Một quán cà phê với bầu không khí ưu nhã, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, điều hòa thổi nhè nhẹ xua tan cái nóng bức của ngày hè. Một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt, nét đẹp tinh xảo đầy vẻ kiều mị, mái tóc đen dài xõa tung, đôi mắt đầy vẻ kiên nghị, phía trên là hàng mi thon dài, mềm mại, môi nàng hơi nhếch lên, tiết lộ một tia lo lắng. Người bồi bàn nho nhã mang lên tách cà phê thứ tư, rồi lẳng lặng lui xuống. Nàng là khách quen ở đây, mỗi lần từ nơi đó trở về, việc đầu tiên phải làm, chính là đến nơi đây lẳng lặng ngồi một lúc để ngẫm lại những hồi ức tốt đẹp được cất giấu chỗ sâu nhất của kí ức. Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh xinh đẹp sải bước vào quán cà phê xa hoa. Tiếng giày cao gót vang lên thánh thót theo nhịp bước, cô gái kia tự nhiên phóng khoáng mà ngồi vào vị trí đối diện. Người con giá này thoạt nhìn ưu tú, làn da trắng nõn, mái tóc uốn lượn càng thêm quyến rũ, hơi thở ôn nhu, toàn thân toát ra khí chất tao nhã mà cao quý. “Mân Mân, sao…

Chương 54: Tự mình đa tình

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng TàiTác giả: Cổ Phán Quỳnh YTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột quán cà phê với bầu không khí ưu nhã, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, điều hòa thổi nhè nhẹ xua tan cái nóng bức của ngày hè. Một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt, nét đẹp tinh xảo đầy vẻ kiều mị, mái tóc đen dài xõa tung, đôi mắt đầy vẻ kiên nghị, phía trên là hàng mi thon dài, mềm mại, môi nàng hơi nhếch lên, tiết lộ một tia lo lắng. Người bồi bàn nho nhã mang lên tách cà phê thứ tư, rồi lẳng lặng lui xuống. Nàng là khách quen ở đây, mỗi lần từ nơi đó trở về, việc đầu tiên phải làm, chính là đến nơi đây lẳng lặng ngồi một lúc để ngẫm lại những hồi ức tốt đẹp được cất giấu chỗ sâu nhất của kí ức. Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh xinh đẹp sải bước vào quán cà phê xa hoa. Tiếng giày cao gót vang lên thánh thót theo nhịp bước, cô gái kia tự nhiên phóng khoáng mà ngồi vào vị trí đối diện. Người con giá này thoạt nhìn ưu tú, làn da trắng nõn, mái tóc uốn lượn càng thêm quyến rũ, hơi thở ôn nhu, toàn thân toát ra khí chất tao nhã mà cao quý. “Mân Mân, sao… “Lăng tiểu thư, bính mang [碰忙] một chút.”Bóng đen như không nghe thấy tiếng thét chói tai của nàng, đột nhiên mở miệng nói chuyện.Bính mang? Có ý gì? Đối phương đọc nhấn từng chữ, thanh âm có chút kì quái, Mân Huyên nhìn kĩ, là một vị đại thẩm khoảng trên dưới năm mươi tuổi, biểu cảm trên mặt có chút khô khan nghiêm túc, thân cao ước chừng chỉ tới cằm nàng. Thì ra biệt thự này cũng không phải không một bóng người như nàng nghĩ.Nghe một câu không đầu không cuối, Mân Huyên còn kịp phản ứng, đại thẩm cũng đã tránh ra. Dù sao hoàn cảnh trong biệt thự nàng còn chưa quen thuộc, chẳng bằng theo sau nhìn xem rốt cuộc là có ý gì.Khi đi ngang qua căn phòng thứ hai, vô tình nhìn thấy cảnh cửa vốn khóa chặt hơi hơi mở ra, lòng hiếu kì thúc đẩy nàng muốn vào xem, đại thẩm đi được cực nhanh, nháy mắt đã biến mắt ở cầu thang, nàng chần chờ một lát, quyết định theo sau, còn nhiều thời gian, một hồi trở về sẽ lặng lẽ đi vào.Thân thể phát sốt khiến nàng đau đầu lợi hại, hai tay bấu vào tay vịn cầu thang, đi bước một theo sát đại thẩm tới đại sảnh, xuyên qua cửa hông của đại sảnh, vào một gian nhà ăn sáng ngời.Đại thẩm quay đầu nhìn nàng một cái, chắc ý bảo nàng bước theo sau, hai người một trước một sau đi vào một cửa hông khác, đi tới nhà bếp.Đại thẩm không nói gì, trực tiếp chỉ vào đồ ăn trên bàn, lại chỉ chỉ nhà ăn bên ngoài, Mân Huyên nháy mắt đã hiểu ý của bà. ” Bác bảo cháu giúp bác bưng đồ ăn có phải hay không?”Đại thẩm nhìn chằm chằm cử động môi khi nói chuyện của Mân Huyên, ước chừng phải mười giây sau, mới phản ứng, liên tục gật đầu. “Đúng.”Mân Huyên bừng tỉnh đại ngộ, vừa rồi đại thẩm nói “bính mang” thật ra là giúp đỡ [帮忙: bang mang] , ánh mắt không khỏi tràn ngập đồng tình, theo nàng biết, người có khả năng nghe không tốt tuy rằng nói chuyện cũng giống người bình thường, nhưng cơ bản phát âm có chút khó khăn, hơn nữa bọn họ ” nghe” người khác nói đều dựa vào cử động môi khi nói, sau đó phân tích theo nội dung lời nói. Xem ra vị đại thẩm thuộc loại tình huống này.Mân Huyên cười cười với đại thẩm, cầm lấy đồ ăn trên bàn đi hướng nhà ăn bên ngoài, khi quay lại phòng bếp, ngửi thấy mùi đồ ăn, đại thẩm đang làm đồ ăn Ý thơm ngon.Một lát sau, đại thẩm bê đồ ăn thơm nức mũi ra phòng bếp, Mân Huyên theo phía sau, nhìn theo vóc dáng thấp bé của đại thẩm, trước đây ở Lăng trạch đều là chính mình nấu cơm, chưa từng có người làm cho nàng một chút cơm, không hề tưởng được ngày đầu tiên đến đây đại thẩm đã làm cho nàng đồ ăn Ý, nhất thời trong lòng liền cảm thấy ấm áp cảm động.Nàng kéo ghế ra, đang chuẩn bị ngồi xuống thưởng thưc, ai ngờ một câu kế tiếp của đại thẩm đập nát ý tưởng của nàng. “Lăng tiểu thư, cháu đi kêu thiếu gia xuống dưới dùng cơm chiều.”“Anh ta, anh ta ở nhà? Anh ta trở về khi nào?” Mân Huyên giật mình, nói chuyện có chút lắp bắp, nói vậy bàn đồ ăn Ý này cũng phải dành cho nàng, mà dành cho Doãn Lạc Hàn.Nhất thời, động tác chuẩn bị ngồi xuống của nàng cứng lại trong không khí, tròng mắt cũng trở nên ướt át, đột nhiên cảm thấy mình thật giống tiểu sửu [kẻ ngốc], tự mình đa tình. Nghĩ đến nơi này có thể hưởng thụ đến ấm áp, nàng thực sự là mười phân sai, chính mình cùng lắm chỉ có thân phận tình phụ mà thôi.

