Edit: Vân Nhi Hi vọng là sự chờ đợi ngọt ngào. Nhung nhớ là sự ấm áp trong lòng. Bằng hữu là phúc phận tu luyện cả đời. Tình yêu là duyên phận cả đời dây dưa. Chúc mọi người sống trên đời có nhiều vui vẻ! Thật nhiều hạnh phúc! Trong cuộc đời ngắn ngủi này, mỗi người đều có tình cảm, có cách sống riêng của mình. Thượng Đế đều cho mỗi người một thân thể cùng một tư tưởng: công bằng và không công bằng. Công bằng là vì thượng đế đều cho mỗi người chúng ta được sống, bất luận sống như thế nào, thời gian dài hay ngắn; Không công bằng là vì khi thượng đế tạo ra con người đều cho mỗi người chúng ta có một cuộc sống khác nhau, phân chia nghèo khó sang giàu, phân chia người tốt kẻ xấu. Con người có tin tưởng Thượng Đế không? Có người tin, có người không,nhưng dù ngươi tin hay không tin, dù ngươi oán hận Thượng Đế hay không oán hận. Thì theo ý kiến của cô, cô vẫn sẽ sống tốt hơn, sống có ý nghĩa hơn trong cuộc sống ngắn ngủi này, để cuối đời còn lưu lại những kỷ niệm đẹp. Hãy tin tưởng rằng…

