, liền lén ước định chờ bọn hắn lớn lên kết làm thông gia. Nhưng, Lăng gia đột nhiên xảy ra biến cố, bánh xe vận mệnh lệch hướng.Lần đó mẹ nhận được cú điện thoại nặc danh, rốt cuộc không trở về, tới ngày hôm sau lại nhận thêm một cú điện thoại, phóng viên cũng kéo đến chật cửa, nàng thế mới biết, ba ba một lần lỡ tay, đã hủy diệt hoàn toàn gia đình hoàn mĩ hạnh phúc của nàng. Nàng thành trẻ mồ côi.Ba năm trước, tâm lí nàng dần trưởng thành, nàng bắt đầu hoài nghi chuyện ngày đó rất có thể là một âm mưu, thông qua tra tìm nhiều nguồn, rốt cục đã thấy một ít điểm đáng ngờ cùng lỗ hổng, phong thư nặc danh kia có thể là một cái bẫy.Nàng đi thăm tù, muốn từ miệng ba ba nghe ra chân tướng chuyện năm đó, nhưng ba ba cũng không đồng ý gặp nàng, lí do là nàng rất tùy hứng, không chấp nhận thúc thúc nuôi nấng. Nàng biết, nhất định thúc thúc đã nói gì đó cho ba ba, cũng không muốn giải thích nhiều lời, dù không tự nguyện, vẫn thu thập chỗ hành lí đơn giản của mình, tới nhà thúc thúc.(1) Thúc thúc: Chú(2) Đường muội: Em họ.
Thái độ lãnh đạm cùng xa cách này, ba năm qua nàng sớm đã nhìn nhiều thành
quen, dù sao người hầu cũng phải nhìn ngó ánh mắt của chủ nhân mà làm việc, chủ
nhân tòa nhà đối xử thế nào với nàng cũng gián tiếp cảm nhận từ những người này
một hai phần.
Ở nơi này, đã hơn ba năm, nhưng hết thảy vẫn xa lạ như buổi ban đầu, lạnh
lùng, nếu không phải ba ba ép nàng cùng người nhà thúc thúc(1) phải cùng một
chỗ, nàng tình nguyện ở lại cô nhi viện, ít nhất, nơi đó, sự quan tâm của mọi
người dành cho nàng là chân thành ấm áp, không có nửa điểm tạp chất.
Lúc lên cầu thang, theo thói quen nàng liếc mắt về phía gara, nơi đó quả
nhiên đỗ một chiếc ô tô thể thao.
Bạn trai Lôi Thiếu Đằng của đường muội (2) Ngải Phù gần đây thường xuyên ghé
qua, sáng nào cũng đến đón Ngải Phù cùng nhau đi học.
Nàng nhịn không được cười khổ một tiếng, biết rõ là không nên thế, nhưng tâm
không tự chủ được có cảm giác không thể hô hấp.
Trước đây, nàng là tiểu công chúa xí nghiệp Lăng thị, hắn là hoàng thái tử
tập đoàn tài chính Lôi thị, biệt thự hai nhà chỉ cách nhau một bức tường. Hai
người bọn họ là thanh mai trúc mã, ngây thơ vô tư, lúc đến trường hay tan
trường, luôn cùng ngồi trên một chiếc xe mà về. Chơi đùa ở nhà, bọn họ luôn đóng
làm cô dâu chú rể, Ngải Phù chỉ có thể bĩu môi làm phù dâu hoặc người hầu. Người
lớn thấy hai đứa nhỏ thân thiết như vậy, liền lén ước định chờ bọn hắn lớn lên
kết làm thông gia. Nhưng, Lăng gia đột nhiên xảy ra biến cố, bánh xe vận mệnh
lệch hướng.
Lần đó mẹ nhận được cú điện thoại nặc danh, rốt cuộc không trở về, tới ngày
hôm sau lại nhận thêm một cú điện thoại, phóng viên cũng kéo đến chật cửa, nàng
thế mới biết, ba ba một lần lỡ tay, đã hủy diệt hoàn toàn gia đình hoàn mĩ hạnh
phúc của nàng. Nàng thành trẻ mồ côi.
Ba năm trước, tâm lí nàng dần trưởng thành, nàng bắt đầu hoài nghi chuyện
ngày đó rất có thể là một âm mưu, thông qua tra tìm nhiều nguồn, rốt cục đã thấy
một ít điểm đáng ngờ cùng lỗ hổng, phong thư nặc danh kia có thể là một cái
bẫy.
Nàng đi thăm tù, muốn từ miệng ba ba nghe ra chân tướng chuyện năm đó, nhưng
ba ba cũng không đồng ý gặp nàng, lí do là nàng rất tùy hứng, không chấp nhận
thúc thúc nuôi nấng. Nàng biết, nhất định thúc thúc đã nói gì đó cho ba ba, cũng
không muốn giải thích nhiều lời, dù không tự nguyện, vẫn thu thập chỗ hành lí
đơn giản của mình, tới nhà thúc thúc.
