Edit: Vân Nhi Hi vọng là sự chờ đợi ngọt ngào. Nhung nhớ là sự ấm áp trong lòng. Bằng hữu là phúc phận tu luyện cả đời. Tình yêu là duyên phận cả đời dây dưa. Chúc mọi người sống trên đời có nhiều vui vẻ! Thật nhiều hạnh phúc! Trong cuộc đời ngắn ngủi này, mỗi người đều có tình cảm, có cách sống riêng của mình. Thượng Đế đều cho mỗi người một thân thể cùng một tư tưởng: công bằng và không công bằng. Công bằng là vì thượng đế đều cho mỗi người chúng ta được sống, bất luận sống như thế nào, thời gian dài hay ngắn; Không công bằng là vì khi thượng đế tạo ra con người đều cho mỗi người chúng ta có một cuộc sống khác nhau, phân chia nghèo khó sang giàu, phân chia người tốt kẻ xấu. Con người có tin tưởng Thượng Đế không? Có người tin, có người không,nhưng dù ngươi tin hay không tin, dù ngươi oán hận Thượng Đế hay không oán hận. Thì theo ý kiến của cô, cô vẫn sẽ sống tốt hơn, sống có ý nghĩa hơn trong cuộc sống ngắn ngủi này, để cuối đời còn lưu lại những kỷ niệm đẹp. Hãy tin tưởng rằng…