Chương 12: Trở về nước

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi ĐiTác giả: Ái Tình Hoa ViênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Vân Nhi Hi vọng là sự chờ đợi ngọt ngào. Nhung nhớ là sự ấm áp trong lòng. Bằng hữu là phúc phận tu luyện cả đời. Tình yêu là duyên phận cả đời dây dưa. Chúc mọi người sống trên đời có nhiều vui vẻ! Thật nhiều hạnh phúc! Trong cuộc đời ngắn ngủi này, mỗi người đều có tình cảm, có cách sống riêng của mình. Thượng Đế đều cho mỗi người một thân thể cùng một tư tưởng: công bằng và không công bằng. Công bằng là vì thượng đế đều cho mỗi người chúng ta được sống, bất luận sống như thế nào, thời gian dài hay ngắn; Không công bằng là vì khi thượng đế tạo ra con người đều cho mỗi người chúng ta có một cuộc sống khác nhau, phân chia nghèo khó sang giàu, phân chia người tốt kẻ xấu. Con người có tin tưởng Thượng Đế không? Có người tin, có người không,nhưng dù ngươi tin hay không tin, dù ngươi oán hận Thượng Đế hay không oán hận. Thì theo ý kiến của cô, cô vẫn sẽ sống tốt hơn, sống có ý nghĩa hơn trong cuộc sống ngắn ngủi này, để cuối đời còn lưu lại những kỷ niệm đẹp. Hãy tin tưởng rằng… Edit: Vân NhiTrên phi cơ tư nhân của Phàm Ngự ——An Tuyết Thần nghiêng người dựa vào cửa sổ, nhìn quê hương càng ngày càng gần, nghĩ đến cha mẹ, tâm đã sớm bay đến bệnh viện. Mặc dù được Phàm Ngự đặc biệt chăm sóc, cha mẹ cô khôi phục rất nhanh, nhưng cô vẫn luôn lo lắng, khi họ tỉnh lại, sẽ hỏi cô rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cô làm sao nói thật đây.An Tuyết Thần thu hồi suy nghĩ của mình, nhìn Phàm Ngự, lại suy nghĩ: Hắn bất luận ở nơi nào đều làm việc. Bộ dáng làm việc của hắn vừa nghiêm túc lại mị người. Tại sao lại là cô, nếu hắn cần một người phụ nữ đầy đặn gợi cảm chủ động dán chặt lên người, tại sao lại chọn cô, cô là một người rất bình thường mà.Phàm Ngự hơi cong môi một cái, thả tư liệu trong tay ra, nhìn dáng vẻ mê mẫn của An Tuyết Thần, khóe miệng không tự giác giơ lên.An Tuyết Thần thấy bộ mặt cười xấu xa của hắn nhìn mình, cô vội vàng ngó sang chỗ khác, trên mặt còn lưu lại hai đóa hoa đỏ ửng nở rộ.Nhìn An Tuyết Thần như vậy, Phàm Ngự đột nhiên có ý trêu đùa cô."Thế nào, hiện tại mới phát hiện tôi rất đẹp trai sao? Ban đầu chẳng phải rất chán ghét tôi sao? A, là vì câu cá lớn?" Phàm Ngự tựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, rất tự nhiên khoác hai tay lên ghế sa lon.An Tuyết Thần nghe hắn hỏi mình như vậy, lập tức quay đầu tức giận nói: "Không phải, vừa mới bắt đầu tôi thật chán ghét anh, nhìn thấy anh là tôi muốn ói, sao lại thấy anh đẹp trai được. Anh cũng quá tự mình đa tình rồi." Bị chọc tức, An Tuyết Thần nói mà không suy nghĩ. Một hơi nói thật nhiều, mặt cô càng đỏ hơn, thở từng ngụm từng ngụm. Nhưng mặt người kế bên cô thì hắc tới cực điểm.Phàm Ngự vốn rất tự nhiên nhưng trong nháy mắt đã hóa thành báo đen. Nhìn biểu tình trên gương mặt của Phàm Ngự, An Tuyết Thần biết cô lại nói sai, hơn nữa còn là cực sai.Nhìn vẻ mặt vốn đang rất đắc ý của An Tuyết Thần, nhưng khi nhìn thấy lửa giận của mình liền có biểu hiện ăn năn tự trách, Phàm Ngự đột nhiên bật cười."Bây giờ sợ, lúc nói sao lại không động não suy nghĩ ?" Giọng nói cực kỳ dịu dàng. Chính hắn cũng không biết tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm của cô, đột nhiên lửa giận liền bị dập tắt, ngược lại rất muốn cười."Không có, không có, tôi chỉ là. . . chỉ là. . ." Hỏng bét, cô thế nhưng lại hết ý kiến.Nghe lời nói không mạch lạc của An Tuyết Thần, Phàm Ngự lại càng muốn trêu đùa."Ừ? Chỉ là cái gì?""Chỉ là tôi đang nghĩ tại sao anh lại chọn tôi, mỹ nữ xinh đẹp có rất nhiều, trong khi tôi đây rất bình thường. Dựa vào điều kiện của hắn, muốn cái gì mà không được." An Tuyết Thần nói thật lòng, thay vì lãng phí thời gian nói láo không bằng nói thật sẽ tốt hơn.Nghe cô nói hắn cũng không có giật mình, chỉ nói một câu: "Bảo bối, tôi nói rồi, không cần cố gắng xem xét lòng tôi, hậu quả cô không thể gánh được đâu."Đúng vậy, Phàm Ngự không phải người bình thường, hắn có năng lực rất lớn, chỉ bề ngoài thôi cũng đủ khiến người ta hít thở không thông, huống chi là sau lưng.Ong ong—— điện thoại di động rung lên, là của Phàm Ngự.Liếc mắt nhìn An Tuyết Thần một cái rồi mới cầm điện thoại lên."Mị Ảnh, chuyện gì?""Phàm thiếu, hàng của chúng ta bị cướp rồi. Hình như là Bạch Lang bang tiếp tay, còn đả thương hơn mười huynh đệ của chúng ta." Người trong điện thoại chính là Mị Ảnh, là một trong bốn thuộc hạ trung thành của Phàm Ngự. Ba người còn lại là Hoa Ảnh, Khôi Ảnh, Lăng Ảnh.Ánh mắt Phàm Ngự như muốn giết người, hướng về phía điện thoại nói: "Xem ra, định cho bọn họ tồn tại lâu thêm một chút, nay tự mình dâng mạng, có lý nào lại không nhận. Mị Ảnh, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ."Cúp điện thoại, lần đầu tiên ánh mắt của Phàm Ngự xuất hiện sát khí, hắn cười rất thoải mái không giống thường ngày.An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, hắn rốt cuộc là người như thế nào, sao lại làm cho người ta cảm thấy khó hiểu và bí hiểm.Cảm giác được ánh mắt của An Tuyết Thần, Phàm Ngự để điện thoại di động xuống, khôi phục bộ dạng ph*ng đ*ng trêu đùa."Bảo bối, lại quên những lời tôi vừa nói." Hắn cười tà.An Tuyết Thần giật mình, hắn biết cô đang nghĩ cái gì. Chỉ một cái lắc đầu, cô như nói cho hắn biết rằng cô không có quên.Phàm Ngự hài lòng cười cười, sau đó liền lộ ra biểu tình đáng sợ làm người ta phải sởn tóc gáy.Trời ạ, hắn rốt cuộc là người như thế nào? Hắn tuyệt đối không phải là người bình thường.

