Một quán cà phê với bầu không khí ưu nhã, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, điều hòa thổi nhè nhẹ xua tan cái nóng bức của ngày hè. Một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt, nét đẹp tinh xảo đầy vẻ kiều mị, mái tóc đen dài xõa tung, đôi mắt đầy vẻ kiên nghị, phía trên là hàng mi thon dài, mềm mại, môi nàng hơi nhếch lên, tiết lộ một tia lo lắng. Người bồi bàn nho nhã mang lên tách cà phê thứ tư, rồi lẳng lặng lui xuống. Nàng là khách quen ở đây, mỗi lần từ nơi đó trở về, việc đầu tiên phải làm, chính là đến nơi đây lẳng lặng ngồi một lúc để ngẫm lại những hồi ức tốt đẹp được cất giấu chỗ sâu nhất của kí ức. Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh xinh đẹp sải bước vào quán cà phê xa hoa. Tiếng giày cao gót vang lên thánh thót theo nhịp bước, cô gái kia tự nhiên phóng khoáng mà ngồi vào vị trí đối diện. Người con giá này thoạt nhìn ưu tú, làn da trắng nõn, mái tóc uốn lượn càng thêm quyến rũ, hơi thở ôn nhu, toàn thân toát ra khí chất tao nhã mà cao quý. “Mân Mân, sao…
Chương 20: Đâm trúng chỗ đau
Bỏ Rơi Ma Vương Tổng TàiTác giả: Cổ Phán Quỳnh YTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột quán cà phê với bầu không khí ưu nhã, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, điều hòa thổi nhè nhẹ xua tan cái nóng bức của ngày hè. Một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt, nét đẹp tinh xảo đầy vẻ kiều mị, mái tóc đen dài xõa tung, đôi mắt đầy vẻ kiên nghị, phía trên là hàng mi thon dài, mềm mại, môi nàng hơi nhếch lên, tiết lộ một tia lo lắng. Người bồi bàn nho nhã mang lên tách cà phê thứ tư, rồi lẳng lặng lui xuống. Nàng là khách quen ở đây, mỗi lần từ nơi đó trở về, việc đầu tiên phải làm, chính là đến nơi đây lẳng lặng ngồi một lúc để ngẫm lại những hồi ức tốt đẹp được cất giấu chỗ sâu nhất của kí ức. Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh xinh đẹp sải bước vào quán cà phê xa hoa. Tiếng giày cao gót vang lên thánh thót theo nhịp bước, cô gái kia tự nhiên phóng khoáng mà ngồi vào vị trí đối diện. Người con giá này thoạt nhìn ưu tú, làn da trắng nõn, mái tóc uốn lượn càng thêm quyến rũ, hơi thở ôn nhu, toàn thân toát ra khí chất tao nhã mà cao quý. “Mân Mân, sao… Nàng hít sâu một hơi, thu lại cảm xúc trên mặt, đột nhiên xoay người: “Lôi thiếu gia, xin hỏi anh có việc sao?”“Mân Mân, có cần phải khách sáo như vậy với anh không?” Thiếu Đằng cười khổ một chút,chậm rãi tiến về phía nàng vài bước. “Anh có chuyện muốn hỏi em.”“Tôi nghĩ tôi không có gì có thể giúp được anh.” Nàng nhếch môi, theo bản năng lùi về phía sau vài bước, “Chắc chắn tại ngôi biệt thự anh từng đến vô số lần này, anh rõ như lòng bàn tay. Còn nữa, anh có thể đi hỏi vị hôn phu của mình, tôi nghĩ cô ấy sẽ rất vui.”Vừa nói xong, nàng liền ngưng bặt, nàng sao vậy, lời nói sắc như dao kia từ miệng nàng mà ra ư? Khẩu khí như vậy quả thực toát ra mùi giấm chua nồng đậm.Lôi Thiếu Đằng tựa hồ cũng nhận ra, vui sướng bước nhanh đến gần nàng. “Mân Mân, thực lòng em cũng để ý chuyện giữa anh và Ngải Phù đúng không? Mấy năm nay, em đối xử với anh vẫn lạnh…”Giờ đây nàng như con nhím xù lông nóng lòng muốn bảo vệ mình, sợ hắn biết chân tướng sẽ nói cho Ngải Phù, sau đó cùng nhau hung hăng cười nhạo nàng, nên chưa đợi hắn nói xong, nàng đã cắt ngàng.