Một quán cà phê với bầu không khí ưu nhã, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, điều hòa thổi nhè nhẹ xua tan cái nóng bức của ngày hè. Một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt, nét đẹp tinh xảo đầy vẻ kiều mị, mái tóc đen dài xõa tung, đôi mắt đầy vẻ kiên nghị, phía trên là hàng mi thon dài, mềm mại, môi nàng hơi nhếch lên, tiết lộ một tia lo lắng. Người bồi bàn nho nhã mang lên tách cà phê thứ tư, rồi lẳng lặng lui xuống. Nàng là khách quen ở đây, mỗi lần từ nơi đó trở về, việc đầu tiên phải làm, chính là đến nơi đây lẳng lặng ngồi một lúc để ngẫm lại những hồi ức tốt đẹp được cất giấu chỗ sâu nhất của kí ức. Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh xinh đẹp sải bước vào quán cà phê xa hoa. Tiếng giày cao gót vang lên thánh thót theo nhịp bước, cô gái kia tự nhiên phóng khoáng mà ngồi vào vị trí đối diện. Người con giá này thoạt nhìn ưu tú, làn da trắng nõn, mái tóc uốn lượn càng thêm quyến rũ, hơi thở ôn nhu, toàn thân toát ra khí chất tao nhã mà cao quý. “Mân Mân, sao…

Chương 41: Cần suy nghĩ

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng TàiTác giả: Cổ Phán Quỳnh YTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột quán cà phê với bầu không khí ưu nhã, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, điều hòa thổi nhè nhẹ xua tan cái nóng bức của ngày hè. Một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt, nét đẹp tinh xảo đầy vẻ kiều mị, mái tóc đen dài xõa tung, đôi mắt đầy vẻ kiên nghị, phía trên là hàng mi thon dài, mềm mại, môi nàng hơi nhếch lên, tiết lộ một tia lo lắng. Người bồi bàn nho nhã mang lên tách cà phê thứ tư, rồi lẳng lặng lui xuống. Nàng là khách quen ở đây, mỗi lần từ nơi đó trở về, việc đầu tiên phải làm, chính là đến nơi đây lẳng lặng ngồi một lúc để ngẫm lại những hồi ức tốt đẹp được cất giấu chỗ sâu nhất của kí ức. Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh xinh đẹp sải bước vào quán cà phê xa hoa. Tiếng giày cao gót vang lên thánh thót theo nhịp bước, cô gái kia tự nhiên phóng khoáng mà ngồi vào vị trí đối diện. Người con giá này thoạt nhìn ưu tú, làn da trắng nõn, mái tóc uốn lượn càng thêm quyến rũ, hơi thở ôn nhu, toàn thân toát ra khí chất tao nhã mà cao quý. “Mân Mân, sao… Nhìn nụ cười âm trầm cùng con ngươi đen thẫm không thấy đáy, nàng không khỏi rét lạnh cả người, theo bản năng lùi về sau: “Số tiền kia cuối tuần tôi sẽ trả cho anh.”“Em lấy cái gì trả?” Hắn nhìn chằm chằm nàng, bạc môi hiện ra một nụ cười tà tứ, “Mượn Lôi Thiếu Đằng? Người hắn hắn còn chẳng lo được, tôi nghĩ em hẳn là đang tìm người cho vay tiền.”Sao hắn biết mình đang định làm chuyện này? Nàng giật mình không thôi, chẳng lẽ chuyện ở quán cà phê là trò quỷ hắn bày ra? Lại nhớ đến vẻ mặt tên vệ sĩ khi nói chuyện, ánh mắt lóe ra không ngừng, chột chột dạ dạ. Xem ra chuyện cha Lôi Thiếu Đằng mắc bệnh chỉ là lừa gạt.Nàng buồn bực trừng mắt nhìn hắn, hai tròng mắt như phun hỏa, gầm nhẹ: “Nhất định là anh đem chuyện tôi cùng Lôi Thiếu Đằng nói cho cha anh ấy đúng không? Anh làm như vậy đơn giản chính là bắt tôi chấp nhận hợp đồng kia. Anh thật đê tiện!”Phút chốc, hắn giơ tay bắt lấy cổ tay nàng, nàng theo bản năng muốn giãy dụa, lại bị cánh tay mạnh mẽ của hắn kéo vào ngực. Hắn hơi nhếch môi, ánh mắt âm u mang theo một chút ph*ng đ*ng.“Chỉ cần trả giá thân thể của em là có thể trả số tiền ba trăm vạn kia, em hẳn phải cảm thấy may mắn mới đúng. May mắn vì một nữ nhân bình thường vô kì như vậy có thể có giá tới ba trăm vạn.”“Anh…” Nàng tức tới mặt trắng bệch, ra sức dãy dụa, nhưng tay hắn càng lúc càng siết chặt đến mức cổ tay nàng đau đớn khó nhịn, nước mắt gần như sắp rơi xuống.“Quyền quyết định nằm trong tay em.” Hai tròng mắt u hàn trói chặt nàng, “Chín giờ sáng ngày mai, là kỳ hạn cuối cùng của cô nhi viện, nếu bọn họ không dọn ra, tôi sẽ phái người tới trực tiếp mời bọn họ đi ra.”Nháy mắt, lời hắn vừa thốt ra đã có tác dụng uy h**p, nàng nhìn khuôn mặt lạnh lùng cứng răn, cắn chặt môi dưới. Nàng biết hắn không phải chỉ nói chơi, hắn tuyệt đối sẽ làm như vậy. Giờ thêm chuyện cô nhi viện, đột nhiên nàng cảm thấy chính mình trước mặt hắn không hề có sức kháng cự.Hắn nói đúng, bọn trẻ trong cô nhi viện đi hay ở lại hoàn toàn nằm trong tay nàng, nhưng là nàng phải cúi đầu, lừa dối Chỉ Dao, l*m t*nh phụ của hắn, hai lựa chọn này thật khó khăn…“Tôi… Cần suy nghĩ một chút.” Nàng do dự không chừng, gục đầu xuống, cảm thấy thật đau đầu.“Đương nhiên.” Hắ n buông cổ tay nàng ra, giọng nói trở nên thoải mái, nhưng con ngươi sắc bén lại lóe ra tia xảo trá.Trên bàn đám phán, mọi việc của hắn đều thuận lợi, đơn giản vì hắn hoàn toàn nắm rõ tâm lý đối phương biến hóa ra sao, rồi cuối cùng hắn sẽ trở thành kẻ thắng cuộc. Mà nàng trong mắt hắn, cùng lắm chỉ là đối thủ sơ cấp, chỉ cần động vài ngón tay, nàng sẽ thành vật trong lòng bàn tay hắn.Nàng đẩy cửa xe, bước ra còn quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái. Hắn miễn cưỡng tựa vào ghế ngồi, thân ảnh cao lớn lại làm cho người ta cảm thấy một áp lực vô hình.Không thể tưởng tượng được , đường đường là một tổng tài tập đoàn xuyên quốc gia, vì bắt nàng đi vào khuôn khổ, không thủ đoạn nào không dùng đến. Hắn chính là ma quỷ đến từ địa ngục, hoặc là gọi hắn là ma vương tà ác cũng không quá.

