Edit: Vân Nhi Hi vọng là sự chờ đợi ngọt ngào. Nhung nhớ là sự ấm áp trong lòng. Bằng hữu là phúc phận tu luyện cả đời. Tình yêu là duyên phận cả đời dây dưa. Chúc mọi người sống trên đời có nhiều vui vẻ! Thật nhiều hạnh phúc! Trong cuộc đời ngắn ngủi này, mỗi người đều có tình cảm, có cách sống riêng của mình. Thượng Đế đều cho mỗi người một thân thể cùng một tư tưởng: công bằng và không công bằng. Công bằng là vì thượng đế đều cho mỗi người chúng ta được sống, bất luận sống như thế nào, thời gian dài hay ngắn; Không công bằng là vì khi thượng đế tạo ra con người đều cho mỗi người chúng ta có một cuộc sống khác nhau, phân chia nghèo khó sang giàu, phân chia người tốt kẻ xấu. Con người có tin tưởng Thượng Đế không? Có người tin, có người không,nhưng dù ngươi tin hay không tin, dù ngươi oán hận Thượng Đế hay không oán hận. Thì theo ý kiến của cô, cô vẫn sẽ sống tốt hơn, sống có ý nghĩa hơn trong cuộc sống ngắn ngủi này, để cuối đời còn lưu lại những kỷ niệm đẹp. Hãy tin tưởng rằng…
Chương 66: Thành tích
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi ĐiTác giả: Ái Tình Hoa ViênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Vân Nhi Hi vọng là sự chờ đợi ngọt ngào. Nhung nhớ là sự ấm áp trong lòng. Bằng hữu là phúc phận tu luyện cả đời. Tình yêu là duyên phận cả đời dây dưa. Chúc mọi người sống trên đời có nhiều vui vẻ! Thật nhiều hạnh phúc! Trong cuộc đời ngắn ngủi này, mỗi người đều có tình cảm, có cách sống riêng của mình. Thượng Đế đều cho mỗi người một thân thể cùng một tư tưởng: công bằng và không công bằng. Công bằng là vì thượng đế đều cho mỗi người chúng ta được sống, bất luận sống như thế nào, thời gian dài hay ngắn; Không công bằng là vì khi thượng đế tạo ra con người đều cho mỗi người chúng ta có một cuộc sống khác nhau, phân chia nghèo khó sang giàu, phân chia người tốt kẻ xấu. Con người có tin tưởng Thượng Đế không? Có người tin, có người không,nhưng dù ngươi tin hay không tin, dù ngươi oán hận Thượng Đế hay không oán hận. Thì theo ý kiến của cô, cô vẫn sẽ sống tốt hơn, sống có ý nghĩa hơn trong cuộc sống ngắn ngủi này, để cuối đời còn lưu lại những kỷ niệm đẹp. Hãy tin tưởng rằng… Đôi mắt Phàm Ngự say mê nhìn hai mắt nhắm chặt của An Tuyết Thần. Cho đến cô không thể hô hấp mới dừng lại, rời khỏi môi cô. Đôi mắt xinh đẹp của An Tuyết Thần mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nay đã nhuộm hồng. Một đôi mắt to không biết nên nhìn đi đâu, chuyển động không ngừng.Phàm Ngự trở lại vị trí của mình, nâng chiếc đệm xe lên."Đi thôi, bảo bối, đi xem thành tích của em thế nào." Vừa nói dứt lời, phóng xe lao về phía trước.【 Lời tác giả: tài lái xe thật là điên cuồng】Xe Phàm Ngự dừng ở bãi đỗ xe. An Tuyết Thần vội vàng chạy ra ngoài, thấy An Tuyết Thần lao nhanh như tên bắn, hắn từ từ cởi dây an toàn ra, bước xuống xe, thấy mọi người đã vây quanh bảng thông báo rồi.Dáng người An Tuyết Thần không cao nhưng cũng không thấp, nhưng vì quá nhiều người, nên căn bản cô cũng không thể đi đến gần hơn."