“Lôi thiếu gia, tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm chuyện gì đó. Chuyện của chúng ta đã sớm thành quá khứ, hiện tại cả hai ta thành người trưởng thành rồi. Anh là vị hôn phu của Ngải Phù, mà tôi, là chị họ của cô ấy, tôi hy vọng anh có thể hiểu rõ chuyện này.”Lôi Thiếu Đằng bị ngôn từ sắc bén của nàng trách móc, tim đập thình thịch nhìn nàng, nhất thời không biết nên nói cái gì, một lát sau, hắn mới thấp giọng nói: “Mân Mân, thực sự em không có chút cảm giác gì với anh sao? Có lúc anh nhận thấy ánh mắt em đang nhìn anh…”“Thật có lỗi, hiện tại trong mắt tôi, anh chỉ là người bạn thưở bé, không có ý gì khác. Huống hồ, tôi đã có người mình thích.”Nàng lại ngắt lời hắn, cố gắng bình tĩnh, hai tay hơi nắm chặt. Trời mới biết, lời nói trái với lương tâm như vậy, phải gom hết bao nhiêu dũng khí mới dám thốt ra.“Là kẻ cùng một chỗ với em tối hôm qua đi?” Hai hàng lông mày của Lôi Thiếu Đằng hơi nhăn lại, giọng nói đề cao như chất vấn.“Trước đây em vẫn không gặp gỡ bạn trai…”Lời hắn như lưỡi dao đâm trúng chỗ đau của nàng, nàng cắn môi, lạnh lùng: “Lôi Thiếu Đằng, gần đây tôi có gặp gỡ ai cũng không liên quan tới anh. Đúng, trước đây tôi không có bạn trai, nhưng không có nghĩa hiện tại không có. Chẳng lẽ trong mắt anh, tôi là cô gái không có người để mắt tới?”“Thật ra anh…” Lôi Thiếu Đằng vội vàng muốn giải thích gì đó, mới nói như thế, đã nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của Ngải Phù, “Thiếu Đằng, anh ở đâu? Em chuẩn bị xong rồi, có thế xuất phát, lái xe Tiểu Khả đang ở ngoài chờ chúng ta. Thiếu Đằng…”Phòng ngủ của Ngải Phù ở lầu ba, tiếng giày cao gót chậm rãi vang lên chứng tỏ chủ nhân của nó đang xuống cầu thang. Chỗ bọn họ đang đứng lại gần cầu thang như vậy, đến lúc bị Ngải Phù phát hiện, với cá tính của cô ta, không cần biết bọn họ nói gì, chắc chắn sẽ làm ầm lên.“Mân Mân, ngày khác chúng ta nói chuyện.”Tiếng giày cao gót càng lúc càng gần chỗ rẽ tầng hai, Lôi Thiếu Đằng nói xong, mắt đầy hàm ý nhìn nàng, mới bước ra ngoài.Nàng run sợ, từ sáng sớm nay thái độ của Lôi Thiếu Đằng với nàng đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Vì sao lại thay đổi đột ngột như thế?
Nàng hít sâu một hơi, thu lại cảm xúc trên mặt, đột nhiên xoay người: “Lôi
thiếu gia, xin hỏi anh có việc sao?”
“Mân Mân, có cần phải khách sáo như vậy với anh không?” Thiếu Đằng cười khổ
một chút,chậm rãi tiến về phía nàng vài bước. “Anh có chuyện muốn hỏi em.”
“Tôi nghĩ tôi không có gì có thể giúp được anh.” Nàng nhếch môi, theo bản
năng lùi về phía sau vài bước, “Chắc chắn tại ngôi biệt thự anh từng đến vô số
lần này, anh rõ như lòng bàn tay. Còn nữa, anh có thể đi hỏi vị hôn phu của
mình, tôi nghĩ cô ấy sẽ rất vui.”
Vừa nói xong, nàng liền ngưng bặt, nàng sao vậy, lời nói sắc như dao kia từ
miệng nàng mà ra ư? Khẩu khí như vậy quả thực toát ra mùi giấm chua nồng
đậm.
Lôi Thiếu Đằng tựa hồ cũng nhận ra, vui sướng bước nhanh đến gần nàng. “Mân
Mân, thực lòng em cũng để ý chuyện giữa anh và Ngải Phù đúng không? Mấy năm nay,
em đối xử với anh vẫn lạnh…”
Giờ đây nàng như con nhím xù lông nóng lòng muốn bảo vệ mình, sợ hắn biết
chân tướng sẽ nói cho Ngải Phù, sau đó cùng nhau hung hăng cười nhạo nàng, nên
chưa đợi hắn nói xong, nàng đã cắt ngàng.