Edit: Vân Nhi

Trên phi cơ tư nhân của Phàm Ngự ——

An Tuyết Thần nghiêng người dựa vào cửa sổ, nhìn quê hương càng ngày càng gần, nghĩ đến cha mẹ, tâm đã sớm bay đến bệnh viện. Mặc dù được Phàm Ngự đặc biệt chăm sóc, cha mẹ cô khôi phục rất nhanh, nhưng cô vẫn luôn lo lắng, khi họ tỉnh lại, sẽ hỏi cô rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cô làm sao nói thật đây.

An Tuyết Thần thu hồi suy nghĩ của mình, nhìn Phàm Ngự, lại suy nghĩ: Hắn bất luận ở nơi nào đều làm việc. Bộ dáng làm việc của hắn vừa nghiêm túc lại mị người. Tại sao lại là cô, nếu hắn cần một người phụ nữ đầy đặn gợi cảm chủ động dán chặt lên người, tại sao lại chọn cô, cô là một người rất bình thường mà.

Phàm Ngự hơi cong môi một cái, thả tư liệu trong tay ra, nhìn dáng vẻ mê mẫn của An Tuyết Thần, khóe miệng không tự giác giơ lên.

An Tuyết Thần thấy bộ mặt cười xấu xa của hắn nhìn mình, cô vội vàng ngó sang chỗ khác, trên mặt còn lưu lại hai đóa hoa đỏ ửng nở rộ.

Nhìn An Tuyết Thần như vậy, Phàm Ngự đột nhiên có ý trêu đùa cô.

"Thế nào, hiện tại mới phát hiện tôi rất đẹp trai sao? Ban đầu chẳng phải rất chán ghét tôi sao? A, là vì câu cá lớn?" Phàm Ngự tựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, rất tự nhiên khoác hai tay lên ghế sa lon.

An Tuyết Thần nghe hắn hỏi mình như vậy, lập tức quay đầu tức giận nói: "Không phải, vừa mới bắt đầu tôi thật chán ghét anh, nhìn thấy anh là tôi muốn ói, sao lại thấy anh đẹp trai được. Anh cũng quá tự mình đa tình rồi." Bị chọc tức, An Tuyết Thần nói mà không suy nghĩ. Một hơi nói thật nhiều, mặt cô càng đỏ hơn, thở từng ngụm từng ngụm. Nhưng mặt người kế bên cô thì hắc tới cực điểm.

Phàm Ngự vốn rất tự nhiên nhưng trong nháy mắt đã hóa thành báo đen. Nhìn biểu tình trên gương mặt của Phàm Ngự, An Tuyết Thần biết cô lại nói sai, hơn nữa còn là cực sai.

Nhìn vẻ mặt vốn đang rất đắc ý của An Tuyết Thần, nhưng khi nhìn thấy lửa giận của mình liền có biểu hiện ăn năn tự trách, Phàm Ngự đột nhiên bật cười.

"Bây giờ sợ, lúc nói sao lại không động não suy nghĩ ?" Giọng nói cực kỳ dịu dàng. Chính hắn cũng không biết tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm của cô, đột nhiên lửa giận liền bị dập tắt, ngược lại rất muốn cười.

"Không có, không có, tôi chỉ là. . . chỉ là. . ." Hỏng bét, cô thế nhưng lại hết ý kiến.

Nghe lời nói không mạch lạc của An Tuyết Thần, Phàm Ngự lại càng muốn trêu đùa.

"Ừ? Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là tôi đang nghĩ tại sao anh lại chọn tôi, mỹ nữ xinh đẹp có rất nhiều, trong khi tôi đây rất bình thường. Dựa vào điều kiện của hắn, muốn cái gì mà không được." An Tuyết Thần nói thật lòng, thay vì lãng phí thời gian nói láo không bằng nói thật sẽ tốt hơn.

Nghe cô nói hắn cũng không có giật mình, chỉ nói một câu: "Bảo bối, tôi nói rồi, không cần cố gắng xem xét lòng tôi, hậu quả cô không thể gánh được đâu."

Đúng vậy, Phàm Ngự không phải người bình thường, hắn có năng lực rất lớn, chỉ bề ngoài thôi cũng đủ khiến người ta hít thở không thông, huống chi là sau lưng.

Ong ong—— điện thoại di động rung lên, là của Phàm Ngự.

Liếc mắt nhìn An Tuyết Thần một cái rồi mới cầm điện thoại lên.

"Mị Ảnh, chuyện gì?"

