Một quán cà phê với bầu không khí ưu nhã, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, điều hòa thổi nhè nhẹ xua tan cái nóng bức của ngày hè. Một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt, nét đẹp tinh xảo đầy vẻ kiều mị, mái tóc đen dài xõa tung, đôi mắt đầy vẻ kiên nghị, phía trên là hàng mi thon dài, mềm mại, môi nàng hơi nhếch lên, tiết lộ một tia lo lắng. Người bồi bàn nho nhã mang lên tách cà phê thứ tư, rồi lẳng lặng lui xuống. Nàng là khách quen ở đây, mỗi lần từ nơi đó trở về, việc đầu tiên phải làm, chính là đến nơi đây lẳng lặng ngồi một lúc để ngẫm lại những hồi ức tốt đẹp được cất giấu chỗ sâu nhất của kí ức. Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh xinh đẹp sải bước vào quán cà phê xa hoa. Tiếng giày cao gót vang lên thánh thót theo nhịp bước, cô gái kia tự nhiên phóng khoáng mà ngồi vào vị trí đối diện. Người con giá này thoạt nhìn ưu tú, làn da trắng nõn, mái tóc uốn lượn càng thêm quyến rũ, hơi thở ôn nhu, toàn thân toát ra khí chất tao nhã mà cao quý. “Mân Mân, sao…

Chương 49: Kỳ hạn một năm

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng TàiTác giả: Cổ Phán Quỳnh YTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột quán cà phê với bầu không khí ưu nhã, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, điều hòa thổi nhè nhẹ xua tan cái nóng bức của ngày hè. Một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt, nét đẹp tinh xảo đầy vẻ kiều mị, mái tóc đen dài xõa tung, đôi mắt đầy vẻ kiên nghị, phía trên là hàng mi thon dài, mềm mại, môi nàng hơi nhếch lên, tiết lộ một tia lo lắng. Người bồi bàn nho nhã mang lên tách cà phê thứ tư, rồi lẳng lặng lui xuống. Nàng là khách quen ở đây, mỗi lần từ nơi đó trở về, việc đầu tiên phải làm, chính là đến nơi đây lẳng lặng ngồi một lúc để ngẫm lại những hồi ức tốt đẹp được cất giấu chỗ sâu nhất của kí ức. Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh xinh đẹp sải bước vào quán cà phê xa hoa. Tiếng giày cao gót vang lên thánh thót theo nhịp bước, cô gái kia tự nhiên phóng khoáng mà ngồi vào vị trí đối diện. Người con giá này thoạt nhìn ưu tú, làn da trắng nõn, mái tóc uốn lượn càng thêm quyến rũ, hơi thở ôn nhu, toàn thân toát ra khí chất tao nhã mà cao quý. “Mân Mân, sao… “Em cảm thấy thời gian quá ngắn?” Khuôn mặt tuấn tú nhưng âm trầm của hắn trong nháy mắt đã tới gần nàng, giọng điệu nhẹ nhàng quâng bơ lại mang theo kiên quyết: “Thời gian thêm vào đến một năm.”Nàng kinh ngạc trừng lớn mắt, bị sự cường ngạnh bá đạo của hắn làm cho thất kinh: “Không được! Tôi không…”Phút chốc hắn nâng cằm nàng lên, đôi mắt thâm u hơi hơi nheo lại: “Hợp đồng viết rất rõ ràng, điều đầu tiên khi l*m t*nh nhân là phải nhu thuận dịu ngoan, mà không phải một mặt phản bác tôi, em vừa xúc phạm tôi, hẳn là phải bị trừng phạt.”“Hắt xì…” Nàng che miệng, đứng lúc xua tay tránh cho hắn đụng vào, lui ra sau mấy bước, “Anh không nên dựa vào tôi gần quá, hôm nay tôi bị cảm, phát sốt, nếu không sẽ lây bệnh cho anh.”“Bệnh của em tới thật đúng lúc.” Hắn khẽ mở bạc môi, đôi mắt lợi hại bắn thẳng vào nàng, có một loại quyết đoán nhìn thấu lòng người.Nàng hơi nhìn đi chỗ khác, hấp hấp mũi, dùng khăn tay lau nước mắt không ngừng chảy ra. Nàng cố ý ngâm nước lạnh vì tránh né hắn đụng vào, tuy rằng không phải kế lâu dài, nhưng đây là phương páp duy nhất nàng có thể nghĩ đến trước mắt.“Em đang phát sốt, cho nên muốn tôi cách xa một chút phải không?” Hắn hừ nhẹ một tiếng, môi gợi lên một chút tươi cười ái muội, “Tôi nghĩ tôi không ngại chăm sóc một bệnh nhân…”Phút chốc, bả vai nàng bị hắn xoay lại, tiếp đó bị hắn đầy ngã vào sô pha. Một loạt hành vi như vậy của hắn nháy mắt quấy rầy trận tuyến đầu tiên của nàng, nàng theo bản năng lùi dần về sau, liên tục xua tay. “Không, không cần, tôi chỉ bị cảm mạo nhẹ thôi, sau này chú ý nghỉ ngơi thì không sao. Anh không cần tới gần, bệnh của tôi sẽ lây…”“Hiện tại em là người phụ nữ của tôi, tôi hắn là phải chăm sóc em thật tốt, sao lại để em tiếp tục khó chịu.” Hơi thở nguy hiểm của hắn đột nhiên tới gần, bàn tay to lớn dần dời đến cúc áo trước ngực nàng.“Anh muốn làm gì?” Nàng th* d*c vì kinh ngạc, vội vàng bắt lấy tay hắn, dùng sức muốn đẩy ra, không ngờ lại bị đối phương kéo lại đây, giam vào lồng ngực.“Hiện tại em là vật sở hữu của tôi, lúc này đây đương nhiên tôi phải kiểm nghiệm một chút trình độ làm vừa lòng tôi của em.” Hắn tà tứ cười, dễ dàng đẩy ra nàng, cực kỳ thuần thục cởi bỏ cúc áo của nàng, da thịt trắng nõn như sữa chợt bại lộ trong không khí.“Nơi này là văn phòng của anh, anh, anh không cần làm như vậy…” Nàng hoàn toàn phát hoảng, tuy rằng biết l*m t*nh phụ là phải làm những gì, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến hành vi lớn mật của hắn còn vượt xa so với tưởng tượng của nàng, dám làm chuyện vượt rào trong văn phòng.Cốc cốc cốc…. Mấy tiếng đập cửa có quy luật đúng lúc vang lên, hắn dừng tay, trầm giọng hỏi. “Chuyện gì?”“Tổng tài, đã đến giờ, ngài nên xuất phát.”Là thanh âm của cô gái kia, nàng như thấy được cứu tinh, dùng hết toàn lực giãy khỏi lòng hắn, lùi đến nơi cách xa hắn nhất, dùng hai tay hốt hoàng che chắn trước ngực.Hắn cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng lên, con ngươi tối đen như mực lóe lên tia sáng lạnh lẽo. “Tốt nhất em đừng nghĩ tiếp tục đùa giỡn, những thứ tôi muốn có được , bất luận kẻ nào cũng đừng tưởng ngăn cản tôi.”