“Lôi thiếu gia, tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm chuyện gì đó. Chuyện của chúng ta
đã sớm thành quá khứ, hiện tại cả hai ta thành người trưởng thành rồi. Anh là vị
hôn phu của Ngải Phù, mà tôi, là chị họ của cô ấy, tôi hy vọng anh có thể hiểu
rõ chuyện này.”
Lôi Thiếu Đằng bị ngôn từ sắc bén của nàng trách móc, tim đập thình thịch
nhìn nàng, nhất thời không biết nên nói cái gì, một lát sau, hắn mới thấp giọng
nói: “Mân Mân, thực sự em không có chút cảm giác gì với anh sao? Có lúc anh nhận
thấy ánh mắt em đang nhìn anh…”
“Thật có lỗi, hiện tại trong mắt tôi, anh chỉ là người bạn thưở bé, không có
ý gì khác. Huống hồ, tôi đã có người mình thích.”
Nàng lại ngắt lời hắn, cố gắng bình tĩnh, hai tay hơi nắm chặt. Trời mới
biết, lời nói trái với lương tâm như vậy, phải gom hết bao nhiêu dũng khí mới
dám thốt ra.
“Là kẻ cùng một chỗ với em tối hôm qua đi?” Hai hàng lông mày của Lôi Thiếu
Đằng hơi nhăn lại, giọng nói đề cao như chất vấn.
“Trước đây em vẫn không gặp gỡ bạn trai…”
Lời hắn như lưỡi dao đâm trúng chỗ đau của nàng, nàng cắn môi, lạnh lùng:
“Lôi Thiếu Đằng, gần đây tôi có gặp gỡ ai cũng không liên quan tới anh. Đúng,
trước đây tôi không có bạn trai, nhưng không có nghĩa hiện tại không có. Chẳng
lẽ trong mắt anh, tôi là cô gái không có người để mắt tới?”
“Thật ra anh…” Lôi Thiếu Đằng vội vàng muốn giải thích gì đó, mới nói như
thế, đã nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của Ngải Phù, “Thiếu Đằng, anh ở đâu? Em
chuẩn bị xong rồi, có thế xuất phát, lái xe Tiểu Khả đang ở ngoài chờ chúng ta.
Thiếu Đằng…”
Phòng ngủ của Ngải Phù ở lầu ba, tiếng giày cao gót chậm rãi vang lên chứng
tỏ chủ nhân của nó đang xuống cầu thang. Chỗ bọn họ đang đứng lại gần cầu thang
như vậy, đến lúc bị Ngải Phù phát hiện, với cá tính của cô ta, không cần biết
bọn họ nói gì, chắc chắn sẽ làm ầm lên.
“Mân Mân, ngày khác chúng ta nói chuyện.”
Tiếng giày cao gót càng lúc càng gần chỗ rẽ tầng hai, Lôi Thiếu Đằng nói
xong, mắt đầy hàm ý nhìn nàng, mới bước ra ngoài.
Nàng run sợ, từ sáng sớm nay thái độ của Lôi Thiếu Đằng với nàng đã thay đổi
một trăm tám mươi độ. Vì sao lại thay đổi đột ngột như thế?
Bỏ Rơi Ma Vương Tổng TàiTác giả: Cổ Phán Quỳnh YTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột quán cà phê với bầu không khí ưu nhã, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, điều hòa thổi nhè nhẹ xua tan cái nóng bức của ngày hè. Một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt, nét đẹp tinh xảo đầy vẻ kiều mị, mái tóc đen dài xõa tung, đôi mắt đầy vẻ kiên nghị, phía trên là hàng mi thon dài, mềm mại, môi nàng hơi nhếch lên, tiết lộ một tia lo lắng. Người bồi bàn nho nhã mang lên tách cà phê thứ tư, rồi lẳng lặng lui xuống. Nàng là khách quen ở đây, mỗi lần từ nơi đó trở về, việc đầu tiên phải làm, chính là đến nơi đây lẳng lặng ngồi một lúc để ngẫm lại những hồi ức tốt đẹp được cất giấu chỗ sâu nhất của kí ức. Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh xinh đẹp sải bước vào quán cà phê xa hoa. Tiếng giày cao gót vang lên thánh thót theo nhịp bước, cô gái kia tự nhiên phóng khoáng mà ngồi vào vị trí đối diện. Người con giá này thoạt nhìn ưu tú, làn da trắng nõn, mái tóc uốn lượn càng thêm quyến rũ, hơi thở ôn nhu, toàn thân toát ra khí chất tao nhã mà cao quý. “Mân Mân, sao… Nàng hít sâu một hơi, thu lại cảm xúc trên mặt, đột nhiên xoay người: “Lôi thiếu gia, xin hỏi anh có việc sao?”