Để tôi đi xem cho, mọi người nhường đường một chút.""Tuyết Thần, tới đây, tớ ở chỗ này." Lý Viện nhìn thấy An Tuyết Thần, gọi to.Nhìn thấy cánh tay mập mạp của Lý Viện giơ lên, An Tuyết Thần đi theo hướng đó. Thật vất vả mới chen được lên phía trước.Hai bọn họ, một nhìn bên trong danh sách 100 tên, một nhìn bên ngoài danh sách 100 tên.Không đợi Phàm Ngự bước lên phía trước. Hiệu trưởng đã khom lưng cúi đầu bước đến."Tổng giám đốc, ngài chưa từng đích thân tới đây. Nếu không thì vào phòng làm việc của tôi uống chén trà." Khuôn mặt hung dữ của hiệu trưởng thổn thức nói."Không cần, tại sao lại nhiều người như vậy. Tản bớt ra, đông như thế sẽ làm người khác bị thương." Căn bản hắn cũng không để ý đến hiệu trưởng, chỉ là thấy tình huống thế này, hắn sợ bảo bối của mình bị thương.Hiệu trưởng nghe vậy, lập tức gật đầu, nói: "Đúng, đúng."Hiệu trưởng bước lên phía trước. "Mọi người chú ý, đi đến đây, xếp thành hai hàng, xem xong thì quay về đi."Các bạn học vây quanh, nhìn thấy Phàm Ngự bước đến chỗ đó, không nhìn thấy gì nữa, mọi thứ đều không để ý, xem xong cũng không muốn quay về, mà chỉ muốn ngắm trai đẹp.An Tuyết Thần kéo Lý Viện đến, bắt đầu tìm. Tìm đến mức đầu đầy mồ hôi, mà cũng không thấy. Mặt như đưa đám hỏi Lý Viện."Này, Viện Viện, rốt cuộc bạn có nhìn thấy tên tôi không." An Tuyết Thần vươn người ra, hỏi.Mặt của Viện Viện cũng như đưa đám, nói: "Không có tên của bạn, tớ đã tìm mấy lần rồi."An Tuyết Thần nghe cô ấy nói vậy, nói: "Sao có thể chứ."【 Lời tác giả: chào các bạn, cảm ơn các bạn đã làm bạn với tôi trong suốt chặng đường, tiếp theo sẽ đến phần Giản Nam trở về, mấy người bọn họ gặp lại nhau, sẽ có chuyện gì xảy ra, có phải hay không cảnh còn người mất. Xin các bạn tiếp tục theo dõi, tôi đảm bảo nội dung phía sau sẽ rất đặc sắc, không thể bỏ qua】( Lời của ta: ta thấy đoạn này lời của tác giả hay nên edit hihi^^)"Tuyết Thần, phía trước mặt bạn cũng không có à? Nói không chừng là ở trong đó." Viện Viện lau mồ hôi, nói."Trước mặt? Có thể sao?" Nói xong, Lý Viện kéo An Tuyết Thần bắt đầu tìm ở phía trước. Thời điểm hai người ngẩng đầu lên, giống như lời nói của hai người, nên họ cùng đứng im.An Tuyết Thần nhìn thấy trước mặt là tên người đứng đầu, nói: "Viện Viện, bạn nhìn thấy rồi sao? Đó là tên ai?"Miệng Viện Viện há to. "Hình như là tên bạn, An Tuyết Thần."Hai người quay đầu lại nhìn nhau."A - -""A - -"Hai người căn bản quên mất hình tượng, ôm nhau nhảy lên."Đó là tôi, tôi thi đứng thứ nhất. Viện Viện, tôi không có nhìn lầm." Cô đang vui mừng không hết, nên nào có để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.Viện Viện ôm An Tuyết Thần kêu to. "Đúng vậy,Tuyết Thần, đó là bạn, bạn quá tuyệt vời!” Nói xong liền hôn “chụt” một cái lên mặt An Tuyết Thần.Cái hôn đó khiến cho mặt của Phàm Ngự sa sầm. Nháy mắt ra hiệu cho hiệu trưởng.Hiệu trưởng bước tới bên cạnh An Tuyết Thần."Học sinh An Tuyết Thần, chúc mừng em đã đứng thứ nhất."Cuối cũng, An Tuyết Thần cũng không hoạt bát nữa."Cám ơn hiệu trưởng." Đưa mắt nhìn về phía Phàm Ngự, hơn nữa hướng hắn khinh bỉ ra dấu, đầu ngón tay út hướng xuống dưới. Điều này làm cho hiệu trưởng kinh ngạc quá mức.Chỉ là, Phàm Ngự lại cười như không cười. Đúng lúc này, Lãnh bước tới, khí thế không kém so với Phàm Ngự, giống như ánh nắng mặt trời vậy."Tuyết Thần, chúc mừng bạn đứng nhất." Hắn đưa đôi bàn tay ấm áp ra, ngỏ ý chúc mừng."Cám ơn." Đang định nắm lấy tay Lãnh, thì An Tuyết Thần lại bị một bàn tay ôm trở lại."Hiệu trưởng, hôm nay cô ấy xin nghỉ." Dứt lời, kéo An Tuyết Thần rời đi.Hiệu trưởng vội vàng gật đầu. Bỏ lại Lãnh mỉm cười nhìn hai người rời đi, chỉ là, nụ cười có chút nham hiểm.
Đôi mắt Phàm Ngự say mê nhìn hai mắt nhắm chặt của An Tuyết Thần. Cho đến cô không thể hô hấp mới dừng lại, rời khỏi môi cô. Đôi mắt xinh đẹp của An Tuyết Thần mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nay đã nhuộm hồng. Một đôi mắt to không biết nên nhìn đi đâu, chuyển động không ngừng.