(1) Thúc thúc: Chú
(2) Đường muội: Em họ.
Bỏ Rơi Ma Vương Tổng TàiTác giả: Cổ Phán Quỳnh YTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột quán cà phê với bầu không khí ưu nhã, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, điều hòa thổi nhè nhẹ xua tan cái nóng bức của ngày hè. Một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt, nét đẹp tinh xảo đầy vẻ kiều mị, mái tóc đen dài xõa tung, đôi mắt đầy vẻ kiên nghị, phía trên là hàng mi thon dài, mềm mại, môi nàng hơi nhếch lên, tiết lộ một tia lo lắng. Người bồi bàn nho nhã mang lên tách cà phê thứ tư, rồi lẳng lặng lui xuống. Nàng là khách quen ở đây, mỗi lần từ nơi đó trở về, việc đầu tiên phải làm, chính là đến nơi đây lẳng lặng ngồi một lúc để ngẫm lại những hồi ức tốt đẹp được cất giấu chỗ sâu nhất của kí ức. Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh xinh đẹp sải bước vào quán cà phê xa hoa. Tiếng giày cao gót vang lên thánh thót theo nhịp bước, cô gái kia tự nhiên phóng khoáng mà ngồi vào vị trí đối diện. Người con giá này thoạt nhìn ưu tú, làn da trắng nõn, mái tóc uốn lượn càng thêm quyến rũ, hơi thở ôn nhu, toàn thân toát ra khí chất tao nhã mà cao quý. “Mân Mân, sao… Thái độ lãnh đạm cùng xa cách này, ba năm qua nàng sớm đã nhìn nhiều thành quen, dù sao người hầu cũng phải nhìn ngó ánh mắt của chủ nhân mà làm việc, chủ nhân tòa nhà đối xử thế nào với nàng cũng gián tiếp cảm nhận từ những người này một hai phần.Ở nơi này, đã hơn ba năm, nhưng hết thảy vẫn xa lạ như buổi ban đầu, lạnh lùng, nếu không phải ba ba ép nàng cùng người nhà thúc thúc(1) phải cùng một chỗ, nàng tình nguyện ở lại cô nhi viện, ít nhất, nơi đó, sự quan tâm của mọi người dành cho nàng là chân thành ấm áp, không có nửa điểm tạp chất.Lúc lên cầu thang, theo thói quen nàng liếc mắt về phía gara, nơi đó quả nhiên đỗ một chiếc ô tô thể thao.Bạn trai Lôi Thiếu Đằng của đường muội (2) Ngải Phù gần đây thường xuyên ghé qua, sáng nào cũng đến đón Ngải Phù cùng nhau đi học.Nàng nhịn không được cười khổ một tiếng, biết rõ là không nên thế, nhưng tâm không tự chủ được có cảm giác không thể hô hấp.Trước đây, nàng là tiểu công chúa xí nghiệp Lăng thị, hắn là hoàng thái tử tập đoàn tài chính Lôi thị, biệt thự hai nhà chỉ cách nhau một bức tường. Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, ngây thơ vô tư, lúc đến trường hay tan trường, luôn cùng ngồi trên một chiếc xe mà về. Chơi đùa ở nhà, bọn họ luôn đóng làm cô dâu chú rể, Ngải Phù chỉ có thể bĩu môi làm phù dâu hoặc người hầu. Người lớn thấy hai đứa nhỏ thân thiết như vậy, liền lén ước định chờ bọn hắn lớn lên kết làm thông gia. Nhưng, Lăng gia đột nhiên xảy ra biến cố, bánh xe vận mệnh lệch hướng.Lần đó mẹ nhận được cú điện thoại nặc danh, rốt cuộc không trở về, tới ngày hôm sau lại nhận thêm một cú điện thoại, phóng viên cũng kéo đến chật cửa, nàng thế mới biết, ba ba một lần lỡ tay, đã hủy diệt hoàn toàn gia đình hoàn mĩ hạnh phúc của nàng. Nàng thành trẻ mồ côi.Ba năm trước, tâm lí nàng dần trưởng thành, nàng bắt đầu hoài nghi chuyện ngày đó rất có thể là một âm mưu, thông qua tra tìm nhiều nguồn, rốt cục đã thấy một ít điểm đáng ngờ cùng lỗ hổng, phong thư nặc danh kia có thể là một cái bẫy.Nàng đi thăm tù, muốn từ miệng ba ba nghe ra chân tướng chuyện năm đó, nhưng ba ba cũng không đồng ý gặp nàng, lí do là nàng rất tùy hứng, không chấp nhận thúc thúc nuôi nấng. Nàng biết, nhất định thúc thúc đã nói gì đó cho ba ba, cũng không muốn giải thích nhiều lời, dù không tự nguyện, vẫn thu thập chỗ hành lí đơn giản của mình, tới nhà thúc thúc.(1) Thúc thúc: Chú(2) Đường muội: Em họ.