"Phàm thiếu, hàng của chúng ta bị cướp rồi. Hình như là Bạch Lang bang tiếp tay, còn đả thương hơn mười huynh đệ của chúng ta." Người trong điện thoại chính là Mị Ảnh, là một trong bốn thuộc hạ trung thành của Phàm Ngự. Ba người còn lại là Hoa Ảnh, Khôi Ảnh, Lăng Ảnh.

Ánh mắt Phàm Ngự như muốn giết người, hướng về phía điện thoại nói: "Xem ra, định cho bọn họ tồn tại lâu thêm một chút, nay tự mình dâng mạng, có lý nào lại không nhận. Mị Ảnh, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ."

Cúp điện thoại, lần đầu tiên ánh mắt của Phàm Ngự xuất hiện sát khí, hắn cười rất thoải mái không giống thường ngày.

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, hắn rốt cuộc là người như thế nào, sao lại làm cho người ta cảm thấy khó hiểu và bí hiểm.

Cảm giác được ánh mắt của An Tuyết Thần, Phàm Ngự để điện thoại di động xuống, khôi phục bộ dạng ph*ng đ*ng trêu đùa.

"Bảo bối, lại quên những lời tôi vừa nói." Hắn cười tà.

An Tuyết Thần giật mình, hắn biết cô đang nghĩ cái gì. Chỉ một cái lắc đầu, cô như nói cho hắn biết rằng cô không có quên.

Phàm Ngự hài lòng cười cười, sau đó liền lộ ra biểu tình đáng sợ làm người ta phải sởn tóc gáy.

Trời ạ, hắn rốt cuộc là người như thế nào? Hắn tuyệt đối không phải là người bình thường.