“Lăng tiểu thư, bính mang [碰忙] một chút.”

Bóng đen như không nghe thấy tiếng thét chói tai của nàng, đột nhiên mở miệng
nói chuyện.

Bính mang? Có ý gì? Đối phương đọc nhấn từng chữ, thanh âm có chút kì quái,
Mân Huyên nhìn kĩ, là một vị đại thẩm khoảng trên dưới năm mươi tuổi, biểu cảm
trên mặt có chút khô khan nghiêm túc, thân cao ước chừng chỉ tới cằm nàng. Thì
ra biệt thự này cũng không phải không một bóng người như nàng nghĩ.

Nghe một câu không đầu không cuối, Mân Huyên còn kịp phản ứng, đại thẩm cũng
đã tránh ra. Dù sao hoàn cảnh trong biệt thự nàng còn chưa quen thuộc, chẳng
bằng theo sau nhìn xem rốt cuộc là có ý gì.

Khi đi ngang qua căn phòng thứ hai, vô tình nhìn thấy cảnh cửa vốn khóa chặt
hơi hơi mở ra, lòng hiếu kì thúc đẩy nàng muốn vào xem, đại thẩm đi được cực
nhanh, nháy mắt đã biến mắt ở cầu thang, nàng chần chờ một lát, quyết định theo
sau, còn nhiều thời gian, một hồi trở về sẽ lặng lẽ đi vào.

Thân thể phát sốt khiến nàng đau đầu lợi hại, hai tay bấu vào tay vịn cầu
thang, đi bước một theo sát đại thẩm tới đại sảnh, xuyên qua cửa hông của đại
sảnh, vào một gian nhà ăn sáng ngời.