Chương 63: Không ai có thể chạm vào người phụ nữ của tôi

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi ĐiTác giả: Ái Tình Hoa ViênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Vân Nhi Hi vọng là sự chờ đợi ngọt ngào. Nhung nhớ là sự ấm áp trong lòng. Bằng hữu là phúc phận tu luyện cả đời. Tình yêu là duyên phận cả đời dây dưa. Chúc mọi người sống trên đời có nhiều vui vẻ! Thật nhiều hạnh phúc! Trong cuộc đời ngắn ngủi này, mỗi người đều có tình cảm, có cách sống riêng của mình. Thượng Đế đều cho mỗi người một thân thể cùng một tư tưởng: công bằng và không công bằng. Công bằng là vì thượng đế đều cho mỗi người chúng ta được sống, bất luận sống như thế nào, thời gian dài hay ngắn; Không công bằng là vì khi thượng đế tạo ra con người đều cho mỗi người chúng ta có một cuộc sống khác nhau, phân chia nghèo khó sang giàu, phân chia người tốt kẻ xấu. Con người có tin tưởng Thượng Đế không? Có người tin, có người không,nhưng dù ngươi tin hay không tin, dù ngươi oán hận Thượng Đế hay không oán hận. Thì theo ý kiến của cô, cô vẫn sẽ sống tốt hơn, sống có ý nghĩa hơn trong cuộc sống ngắn ngủi này, để cuối đời còn lưu lại những kỷ niệm đẹp. Hãy tin tưởng rằng… Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần ngồi vào trong xe, chú Mã lập tức cho xe nổ máy rời đi. Ngồi trên xe, An Tuyết Thần nhìn thấy sắc mặt không vui của Phàm Ngự. Không biết là cô có phá hư công việc của hắn hay không, rụt rè cô mấp máy đôi môi đỏ.“ Thật xin lỗi.” Nói nhỏ một câu thật xin lỗi, An Tuyết Thần đem đầu cúi thấp giống như một đứa bé khi làm sai việc gì.Phàm Ngự quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của An Tuyết Thần. Gương mặt tức giận cũng dịu đi phần nào. Nâng cằm An Tuyết Thần lên, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt không có một từ nào có thể miêu tả được sự xinh đẹp của nó.“ Em không có sai, cái sai là gương mặt này quá mức sinh đẹp.” Lời nói của Phàm Ngự rất dịu dàng, ánh mắt cũng trở nên mập mờ.An Tuyết Thần thấy sự dịu dàng trên khuôn mặt tuấn tú của Phàm Ngự, gương mặt của cô cũng trở nên đỏ hồng hơn. An Tuyết Thần dựa vào vai Phàm Ngự, hành động này của cô vô tình làm cho hắn nhìn thấy b* ng*c sữa đầy đặn đang rung chuyển của cô. Khiến cho ánh mặt của hắn trở nên mờ mịt, hô hấp có chút rối loạn gấp gáp.Phàm Ngự phả hơi thởi bên tai An Tuyết Thần nói “ Bây giờ là em đang quyến rũ tôi sao?” Đối với lời nói ái muội của hắn, An Tuyết Thần có phần dùng sức nắm chặt hai tay nhỏ bé của cô lại.Phàm Ngự yêu thương hôn lên đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn của An Tuyết Thần, vừa dịu dàng vừa bá đạo. Đầu lưỡi nhẹ nhàng đưa vào miệng, cạy ra hàm răng của An Tuyết Thần tiến vào trong khoang miệng, hưởng thụ hương thơm của riêng cô. Hai đầu lưỡi quấn quýt một chỗ với nhau, trao cho nhau dư vị ngọt ngào của đối phương.Trên gương mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần hiện lên một mảng hồng đỏ rực, Phàm Ngự hô hấp dồn dập, cho đến khi gần hết dưỡng khí mới buông tha môi cô.An Tuyêt Thần nhìn những giọt mồ hôi trên trán Phàm Ngự.“ Chú Mã chạy xe đến chỗ khuất nào đó đi.”Nghe thấy lời nói của Phàm Ngự, trong lòng An Tuyết Thần liền biết hắn muốn làm gì. Khi xe dừng lại ở một chỗ tối ít người qua lại, sau đó chú Mã bước xuống xe rời đi chỗ khác.Biết chú Mã đã đi, An Tuyết Thần bối rối hai tay càng thêm nắm chặt.Nhìn An Tuyết Thần biểu hiện như vậy, càng thêm yêu thích không buông. Một bàn tay to nắm lấy tay nhỏ bé của cô.“ Đã không còn ai làm phiền nữa.”A___________________Bộ lễ phục xinh đẹp của An Tuyết Thần, đã được Phàm Ngự xé làm hai mảnh. Liền xuất hiện ra cơ thể mềm mại đáng yêu của An Tuyết Thần, hương thơm quyến rũ trên cơ thể cô thật sự đã k*ch th*ch hắn. Làm cho người anh em của hắn đã ngâng cao đầu chờ bùng nổ.Phàm Ngự nhìn thân hình phía dưới, vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại trắng mịn, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng vì thẹn thùng e lệ. Khiến cho hắn cảm thấy thật đáng yêu muốn ăn ngay lập tức.Phàm Ngự ở bên tai cô trầm giọng nói, thanh âm trở nên khàn khàn mị hoặc.“ Thật là đẹp.”“ Ừ.”“ A.”Hai người nhanh chóng đạt đến điểm cuối cùng của sự thăng hoa, ở trong xe Phàm Ngự điên cuồng muốn cô.Một lần lại một lần nữa, không biết muốn cô đến bao nhiêu lần. Đến khi hắn có cảm giác thoả mãn mới chậm rãi buông tha cho An Tuyết Thần.Lúc Phàm Ngự lùi ra khỏi cơ thể cô,An Tuyết Thần nhắm chặt hai mắt rồi, trong xe nồng đậm một mùi h**n ** vừa xong.Phàm Ngự cầm lấy âu phục của hắn đắp lên người An Tuyết Thần, sửa sang lại quần áo, bước xuống xe, hút thuốc.“ Này, tên John đó, giáo dục hắn ta cho tốt vào để hắn ta phải biết ai mới là người không thể đụng.” Nói xong cúp điện thoại , rít một hơi thuốc thật sâu.Đứng bên cạnh xe, gió đêm phất nhẹ nhàng qua bên người Phàm Ngự. Mái tóc rối bời che đi phân nữa ánh mắt sắc bén cương nghị của hắn , áo chỉ cài vài nút phía dưới còn phía trên để lộ ra vòng ngực màu đồng, nhìn hắn đẹp một cách lạ thường, vẻ đẹp ấy giống như không thuộc về thế giới này.Phàm Ngự gõ rơi tàn thuốc, nhìn người đẹp ngủ trong xe.“ Người phụ nữ của tôi, không ai có thể chạm vào.”

Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần ngồi vào trong xe, chú Mã lập tức cho xe nổ máy rời đi. Ngồi trên xe, An Tuyết Thần nhìn thấy sắc mặt không vui của Phàm Ngự. Không biết là cô có phá hư công việc của hắn hay không, rụt rè cô mấp máy đôi môi đỏ.

“ Thật xin lỗi.” Nói nhỏ một câu thật xin lỗi, An Tuyết Thần đem đầu cúi thấp giống như một đứa bé khi làm sai việc gì.

Phàm Ngự quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của An Tuyết Thần. Gương mặt tức giận cũng dịu đi phần nào. Nâng cằm An Tuyết Thần lên, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt không có một từ nào có thể miêu tả được sự xinh đẹp của nó.

“ Em không có sai, cái sai là gương mặt này quá mức sinh đẹp.” Lời nói của Phàm Ngự rất dịu dàng, ánh mắt cũng trở nên mập mờ.

An Tuyết Thần thấy sự dịu dàng trên khuôn mặt tuấn tú của Phàm Ngự, gương mặt của cô cũng trở nên đỏ hồng hơn. An Tuyết Thần dựa vào vai Phàm Ngự, hành động này của cô vô tình làm cho hắn nhìn thấy b* ng*c sữa đầy đặn đang rung chuyển của cô. Khiến cho ánh mặt của hắn trở nên mờ mịt, hô hấp có chút rối loạn gấp gáp.

Phàm Ngự phả hơi thởi bên tai An Tuyết Thần nói “ Bây giờ là em đang quyến rũ tôi sao?” Đối với lời nói ái muội của hắn, An Tuyết Thần có phần dùng sức nắm chặt hai tay nhỏ bé của cô lại.

Phàm Ngự yêu thương hôn lên đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn của An Tuyết Thần, vừa dịu dàng vừa bá đạo. Đầu lưỡi nhẹ nhàng đưa vào miệng, cạy ra hàm răng của An Tuyết Thần tiến vào trong khoang miệng, hưởng thụ hương thơm của riêng cô. Hai đầu lưỡi quấn quýt một chỗ với nhau, trao cho nhau dư vị ngọt ngào của đối phương.

Trên gương mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần hiện lên một mảng hồng đỏ rực, Phàm Ngự hô hấp dồn dập, cho đến khi gần hết dưỡng khí mới buông tha môi cô.

An Tuyêt Thần nhìn những giọt mồ hôi trên trán Phàm Ngự.

“ Chú Mã chạy xe đến chỗ khuất nào đó đi.”

Nghe thấy lời nói của Phàm Ngự, trong lòng An Tuyết Thần liền biết hắn muốn làm gì. Khi xe dừng lại ở một chỗ tối ít người qua lại, sau đó chú Mã bước xuống xe rời đi chỗ khác.

Biết chú Mã đã đi, An Tuyết Thần bối rối hai tay càng thêm nắm chặt.

Nhìn An Tuyết Thần biểu hiện như vậy, càng thêm yêu thích không buông. Một bàn tay to nắm lấy tay nhỏ bé của cô.

“ Đã không còn ai làm phiền nữa.”

A___________________

Bộ lễ phục xinh đẹp của An Tuyết Thần, đã được Phàm Ngự xé làm hai mảnh. Liền xuất hiện ra cơ thể mềm mại đáng yêu của An Tuyết Thần, hương thơm quyến rũ trên cơ thể cô thật sự đã k*ch th*ch hắn. Làm cho người anh em của hắn đã ngâng cao đầu chờ bùng nổ.

Phàm Ngự nhìn thân hình phía dưới, vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại trắng mịn, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng vì thẹn thùng e lệ. Khiến cho hắn cảm thấy thật đáng yêu muốn ăn ngay lập tức.

Phàm Ngự ở bên tai cô trầm giọng nói, thanh âm trở nên khàn khàn mị hoặc.

“ Thật là đẹp.”

“ Ừ.”

“ A.”

Hai người nhanh chóng đạt đến điểm cuối cùng của sự thăng hoa, ở trong xe Phàm Ngự điên cuồng muốn cô.