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi ĐiTác giả: Ái Tình Hoa ViênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Vân Nhi Hi vọng là sự chờ đợi ngọt ngào. Nhung nhớ là sự ấm áp trong lòng. Bằng hữu là phúc phận tu luyện cả đời. Tình yêu là duyên phận cả đời dây dưa. Chúc mọi người sống trên đời có nhiều vui vẻ! Thật nhiều hạnh phúc! Trong cuộc đời ngắn ngủi này, mỗi người đều có tình cảm, có cách sống riêng của mình. Thượng Đế đều cho mỗi người một thân thể cùng một tư tưởng: công bằng và không công bằng. Công bằng là vì thượng đế đều cho mỗi người chúng ta được sống, bất luận sống như thế nào, thời gian dài hay ngắn; Không công bằng là vì khi thượng đế tạo ra con người đều cho mỗi người chúng ta có một cuộc sống khác nhau, phân chia nghèo khó sang giàu, phân chia người tốt kẻ xấu. Con người có tin tưởng Thượng Đế không? Có người tin, có người không,nhưng dù ngươi tin hay không tin, dù ngươi oán hận Thượng Đế hay không oán hận. Thì theo ý kiến của cô, cô vẫn sẽ sống tốt hơn, sống có ý nghĩa hơn trong cuộc sống ngắn ngủi này, để cuối đời còn lưu lại những kỷ niệm đẹp. Hãy tin tưởng rằng… Edit: Vân NhiTrên phi cơ tư nhân của Phàm Ngự ——An Tuyết Thần nghiêng người dựa vào cửa sổ, nhìn quê hương càng ngày càng gần, nghĩ đến cha mẹ, tâm đã sớm bay đến bệnh viện. Mặc dù được Phàm Ngự đặc biệt chăm sóc, cha mẹ cô khôi phục rất nhanh, nhưng cô vẫn luôn lo lắng, khi họ tỉnh lại, sẽ hỏi cô rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cô làm sao nói thật đây.An Tuyết Thần thu hồi suy nghĩ của mình, nhìn Phàm Ngự, lại suy nghĩ: Hắn bất luận ở nơi nào đều làm việc. Bộ dáng làm việc của hắn vừa nghiêm túc lại mị người. Tại sao lại là cô, nếu hắn cần một người phụ nữ đầy đặn gợi cảm chủ động dán chặt lên người, tại sao lại chọn cô, cô là một người rất bình thường mà.Phàm Ngự hơi cong môi một cái, thả tư liệu trong tay ra, nhìn dáng vẻ mê mẫn của An Tuyết Thần, khóe miệng không tự giác giơ lên.An Tuyết Thần thấy bộ mặt cười xấu xa của hắn nhìn mình, cô vội vàng ngó sang chỗ khác, trên mặt còn lưu lại hai đóa hoa đỏ ửng nở rộ.Nhìn An Tuyết Thần như vậy, Phàm Ngự đột nhiên có ý trêu đùa cô."Thế nào, hiện tại mới phát hiện tôi rất đẹp trai sao? Ban đầu chẳng phải rất chán ghét tôi sao? A, là vì câu cá lớn?" Phàm Ngự tựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, rất tự nhiên khoác hai tay lên ghế sa lon.An Tuyết Thần nghe hắn hỏi mình như vậy, lập tức quay đầu tức giận nói: "Không phải, vừa mới bắt đầu tôi thật chán ghét anh, nhìn thấy anh là tôi muốn ói, sao lại thấy anh đẹp trai được. Anh cũng quá tự mình đa tình rồi." Bị chọc tức, An Tuyết Thần nói mà không suy nghĩ. Một hơi nói thật nhiều, mặt cô càng đỏ hơn, thở từng ngụm từng ngụm. Nhưng mặt người kế bên cô thì hắc tới cực điểm.Phàm Ngự vốn rất tự nhiên nhưng trong nháy mắt đã hóa thành báo đen. Nhìn biểu tình trên gương mặt của Phàm Ngự, An Tuyết Thần biết cô lại nói sai, hơn nữa còn là cực sai.Nhìn vẻ mặt vốn đang rất đắc ý của An Tuyết Thần, nhưng khi nhìn thấy lửa giận của mình liền có biểu hiện ăn năn tự trách, Phàm Ngự đột nhiên bật cười."Bây giờ sợ, lúc nói sao lại không động não suy nghĩ ?" Giọng nói cực kỳ dịu dàng. Chính hắn cũng không biết tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm của cô, đột nhiên lửa giận liền bị dập tắt, ngược lại rất muốn cười."Không có, không có, tôi chỉ là. . . chỉ là. . ." Hỏng bét, cô thế nhưng lại hết ý kiến.Nghe lời nói không mạch lạc của An Tuyết Thần, Phàm Ngự lại càng muốn trêu đùa."Ừ? Chỉ là cái gì?""Chỉ là tôi đang nghĩ tại sao anh lại chọn tôi, mỹ nữ xinh đẹp có rất nhiều, trong khi tôi đây rất bình thường. Dựa vào điều kiện của hắn, muốn cái gì mà không được." An Tuyết Thần nói thật lòng, thay vì lãng phí thời gian nói láo không bằng nói thật sẽ tốt hơn.Nghe cô nói hắn cũng không có giật mình, chỉ nói một câu: "Bảo bối, tôi nói rồi, không cần cố gắng xem xét lòng tôi, hậu quả cô không thể gánh được đâu."Đúng vậy, Phàm Ngự không phải người bình thường, hắn có năng lực rất lớn, chỉ bề ngoài thôi cũng đủ khiến người ta hít thở không thông, huống chi là sau lưng.Ong ong—— điện thoại di động rung lên, là của Phàm Ngự.Liếc mắt nhìn An Tuyết Thần một cái rồi mới cầm điện thoại lên."Mị Ảnh, chuyện gì?""Phàm thiếu, hàng của chúng ta bị cướp rồi. Hình như là Bạch Lang bang tiếp tay, còn đả thương hơn mười huynh đệ của chúng ta." Người trong điện thoại chính là Mị Ảnh, là một trong bốn thuộc hạ trung thành của Phàm Ngự. Ba người còn lại là Hoa Ảnh, Khôi Ảnh, Lăng Ảnh.Ánh mắt Phàm Ngự như muốn giết người, hướng về phía điện thoại nói: "Xem ra, định cho bọn họ tồn tại lâu thêm một chút, nay tự mình dâng mạng, có lý nào lại không nhận. Mị Ảnh, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ."Cúp điện thoại, lần đầu tiên ánh mắt của Phàm Ngự xuất hiện sát khí, hắn cười rất thoải mái không giống thường ngày.An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, hắn rốt cuộc là người như thế nào, sao lại làm cho người ta cảm thấy khó hiểu và bí hiểm.Cảm giác được ánh mắt của An Tuyết Thần, Phàm Ngự để điện thoại di động xuống, khôi phục bộ dạng ph*ng đ*ng trêu đùa."Bảo bối, lại quên những lời tôi vừa nói." Hắn cười tà.An Tuyết Thần giật mình, hắn biết cô đang nghĩ cái gì. Chỉ một cái lắc đầu, cô như nói cho hắn biết rằng cô không có quên.Phàm Ngự hài lòng cười cười, sau đó liền lộ ra biểu tình đáng sợ làm người ta phải sởn tóc gáy.Trời ạ, hắn rốt cuộc là người như thế nào? Hắn tuyệt đối không phải là người bình thường.

Chương 12: Trở về nước