“Em cảm thấy thời gian quá ngắn?” Khuôn mặt tuấn tú nhưng âm trầm của hắn
trong nháy mắt đã tới gần nàng, giọng điệu nhẹ nhàng quâng bơ lại mang theo kiên
quyết: “Thời gian thêm vào đến một năm.”

Nàng kinh ngạc trừng lớn mắt, bị sự cường ngạnh bá đạo của hắn làm cho thất
kinh: “Không được! Tôi không…”

Phút chốc hắn nâng cằm nàng lên, đôi mắt thâm u hơi hơi nheo lại: “Hợp đồng
viết rất rõ ràng, điều đầu tiên khi l*m t*nh nhân là phải nhu thuận dịu ngoan,
mà không phải một mặt phản bác tôi, em vừa xúc phạm tôi, hẳn là phải bị trừng
phạt.”

“Hắt xì…” Nàng che miệng, đứng lúc xua tay tránh cho hắn đụng vào, lui ra sau
mấy bước, “Anh không nên dựa vào tôi gần quá, hôm nay tôi bị cảm, phát sốt, nếu
không sẽ lây bệnh cho anh.”

“Bệnh của em tới thật đúng lúc.” Hắn khẽ mở bạc môi, đôi mắt lợi hại bắn
thẳng vào nàng, có một loại quyết đoán nhìn thấu lòng người.

Nàng hơi nhìn đi chỗ khác, hấp hấp mũi, dùng khăn tay lau nước mắt không
ngừng chảy ra. Nàng cố ý ngâm nước lạnh vì tránh né hắn đụng vào, tuy rằng không
phải kế lâu dài, nhưng đây là phương páp duy nhất nàng có thể nghĩ đến trước
mắt.