Phàm Ngự trở lại vị trí của mình, nâng chiếc đệm xe lên.
"Đi thôi, bảo bối, đi xem thành tích của em thế nào." Vừa nói dứt lời, phóng xe lao về phía trước.【 Lời tác giả: tài lái xe thật là điên cuồng】
Xe Phàm Ngự dừng ở bãi đỗ xe. An Tuyết Thần vội vàng chạy ra ngoài, thấy An Tuyết Thần lao nhanh như tên bắn, hắn từ từ cởi dây an toàn ra, bước xuống xe, thấy mọi người đã vây quanh bảng thông báo rồi.
Dáng người An Tuyết Thần không cao nhưng cũng không thấp, nhưng vì quá nhiều người, nên căn bản cô cũng không thể đi đến gần hơn.
"Để tôi đi xem cho, mọi người nhường đường một chút."
"Tuyết Thần, tới đây, tớ ở chỗ này." Lý Viện nhìn thấy An Tuyết Thần, gọi to.
Nhìn thấy cánh tay mập mạp của Lý Viện giơ lên, An Tuyết Thần đi theo hướng đó. Thật vất vả mới chen được lên phía trước.
Hai bọn họ, một nhìn bên trong danh sách 100 tên, một nhìn bên ngoài danh sách 100 tên.
Không đợi Phàm Ngự bước lên phía trước. Hiệu trưởng đã khom lưng cúi đầu bước đến.
"Tổng giám đốc, ngài chưa từng đích thân tới đây. Nếu không thì vào phòng làm việc của tôi uống chén trà." Khuôn mặt hung dữ của hiệu trưởng thổn thức nói.
"Không cần, tại sao lại nhiều người như vậy. Tản bớt ra, đông như thế sẽ làm người khác bị thương." Căn bản hắn cũng không để ý đến hiệu trưởng, chỉ là thấy tình huống thế này, hắn sợ bảo bối của mình bị thương.
Hiệu trưởng nghe vậy, lập tức gật đầu, nói: "Đúng, đúng."
Hiệu trưởng bước lên phía trước. "Mọi người chú ý, đi đến đây, xếp thành hai hàng, xem xong thì quay về đi."
Các bạn học vây quanh, nhìn thấy Phàm Ngự bước đến chỗ đó, không nhìn thấy gì nữa, mọi thứ đều không để ý, xem xong cũng không muốn quay về, mà chỉ muốn ngắm trai đẹp.
An Tuyết Thần kéo Lý Viện đến, bắt đầu tìm. Tìm đến mức đầu đầy mồ hôi, mà cũng không thấy. Mặt như đưa đám hỏi Lý Viện.
"Này, Viện Viện, rốt cuộc bạn có nhìn thấy tên tôi không." An Tuyết Thần vươn người ra, hỏi.
Mặt của Viện Viện cũng như đưa đám, nói: "Không có tên của bạn, tớ đã tìm mấy lần rồi."
An Tuyết Thần nghe cô ấy nói vậy, nói: "Sao có thể chứ."
【 Lời tác giả: chào các bạn, cảm ơn các bạn đã làm bạn với tôi trong suốt chặng đường, tiếp theo sẽ đến phần Giản Nam trở về, mấy người bọn họ gặp lại nhau, sẽ có chuyện gì xảy ra, có phải hay không cảnh còn người mất. Xin các bạn tiếp tục theo dõi, tôi đảm bảo nội dung phía sau sẽ rất đặc sắc, không thể bỏ qua】( Lời của ta: ta thấy đoạn này lời của tác giả hay nên edit hihi^^)
"Tuyết Thần, phía trước mặt bạn cũng không có à? Nói không chừng là ở trong đó." Viện Viện lau mồ hôi, nói.
"Trước mặt? Có thể sao?" Nói xong, Lý Viện kéo An Tuyết Thần bắt đầu tìm ở phía trước. Thời điểm hai người ngẩng đầu lên, giống như lời nói của hai người, nên họ cùng đứng im.
An Tuyết Thần nhìn thấy trước mặt là tên người đứng đầu, nói: "Viện Viện, bạn nhìn thấy rồi sao? Đó là tên ai?"
Miệng Viện Viện há to. "Hình như là tên bạn, An Tuyết Thần."
Hai người quay đầu lại nhìn nhau.
"A - -"
"A - -"
Hai người căn bản quên mất hình tượng, ôm nhau nhảy lên.
"Đó là tôi, tôi thi đứng thứ nhất. Viện Viện, tôi không có nhìn lầm." Cô đang vui mừng không hết, nên nào có để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.