Một lần lại một lần nữa, không biết muốn cô đến bao nhiêu lần. Đến khi hắn có cảm giác thoả mãn mới chậm rãi buông tha cho An Tuyết Thần.

Lúc Phàm Ngự lùi ra khỏi cơ thể cô,An Tuyết Thần nhắm chặt hai mắt rồi, trong xe nồng đậm một mùi h**n ** vừa xong.

Phàm Ngự cầm lấy âu phục của hắn đắp lên người An Tuyết Thần, sửa sang lại quần áo, bước xuống xe, hút thuốc.

“ Này, tên John đó, giáo dục hắn ta cho tốt vào để hắn ta phải biết ai mới là người không thể đụng.” Nói xong cúp điện thoại , rít một hơi thuốc thật sâu.

Đứng bên cạnh xe, gió đêm phất nhẹ nhàng qua bên người Phàm Ngự. Mái tóc rối bời che đi phân nữa ánh mắt sắc bén cương nghị của hắn , áo chỉ cài vài nút phía dưới còn phía trên để lộ ra vòng ngực màu đồng, nhìn hắn đẹp một cách lạ thường, vẻ đẹp ấy giống như không thuộc về thế giới này.

Phàm Ngự gõ rơi tàn thuốc, nhìn người đẹp ngủ trong xe.

“ Người phụ nữ của tôi, không ai có thể chạm vào.”