“Em đang phát sốt, cho nên muốn tôi cách xa một chút phải không?” Hắn hừ nhẹ
một tiếng, môi gợi lên một chút tươi cười ái muội, “Tôi nghĩ tôi không ngại chăm
sóc một bệnh nhân…”

Phút chốc, bả vai nàng bị hắn xoay lại, tiếp đó bị hắn đầy ngã vào sô pha.
Một loạt hành vi như vậy của hắn nháy mắt quấy rầy trận tuyến đầu tiên của nàng,
nàng theo bản năng lùi dần về sau, liên tục xua tay. “Không, không cần, tôi chỉ
bị cảm mạo nhẹ thôi, sau này chú ý nghỉ ngơi thì không sao. Anh không cần tới
gần, bệnh của tôi sẽ lây…”

“Hiện tại em là người phụ nữ của tôi, tôi hắn là phải chăm sóc em thật tốt,
sao lại để em tiếp tục khó chịu.” Hơi thở nguy hiểm của hắn đột nhiên tới gần,
bàn tay to lớn dần dời đến cúc áo trước ngực nàng.

“Anh muốn làm gì?” Nàng th* d*c vì kinh ngạc, vội vàng bắt lấy tay hắn, dùng
sức muốn đẩy ra, không ngờ lại bị đối phương kéo lại đây, giam vào lồng
ngực.

“Hiện tại em là vật sở hữu của tôi, lúc này đây đương nhiên tôi phải kiểm
nghiệm một chút trình độ làm vừa lòng tôi của em.” Hắn tà tứ cười, dễ dàng đẩy
ra nàng, cực kỳ thuần thục cởi bỏ cúc áo của nàng, da thịt trắng nõn như sữa
chợt bại lộ trong không khí.

“Nơi này là văn phòng của anh, anh, anh không cần làm như vậy…” Nàng hoàn
toàn phát hoảng, tuy rằng biết l*m t*nh phụ là phải làm những gì, nhưng nàng
chưa bao giờ nghĩ đến hành vi lớn mật của hắn còn vượt xa so với tưởng tượng của
nàng, dám làm chuyện vượt rào trong văn phòng.

Cốc cốc cốc…. Mấy tiếng đập cửa có quy luật đúng lúc vang lên, hắn dừng tay,
trầm giọng hỏi. “Chuyện gì?”

“Tổng tài, đã đến giờ, ngài nên xuất phát.”

Là thanh âm của cô gái kia, nàng như thấy được cứu tinh, dùng hết toàn lực
giãy khỏi lòng hắn, lùi đến nơi cách xa hắn nhất, dùng hai tay hốt hoàng che
chắn trước ngực.

Hắn cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng lên, con ngươi tối đen như mực lóe lên
tia sáng lạnh lẽo. “Tốt nhất em đừng nghĩ tiếp tục đùa giỡn, những thứ tôi muốn
có được , bất luận kẻ nào cũng đừng tưởng ngăn cản tôi.”