Đại thẩm quay đầu nhìn nàng một cái, chắc ý bảo nàng bước theo sau, hai người
một trước một sau đi vào một cửa hông khác, đi tới nhà bếp.

Đại thẩm không nói gì, trực tiếp chỉ vào đồ ăn trên bàn, lại chỉ chỉ nhà ăn
bên ngoài, Mân Huyên nháy mắt đã hiểu ý của bà. ” Bác bảo cháu giúp bác bưng đồ
ăn có phải hay không?”

Đại thẩm nhìn chằm chằm cử động môi khi nói chuyện của Mân Huyên, ước chừng
phải mười giây sau, mới phản ứng, liên tục gật đầu. “Đúng.”

Mân Huyên bừng tỉnh đại ngộ, vừa rồi đại thẩm nói “bính mang” thật ra là giúp
đỡ [帮忙: bang mang] , ánh mắt không khỏi tràn ngập đồng tình, theo nàng biết,
người có khả năng nghe không tốt tuy rằng nói chuyện cũng giống người bình
thường, nhưng cơ bản phát âm có chút khó khăn, hơn nữa bọn họ ” nghe” người khác
nói đều dựa vào cử động môi khi nói, sau đó phân tích theo nội dung lời nói. Xem
ra vị đại thẩm thuộc loại tình huống này.

Mân Huyên cười cười với đại thẩm, cầm lấy đồ ăn trên bàn đi hướng nhà ăn bên
ngoài, khi quay lại phòng bếp, ngửi thấy mùi đồ ăn, đại thẩm đang làm đồ ăn Ý
thơm ngon.

Một lát sau, đại thẩm bê đồ ăn thơm nức mũi ra phòng bếp, Mân Huyên theo phía
sau, nhìn theo vóc dáng thấp bé của đại thẩm, trước đây ở Lăng trạch đều là
chính mình nấu cơm, chưa từng có người làm cho nàng một chút cơm, không hề tưởng
được ngày đầu tiên đến đây đại thẩm đã làm cho nàng đồ ăn Ý, nhất thời trong
lòng liền cảm thấy ấm áp cảm động.

Nàng kéo ghế ra, đang chuẩn bị ngồi xuống thưởng thưc, ai ngờ một câu kế tiếp
của đại thẩm đập nát ý tưởng của nàng. “Lăng tiểu thư, cháu đi kêu thiếu gia
xuống dưới dùng cơm chiều.”

“Anh ta, anh ta ở nhà? Anh ta trở về khi nào?” Mân Huyên giật mình, nói
chuyện có chút lắp bắp, nói vậy bàn đồ ăn Ý này cũng phải dành cho nàng, mà dành
cho Doãn Lạc Hàn.

Nhất thời, động tác chuẩn bị ngồi xuống của nàng cứng lại trong không khí,
tròng mắt cũng trở nên ướt át, đột nhiên cảm thấy mình thật giống tiểu sửu [kẻ
ngốc], tự mình đa tình. Nghĩ đến nơi này có thể hưởng thụ đến ấm áp, nàng thực
sự là mười phân sai, chính mình cùng lắm chỉ có thân phận tình phụ mà thôi.