“Mân Mân, có cần phải khách sáo như vậy với anh không?” Thiếu Đằng cười khổ một chút,chậm rãi tiến về phía nàng vài bước. “Anh có chuyện muốn hỏi em.”“Tôi nghĩ tôi không có gì có thể giúp được anh.” Nàng nhếch môi, theo bản năng lùi về phía sau vài bước, “Chắc chắn tại ngôi biệt thự anh từng đến vô số lần này, anh rõ như lòng bàn tay. Còn nữa, anh có thể đi hỏi vị hôn phu của mình, tôi nghĩ cô ấy sẽ rất vui.”Vừa nói xong, nàng liền ngưng bặt, nàng sao vậy, lời nói sắc như dao kia từ miệng nàng mà ra ư? Khẩu khí như vậy quả thực toát ra mùi giấm chua nồng đậm.Lôi Thiếu Đằng tựa hồ cũng nhận ra, vui sướng bước nhanh đến gần nàng. “Mân Mân, thực lòng em cũng để ý chuyện giữa anh và Ngải Phù đúng không? Mấy năm nay, em đối xử với anh vẫn lạnh…”Giờ đây nàng như con nhím xù lông nóng lòng muốn bảo vệ mình, sợ hắn biết chân tướng sẽ nói cho Ngải Phù, sau đó cùng nhau hung hăng cười nhạo nàng, nên chưa đợi hắn nói xong, nàng đã cắt ngàng.“Lôi thiếu gia, tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm chuyện gì đó. Chuyện của chúng ta đã sớm thành quá khứ, hiện tại cả hai ta thành người trưởng thành rồi. Anh là vị hôn phu của Ngải Phù, mà tôi, là chị họ của cô ấy, tôi hy vọng anh có thể hiểu rõ chuyện này.”Lôi Thiếu Đằng bị ngôn từ sắc bén của nàng trách móc, tim đập thình thịch nhìn nàng, nhất thời không biết nên nói cái gì, một lát sau, hắn mới thấp giọng nói: “Mân Mân, thực sự em không có chút cảm giác gì với anh sao? Có lúc anh nhận thấy ánh mắt em đang nhìn anh…”“Thật có lỗi, hiện tại trong mắt tôi, anh chỉ là người bạn thưở bé, không có ý gì khác. Huống hồ, tôi đã có người mình thích.”Nàng lại ngắt lời hắn, cố gắng bình tĩnh, hai tay hơi nắm chặt. Trời mới biết, lời nói trái với lương tâm như vậy, phải gom hết bao nhiêu dũng khí mới dám thốt ra.“Là kẻ cùng một chỗ với em tối hôm qua đi?” Hai hàng lông mày của Lôi Thiếu Đằng hơi nhăn lại, giọng nói đề cao như chất vấn.“Trước đây em vẫn không gặp gỡ bạn trai…”Lời hắn như lưỡi dao đâm trúng chỗ đau của nàng, nàng cắn môi, lạnh lùng: “Lôi Thiếu Đằng, gần đây tôi có gặp gỡ ai cũng không liên quan tới anh. Đúng, trước đây tôi không có bạn trai, nhưng không có nghĩa hiện tại không có. Chẳng lẽ trong mắt anh, tôi là cô gái không có người để mắt tới?”“Thật ra anh…” Lôi Thiếu Đằng vội vàng muốn giải thích gì đó, mới nói như thế, đã nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của Ngải Phù, “Thiếu Đằng, anh ở đâu? Em chuẩn bị xong rồi, có thế xuất phát, lái xe Tiểu Khả đang ở ngoài chờ chúng ta. Thiếu Đằng…”Phòng ngủ của Ngải Phù ở lầu ba, tiếng giày cao gót chậm rãi vang lên chứng tỏ chủ nhân của nó đang xuống cầu thang. Chỗ bọn họ đang đứng lại gần cầu thang như vậy, đến lúc bị Ngải Phù phát hiện, với cá tính của cô ta, không cần biết bọn họ nói gì, chắc chắn sẽ làm ầm lên.“Mân Mân, ngày khác chúng ta nói chuyện.”Tiếng giày cao gót càng lúc càng gần chỗ rẽ tầng hai, Lôi Thiếu Đằng nói xong, mắt đầy hàm ý nhìn nàng, mới bước ra ngoài.Nàng run sợ, từ sáng sớm nay thái độ của Lôi Thiếu Đằng với nàng đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Vì sao lại thay đổi đột ngột như thế?