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng TàiTác giả: Cổ Phán Quỳnh YTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột quán cà phê với bầu không khí ưu nhã, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, điều hòa thổi nhè nhẹ xua tan cái nóng bức của ngày hè. Một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt, nét đẹp tinh xảo đầy vẻ kiều mị, mái tóc đen dài xõa tung, đôi mắt đầy vẻ kiên nghị, phía trên là hàng mi thon dài, mềm mại, môi nàng hơi nhếch lên, tiết lộ một tia lo lắng. Người bồi bàn nho nhã mang lên tách cà phê thứ tư, rồi lẳng lặng lui xuống. Nàng là khách quen ở đây, mỗi lần từ nơi đó trở về, việc đầu tiên phải làm, chính là đến nơi đây lẳng lặng ngồi một lúc để ngẫm lại những hồi ức tốt đẹp được cất giấu chỗ sâu nhất của kí ức. Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh xinh đẹp sải bước vào quán cà phê xa hoa. Tiếng giày cao gót vang lên thánh thót theo nhịp bước, cô gái kia tự nhiên phóng khoáng mà ngồi vào vị trí đối diện. Người con giá này thoạt nhìn ưu tú, làn da trắng nõn, mái tóc uốn lượn càng thêm quyến rũ, hơi thở ôn nhu, toàn thân toát ra khí chất tao nhã mà cao quý. “Mân Mân, sao… “Em cảm thấy thời gian quá ngắn?” Khuôn mặt tuấn tú nhưng âm trầm của hắn trong nháy mắt đã tới gần nàng, giọng điệu nhẹ nhàng quâng bơ lại mang theo kiên quyết: “Thời gian thêm vào đến một năm.”Nàng kinh ngạc trừng lớn mắt, bị sự cường ngạnh bá đạo của hắn làm cho thất kinh: “Không được! Tôi không…”Phút chốc hắn nâng cằm nàng lên, đôi mắt thâm u hơi hơi nheo lại: “Hợp đồng viết rất rõ ràng, điều đầu tiên khi l*m t*nh nhân là phải nhu thuận dịu ngoan, mà không phải một mặt phản bác tôi, em vừa xúc phạm tôi, hẳn là phải bị trừng phạt.”“Hắt xì…” Nàng che miệng, đứng lúc xua tay tránh cho hắn đụng vào, lui ra sau mấy bước, “Anh không nên dựa vào tôi gần quá, hôm nay tôi bị cảm, phát sốt, nếu không sẽ lây bệnh cho anh.”“Bệnh của em tới thật đúng lúc.” Hắn khẽ mở bạc môi, đôi mắt lợi hại bắn thẳng vào nàng, có một loại quyết đoán nhìn thấu lòng người.Nàng hơi nhìn đi chỗ khác, hấp hấp mũi, dùng khăn tay lau nước mắt không ngừng chảy ra. Nàng cố ý ngâm nước lạnh vì tránh né hắn đụng vào, tuy rằng không phải kế lâu dài, nhưng đây là phương páp duy nhất nàng có thể nghĩ đến trước mắt.“Em đang phát sốt, cho nên muốn tôi cách xa một chút phải không?” Hắn hừ nhẹ một tiếng, môi gợi lên một chút tươi cười ái muội, “Tôi nghĩ tôi không ngại chăm sóc một bệnh nhân…”Phút chốc, bả vai nàng bị hắn xoay lại, tiếp đó bị hắn đầy ngã vào sô pha. Một loạt hành vi như vậy của hắn nháy mắt quấy rầy trận tuyến đầu tiên của nàng, nàng theo bản năng lùi dần về sau, liên tục xua tay. “Không, không cần, tôi chỉ bị cảm mạo nhẹ thôi, sau này chú ý nghỉ ngơi thì không sao. Anh không cần tới gần, bệnh của tôi sẽ lây…”“Hiện tại em là người phụ nữ của tôi, tôi hắn là phải chăm sóc em thật tốt, sao lại để em tiếp tục khó chịu.” Hơi thở nguy hiểm của hắn đột nhiên tới gần, bàn tay to lớn dần dời đến cúc áo trước ngực nàng.“Anh muốn làm gì?” Nàng th* d*c vì kinh ngạc, vội vàng bắt lấy tay hắn, dùng sức muốn đẩy ra, không ngờ lại bị đối phương kéo lại đây, giam vào lồng ngực.“Hiện tại em là vật sở hữu của tôi, lúc này đây đương nhiên tôi phải kiểm nghiệm một chút trình độ làm vừa lòng tôi của em.” Hắn tà tứ cười, dễ dàng đẩy ra nàng, cực kỳ thuần thục cởi bỏ cúc áo của nàng, da thịt trắng nõn như sữa chợt bại lộ trong không khí.“Nơi này là văn phòng của anh, anh, anh không cần làm như vậy…” Nàng hoàn toàn phát hoảng, tuy rằng biết l*m t*nh phụ là phải làm những gì, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến hành vi lớn mật của hắn còn vượt xa so với tưởng tượng của nàng, dám làm chuyện vượt rào trong văn phòng.Cốc cốc cốc…. Mấy tiếng đập cửa có quy luật đúng lúc vang lên, hắn dừng tay, trầm giọng hỏi. “Chuyện gì?”“Tổng tài, đã đến giờ, ngài nên xuất phát.”Là thanh âm của cô gái kia, nàng như thấy được cứu tinh, dùng hết toàn lực giãy khỏi lòng hắn, lùi đến nơi cách xa hắn nhất, dùng hai tay hốt hoàng che chắn trước ngực.Hắn cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng lên, con ngươi tối đen như mực lóe lên tia sáng lạnh lẽo. “Tốt nhất em đừng nghĩ tiếp tục đùa giỡn, những thứ tôi muốn có được , bất luận kẻ nào cũng đừng tưởng ngăn cản tôi.”

Chương 49: Kỳ hạn một năm