Nhìn nụ cười âm trầm cùng con ngươi đen thẫm không thấy đáy, nàng không khỏi
rét lạnh cả người, theo bản năng lùi về sau: “Số tiền kia cuối tuần tôi sẽ trả
cho anh.”

“Em lấy cái gì trả?” Hắn nhìn chằm chằm nàng, bạc môi hiện ra một nụ cười tà
tứ, “Mượn Lôi Thiếu Đằng? Người hắn hắn còn chẳng lo được, tôi nghĩ em hẳn là
đang tìm người cho vay tiền.”

Sao hắn biết mình đang định làm chuyện này? Nàng giật mình không thôi, chẳng
lẽ chuyện ở quán cà phê là trò quỷ hắn bày ra? Lại nhớ đến vẻ mặt tên vệ sĩ khi
nói chuyện, ánh mắt lóe ra không ngừng, chột chột dạ dạ. Xem ra chuyện cha Lôi
Thiếu Đằng mắc bệnh chỉ là lừa gạt.

Nàng buồn bực trừng mắt nhìn hắn, hai tròng mắt như phun hỏa, gầm nhẹ: “Nhất
định là anh đem chuyện tôi cùng Lôi Thiếu Đằng nói cho cha anh ấy đúng không?
Anh làm như vậy đơn giản chính là bắt tôi chấp nhận hợp đồng kia. Anh thật đê
tiện!”

Phút chốc, hắn giơ tay bắt lấy cổ tay nàng, nàng theo bản năng muốn giãy
dụa, lại bị cánh tay mạnh mẽ của hắn kéo vào ngực. Hắn hơi nhếch môi, ánh mắt
âm u mang theo một chút ph*ng đ*ng.