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng TàiTác giả: Cổ Phán Quỳnh YTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột quán cà phê với bầu không khí ưu nhã, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, điều hòa thổi nhè nhẹ xua tan cái nóng bức của ngày hè. Một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt, nét đẹp tinh xảo đầy vẻ kiều mị, mái tóc đen dài xõa tung, đôi mắt đầy vẻ kiên nghị, phía trên là hàng mi thon dài, mềm mại, môi nàng hơi nhếch lên, tiết lộ một tia lo lắng. Người bồi bàn nho nhã mang lên tách cà phê thứ tư, rồi lẳng lặng lui xuống. Nàng là khách quen ở đây, mỗi lần từ nơi đó trở về, việc đầu tiên phải làm, chính là đến nơi đây lẳng lặng ngồi một lúc để ngẫm lại những hồi ức tốt đẹp được cất giấu chỗ sâu nhất của kí ức. Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh xinh đẹp sải bước vào quán cà phê xa hoa. Tiếng giày cao gót vang lên thánh thót theo nhịp bước, cô gái kia tự nhiên phóng khoáng mà ngồi vào vị trí đối diện. Người con giá này thoạt nhìn ưu tú, làn da trắng nõn, mái tóc uốn lượn càng thêm quyến rũ, hơi thở ôn nhu, toàn thân toát ra khí chất tao nhã mà cao quý. “Mân Mân, sao… “Lăng tiểu thư, bính mang [碰忙] một chút.”Bóng đen như không nghe thấy tiếng thét chói tai của nàng, đột nhiên mở miệng nói chuyện.Bính mang? Có ý gì? Đối phương đọc nhấn từng chữ, thanh âm có chút kì quái, Mân Huyên nhìn kĩ, là một vị đại thẩm khoảng trên dưới năm mươi tuổi, biểu cảm trên mặt có chút khô khan nghiêm túc, thân cao ước chừng chỉ tới cằm nàng. Thì ra biệt thự này cũng không phải không một bóng người như nàng nghĩ.Nghe một câu không đầu không cuối, Mân Huyên còn kịp phản ứng, đại thẩm cũng đã tránh ra. Dù sao hoàn cảnh trong biệt thự nàng còn chưa quen thuộc, chẳng bằng theo sau nhìn xem rốt cuộc là có ý gì.Khi đi ngang qua căn phòng thứ hai, vô tình nhìn thấy cảnh cửa vốn khóa chặt hơi hơi mở ra, lòng hiếu kì thúc đẩy nàng muốn vào xem, đại thẩm đi được cực nhanh, nháy mắt đã biến mắt ở cầu thang, nàng chần chờ một lát, quyết định theo sau, còn nhiều thời gian, một hồi trở về sẽ lặng lẽ đi vào.Thân thể phát sốt khiến nàng đau đầu lợi hại, hai tay bấu vào tay vịn cầu thang, đi bước một theo sát đại thẩm tới đại sảnh, xuyên qua cửa hông của đại sảnh, vào một gian nhà ăn sáng ngời.Đại thẩm quay đầu nhìn nàng một cái, chắc ý bảo nàng bước theo sau, hai người một trước một sau đi vào một cửa hông khác, đi tới nhà bếp.Đại thẩm không nói gì, trực tiếp chỉ vào đồ ăn trên bàn, lại chỉ chỉ nhà ăn bên ngoài, Mân Huyên nháy mắt đã hiểu ý của bà. ” Bác bảo cháu giúp bác bưng đồ ăn có phải hay không?”Đại thẩm nhìn chằm chằm cử động môi khi nói chuyện của Mân Huyên, ước chừng phải mười giây sau, mới phản ứng, liên tục gật đầu. “Đúng.”Mân Huyên bừng tỉnh đại ngộ, vừa rồi đại thẩm nói “bính mang” thật ra là giúp đỡ [帮忙: bang mang] , ánh mắt không khỏi tràn ngập đồng tình, theo nàng biết, người có khả năng nghe không tốt tuy rằng nói chuyện cũng giống người bình thường, nhưng cơ bản phát âm có chút khó khăn, hơn nữa bọn họ ” nghe” người khác nói đều dựa vào cử động môi khi nói, sau đó phân tích theo nội dung lời nói. Xem ra vị đại thẩm thuộc loại tình huống này.Mân Huyên cười cười với đại thẩm, cầm lấy đồ ăn trên bàn đi hướng nhà ăn bên ngoài, khi quay lại phòng bếp, ngửi thấy mùi đồ ăn, đại thẩm đang làm đồ ăn Ý thơm ngon.Một lát sau, đại thẩm bê đồ ăn thơm nức mũi ra phòng bếp, Mân Huyên theo phía sau, nhìn theo vóc dáng thấp bé của đại thẩm, trước đây ở Lăng trạch đều là chính mình nấu cơm, chưa từng có người làm cho nàng một chút cơm, không hề tưởng được ngày đầu tiên đến đây đại thẩm đã làm cho nàng đồ ăn Ý, nhất thời trong lòng liền cảm thấy ấm áp cảm động.Nàng kéo ghế ra, đang chuẩn bị ngồi xuống thưởng thưc, ai ngờ một câu kế tiếp của đại thẩm đập nát ý tưởng của nàng. “Lăng tiểu thư, cháu đi kêu thiếu gia xuống dưới dùng cơm chiều.”“Anh ta, anh ta ở nhà? Anh ta trở về khi nào?” Mân Huyên giật mình, nói chuyện có chút lắp bắp, nói vậy bàn đồ ăn Ý này cũng phải dành cho nàng, mà dành cho Doãn Lạc Hàn.Nhất thời, động tác chuẩn bị ngồi xuống của nàng cứng lại trong không khí, tròng mắt cũng trở nên ướt át, đột nhiên cảm thấy mình thật giống tiểu sửu [kẻ ngốc], tự mình đa tình. Nghĩ đến nơi này có thể hưởng thụ đến ấm áp, nàng thực sự là mười phân sai, chính mình cùng lắm chỉ có thân phận tình phụ mà thôi.

Chương 54: Tự mình đa tình