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi ĐiTác giả: Ái Tình Hoa ViênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Vân Nhi Hi vọng là sự chờ đợi ngọt ngào. Nhung nhớ là sự ấm áp trong lòng. Bằng hữu là phúc phận tu luyện cả đời. Tình yêu là duyên phận cả đời dây dưa. Chúc mọi người sống trên đời có nhiều vui vẻ! Thật nhiều hạnh phúc! Trong cuộc đời ngắn ngủi này, mỗi người đều có tình cảm, có cách sống riêng của mình. Thượng Đế đều cho mỗi người một thân thể cùng một tư tưởng: công bằng và không công bằng. Công bằng là vì thượng đế đều cho mỗi người chúng ta được sống, bất luận sống như thế nào, thời gian dài hay ngắn; Không công bằng là vì khi thượng đế tạo ra con người đều cho mỗi người chúng ta có một cuộc sống khác nhau, phân chia nghèo khó sang giàu, phân chia người tốt kẻ xấu. Con người có tin tưởng Thượng Đế không? Có người tin, có người không,nhưng dù ngươi tin hay không tin, dù ngươi oán hận Thượng Đế hay không oán hận. Thì theo ý kiến của cô, cô vẫn sẽ sống tốt hơn, sống có ý nghĩa hơn trong cuộc sống ngắn ngủi này, để cuối đời còn lưu lại những kỷ niệm đẹp. Hãy tin tưởng rằng… Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần ngồi vào trong xe, chú Mã lập tức cho xe nổ máy rời đi. Ngồi trên xe, An Tuyết Thần nhìn thấy sắc mặt không vui của Phàm Ngự. Không biết là cô có phá hư công việc của hắn hay không, rụt rè cô mấp máy đôi môi đỏ.“ Thật xin lỗi.” Nói nhỏ một câu thật xin lỗi, An Tuyết Thần đem đầu cúi thấp giống như một đứa bé khi làm sai việc gì.Phàm Ngự quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của An Tuyết Thần. Gương mặt tức giận cũng dịu đi phần nào. Nâng cằm An Tuyết Thần lên, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt không có một từ nào có thể miêu tả được sự xinh đẹp của nó.“ Em không có sai, cái sai là gương mặt này quá mức sinh đẹp.” Lời nói của Phàm Ngự rất dịu dàng, ánh mắt cũng trở nên mập mờ.An Tuyết Thần thấy sự dịu dàng trên khuôn mặt tuấn tú của Phàm Ngự, gương mặt của cô cũng trở nên đỏ hồng hơn. An Tuyết Thần dựa vào vai Phàm Ngự, hành động này của cô vô tình làm cho hắn nhìn thấy b* ng*c sữa đầy đặn đang rung chuyển của cô. Khiến cho ánh mặt của hắn trở nên mờ mịt, hô hấp có chút rối loạn gấp gáp.Phàm Ngự phả hơi thởi bên tai An Tuyết Thần nói “ Bây giờ là em đang quyến rũ tôi sao?” Đối với lời nói ái muội của hắn, An Tuyết Thần có phần dùng sức nắm chặt hai tay nhỏ bé của cô lại.Phàm Ngự yêu thương hôn lên đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn của An Tuyết Thần, vừa dịu dàng vừa bá đạo. Đầu lưỡi nhẹ nhàng đưa vào miệng, cạy ra hàm răng của An Tuyết Thần tiến vào trong khoang miệng, hưởng thụ hương thơm của riêng cô. Hai đầu lưỡi quấn quýt một chỗ với nhau, trao cho nhau dư vị ngọt ngào của đối phương.Trên gương mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần hiện lên một mảng hồng đỏ rực, Phàm Ngự hô hấp dồn dập, cho đến khi gần hết dưỡng khí mới buông tha môi cô.An Tuyêt Thần nhìn những giọt mồ hôi trên trán Phàm Ngự.“ Chú Mã chạy xe đến chỗ khuất nào đó đi.”Nghe thấy lời nói của Phàm Ngự, trong lòng An Tuyết Thần liền biết hắn muốn làm gì. Khi xe dừng lại ở một chỗ tối ít người qua lại, sau đó chú Mã bước xuống xe rời đi chỗ khác.Biết chú Mã đã đi, An Tuyết Thần bối rối hai tay càng thêm nắm chặt.Nhìn An Tuyết Thần biểu hiện như vậy, càng thêm yêu thích không buông. Một bàn tay to nắm lấy tay nhỏ bé của cô.“ Đã không còn ai làm phiền nữa.”A___________________Bộ lễ phục xinh đẹp của An Tuyết Thần, đã được Phàm Ngự xé làm hai mảnh. Liền xuất hiện ra cơ thể mềm mại đáng yêu của An Tuyết Thần, hương thơm quyến rũ trên cơ thể cô thật sự đã k*ch th*ch hắn. Làm cho người anh em của hắn đã ngâng cao đầu chờ bùng nổ.Phàm Ngự nhìn thân hình phía dưới, vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại trắng mịn, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng vì thẹn thùng e lệ. Khiến cho hắn cảm thấy thật đáng yêu muốn ăn ngay lập tức.Phàm Ngự ở bên tai cô trầm giọng nói, thanh âm trở nên khàn khàn mị hoặc.“ Thật là đẹp.”“ Ừ.”“ A.”Hai người nhanh chóng đạt đến điểm cuối cùng của sự thăng hoa, ở trong xe Phàm Ngự điên cuồng muốn cô.Một lần lại một lần nữa, không biết muốn cô đến bao nhiêu lần. Đến khi hắn có cảm giác thoả mãn mới chậm rãi buông tha cho An Tuyết Thần.Lúc Phàm Ngự lùi ra khỏi cơ thể cô,An Tuyết Thần nhắm chặt hai mắt rồi, trong xe nồng đậm một mùi h**n ** vừa xong.Phàm Ngự cầm lấy âu phục của hắn đắp lên người An Tuyết Thần, sửa sang lại quần áo, bước xuống xe, hút thuốc.“ Này, tên John đó, giáo dục hắn ta cho tốt vào để hắn ta phải biết ai mới là người không thể đụng.” Nói xong cúp điện thoại , rít một hơi thuốc thật sâu.Đứng bên cạnh xe, gió đêm phất nhẹ nhàng qua bên người Phàm Ngự. Mái tóc rối bời che đi phân nữa ánh mắt sắc bén cương nghị của hắn , áo chỉ cài vài nút phía dưới còn phía trên để lộ ra vòng ngực màu đồng, nhìn hắn đẹp một cách lạ thường, vẻ đẹp ấy giống như không thuộc về thế giới này.Phàm Ngự gõ rơi tàn thuốc, nhìn người đẹp ngủ trong xe.“ Người phụ nữ của tôi, không ai có thể chạm vào.”

Chương 63: Không ai có thể chạm vào người phụ nữ của tôi