“Chỉ cần trả giá thân thể của em là có thể trả số tiền ba trăm vạn kia, em
hẳn phải cảm thấy may mắn mới đúng. May mắn vì một nữ nhân bình thường vô kì như
vậy có thể có giá tới ba trăm vạn.”

“Anh…” Nàng tức tới mặt trắng bệch, ra sức dãy dụa, nhưng tay hắn càng lúc
càng siết chặt đến mức cổ tay nàng đau đớn khó nhịn, nước mắt gần như sắp rơi
xuống.

“Quyền quyết định nằm trong tay em.” Hai tròng mắt u hàn trói chặt nàng,
“Chín giờ sáng ngày mai, là kỳ hạn cuối cùng của cô nhi viện, nếu bọn họ không
dọn ra, tôi sẽ phái người tới trực tiếp mời bọn họ đi ra.”

Nháy mắt, lời hắn vừa thốt ra đã có tác dụng uy h**p, nàng nhìn khuôn mặt
lạnh lùng cứng răn, cắn chặt môi dưới. Nàng biết hắn không phải chỉ nói chơi,
hắn tuyệt đối sẽ làm như vậy. Giờ thêm chuyện cô nhi viện, đột nhiên nàng cảm
thấy chính mình trước mặt hắn không hề có sức kháng cự.

Hắn nói đúng, bọn trẻ trong cô nhi viện đi hay ở lại hoàn toàn nằm trong tay
nàng, nhưng là nàng phải cúi đầu, lừa dối Chỉ Dao, l*m t*nh phụ của hắn, hai lựa
chọn này thật khó khăn…

“Tôi… Cần suy nghĩ một chút.” Nàng do dự không chừng, gục đầu xuống, cảm thấy
thật đau đầu.

“Đương nhiên.” Hắ n buông cổ tay nàng ra, giọng nói trở nên thoải mái, nhưng
con ngươi sắc bén lại lóe ra tia xảo trá.

Trên bàn đám phán, mọi việc của hắn đều thuận lợi, đơn giản vì hắn hoàn toàn
nắm rõ tâm lý đối phương biến hóa ra sao, rồi cuối cùng hắn sẽ trở thành kẻ
thắng cuộc. Mà nàng trong mắt hắn, cùng lắm chỉ là đối thủ sơ cấp, chỉ cần động
vài ngón tay, nàng sẽ thành vật trong lòng bàn tay hắn.

Nàng đẩy cửa xe, bước ra còn quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái. Hắn miễn
cưỡng tựa vào ghế ngồi, thân ảnh cao lớn lại làm cho người ta cảm thấy một áp
lực vô hình.

Không thể tưởng tượng được , đường đường là một tổng tài tập đoàn xuyên quốc
gia, vì bắt nàng đi vào khuôn khổ, không thủ đoạn nào không dùng đến. Hắn chính
là ma quỷ đến từ địa ngục, hoặc là gọi hắn là ma vương tà ác cũng không quá.

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng TàiTác giả: Cổ Phán Quỳnh YTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột quán cà phê với bầu không khí ưu nhã, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, điều hòa thổi nhè nhẹ xua tan cái nóng bức của ngày hè. Một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt, nét đẹp tinh xảo đầy vẻ kiều mị, mái tóc đen dài xõa tung, đôi mắt đầy vẻ kiên nghị, phía trên là hàng mi thon dài, mềm mại, môi nàng hơi nhếch lên, tiết lộ một tia lo lắng. Người bồi bàn nho nhã mang lên tách cà phê thứ tư, rồi lẳng lặng lui xuống. Nàng là khách quen ở đây, mỗi lần từ nơi đó trở về, việc đầu tiên phải làm, chính là đến nơi đây lẳng lặng ngồi một lúc để ngẫm lại những hồi ức tốt đẹp được cất giấu chỗ sâu nhất của kí ức. Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh xinh đẹp sải bước vào quán cà phê xa hoa. Tiếng giày cao gót vang lên thánh thót theo nhịp bước, cô gái kia tự nhiên phóng khoáng mà ngồi vào vị trí đối diện. Người con giá này thoạt nhìn ưu tú, làn da trắng nõn, mái tóc uốn lượn càng thêm quyến rũ, hơi thở ôn nhu, toàn thân toát ra khí chất tao nhã mà cao quý. “Mân Mân, sao… Nhìn nụ cười âm trầm cùng con ngươi đen thẫm không thấy đáy, nàng không khỏi rét lạnh cả người, theo bản năng lùi về sau: “Số tiền kia cuối tuần tôi sẽ trả cho anh.”“Em lấy cái gì trả?” Hắn nhìn chằm chằm nàng, bạc môi hiện ra một nụ cười tà tứ, “Mượn Lôi Thiếu Đằng? Người hắn hắn còn chẳng lo được, tôi nghĩ em hẳn là đang tìm người cho vay tiền.”Sao hắn biết mình đang định làm chuyện này? Nàng giật mình không thôi, chẳng lẽ chuyện ở quán cà phê là trò quỷ hắn bày ra? Lại nhớ đến vẻ mặt tên vệ sĩ khi nói chuyện, ánh mắt lóe ra không ngừng, chột chột dạ dạ. Xem ra chuyện cha Lôi Thiếu Đằng mắc bệnh chỉ là lừa gạt.Nàng buồn bực trừng mắt nhìn hắn, hai tròng mắt như phun hỏa, gầm nhẹ: “Nhất định là anh đem chuyện tôi cùng Lôi Thiếu Đằng nói cho cha anh ấy đúng không? Anh làm như vậy đơn giản chính là bắt tôi chấp nhận hợp đồng kia. Anh thật đê tiện!”Phút chốc, hắn giơ tay bắt lấy cổ tay nàng, nàng theo bản năng muốn giãy dụa, lại bị cánh tay mạnh mẽ của hắn kéo vào ngực. Hắn hơi nhếch môi, ánh mắt âm u mang theo một chút ph*ng đ*ng.“Chỉ cần trả giá thân thể của em là có thể trả số tiền ba trăm vạn kia, em hẳn phải cảm thấy may mắn mới đúng. May mắn vì một nữ nhân bình thường vô kì như vậy có thể có giá tới ba trăm vạn.”“Anh…” Nàng tức tới mặt trắng bệch, ra sức dãy dụa, nhưng tay hắn càng lúc càng siết chặt đến mức cổ tay nàng đau đớn khó nhịn, nước mắt gần như sắp rơi xuống.“Quyền quyết định nằm trong tay em.” Hai tròng mắt u hàn trói chặt nàng, “Chín giờ sáng ngày mai, là kỳ hạn cuối cùng của cô nhi viện, nếu bọn họ không dọn ra, tôi sẽ phái người tới trực tiếp mời bọn họ đi ra.”Nháy mắt, lời hắn vừa thốt ra đã có tác dụng uy h**p, nàng nhìn khuôn mặt lạnh lùng cứng răn, cắn chặt môi dưới. Nàng biết hắn không phải chỉ nói chơi, hắn tuyệt đối sẽ làm như vậy. Giờ thêm chuyện cô nhi viện, đột nhiên nàng cảm thấy chính mình trước mặt hắn không hề có sức kháng cự.Hắn nói đúng, bọn trẻ trong cô nhi viện đi hay ở lại hoàn toàn nằm trong tay nàng, nhưng là nàng phải cúi đầu, lừa dối Chỉ Dao, l*m t*nh phụ của hắn, hai lựa chọn này thật khó khăn…“Tôi… Cần suy nghĩ một chút.” Nàng do dự không chừng, gục đầu xuống, cảm thấy thật đau đầu.“Đương nhiên.” Hắ n buông cổ tay nàng ra, giọng nói trở nên thoải mái, nhưng con ngươi sắc bén lại lóe ra tia xảo trá.Trên bàn đám phán, mọi việc của hắn đều thuận lợi, đơn giản vì hắn hoàn toàn nắm rõ tâm lý đối phương biến hóa ra sao, rồi cuối cùng hắn sẽ trở thành kẻ thắng cuộc. Mà nàng trong mắt hắn, cùng lắm chỉ là đối thủ sơ cấp, chỉ cần động vài ngón tay, nàng sẽ thành vật trong lòng bàn tay hắn.Nàng đẩy cửa xe, bước ra còn quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái. Hắn miễn cưỡng tựa vào ghế ngồi, thân ảnh cao lớn lại làm cho người ta cảm thấy một áp lực vô hình.Không thể tưởng tượng được , đường đường là một tổng tài tập đoàn xuyên quốc gia, vì bắt nàng đi vào khuôn khổ, không thủ đoạn nào không dùng đến. Hắn chính là ma quỷ đến từ địa ngục, hoặc là gọi hắn là ma vương tà ác cũng không quá.

Chương 41: Cần suy nghĩ