Viện Viện ôm An Tuyết Thần kêu to. "Đúng vậy,Tuyết Thần, đó là bạn, bạn quá tuyệt vời!” Nói xong liền hôn “chụt” một cái lên mặt An Tuyết Thần.
Cái hôn đó khiến cho mặt của Phàm Ngự sa sầm. Nháy mắt ra hiệu cho hiệu trưởng.
Hiệu trưởng bước tới bên cạnh An Tuyết Thần.
"Học sinh An Tuyết Thần, chúc mừng em đã đứng thứ nhất."
Cuối cũng, An Tuyết Thần cũng không hoạt bát nữa.
"Cám ơn hiệu trưởng." Đưa mắt nhìn về phía Phàm Ngự, hơn nữa hướng hắn khinh bỉ ra dấu, đầu ngón tay út hướng xuống dưới. Điều này làm cho hiệu trưởng kinh ngạc quá mức.
Chỉ là, Phàm Ngự lại cười như không cười. Đúng lúc này, Lãnh bước tới, khí thế không kém so với Phàm Ngự, giống như ánh nắng mặt trời vậy.
"Tuyết Thần, chúc mừng bạn đứng nhất." Hắn đưa đôi bàn tay ấm áp ra, ngỏ ý chúc mừng.
"Cám ơn." Đang định nắm lấy tay Lãnh, thì An Tuyết Thần lại bị một bàn tay ôm trở lại.
"Hiệu trưởng, hôm nay cô ấy xin nghỉ." Dứt lời, kéo An Tuyết Thần rời đi.
Hiệu trưởng vội vàng gật đầu. Bỏ lại Lãnh mỉm cười nhìn hai người rời đi, chỉ là, nụ cười có chút nham hiểm.
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi ĐiTác giả: Ái Tình Hoa ViênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Vân Nhi Hi vọng là sự chờ đợi ngọt ngào. Nhung nhớ là sự ấm áp trong lòng. Bằng hữu là phúc phận tu luyện cả đời. Tình yêu là duyên phận cả đời dây dưa. Chúc mọi người sống trên đời có nhiều vui vẻ! Thật nhiều hạnh phúc! Trong cuộc đời ngắn ngủi này, mỗi người đều có tình cảm, có cách sống riêng của mình. Thượng Đế đều cho mỗi người một thân thể cùng một tư tưởng: công bằng và không công bằng. Công bằng là vì thượng đế đều cho mỗi người chúng ta được sống, bất luận sống như thế nào, thời gian dài hay ngắn; Không công bằng là vì khi thượng đế tạo ra con người đều cho mỗi người chúng ta có một cuộc sống khác nhau, phân chia nghèo khó sang giàu, phân chia người tốt kẻ xấu. Con người có tin tưởng Thượng Đế không? Có người tin, có người không,nhưng dù ngươi tin hay không tin, dù ngươi oán hận Thượng Đế hay không oán hận. Thì theo ý kiến của cô, cô vẫn sẽ sống tốt hơn, sống có ý nghĩa hơn trong cuộc sống ngắn ngủi này, để cuối đời còn lưu lại những kỷ niệm đẹp. Hãy tin tưởng rằng… Đôi mắt Phàm Ngự say mê nhìn hai mắt nhắm chặt của An Tuyết Thần. Cho đến cô không thể hô hấp mới dừng lại, rời khỏi môi cô. Đôi mắt xinh đẹp của An Tuyết Thần mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nay đã nhuộm hồng. Một đôi mắt to không biết nên nhìn đi đâu, chuyển động không ngừng.Phàm Ngự trở lại vị trí của mình, nâng chiếc đệm xe lên."Đi thôi, bảo bối, đi xem thành tích của em thế nào." Vừa nói dứt lời, phóng xe lao về phía trước.【 Lời tác giả: tài lái xe thật là điên cuồng】Xe Phàm Ngự dừng ở bãi đỗ xe. An Tuyết Thần vội vàng chạy ra ngoài, thấy An Tuyết Thần lao nhanh như tên bắn, hắn từ từ cởi dây an toàn ra, bước xuống xe, thấy mọi người đã vây quanh bảng thông báo rồi.Dáng người An Tuyết Thần không cao nhưng cũng không thấp, nhưng vì quá nhiều người, nên căn bản cô cũng không thể đi đến gần hơn."Để tôi đi xem cho, mọi người nhường đường một chút.""Tuyết Thần, tới đây, tớ ở chỗ này." Lý Viện nhìn thấy An Tuyết Thần, gọi to.Nhìn thấy cánh tay mập mạp của Lý Viện giơ lên, An Tuyết Thần đi theo hướng đó. Thật vất vả mới chen được lên phía trước.Hai bọn họ, một nhìn bên trong danh sách 100 tên, một nhìn bên ngoài danh sách 100 tên.Không đợi Phàm Ngự bước lên phía trước. Hiệu trưởng đã khom lưng cúi đầu bước đến."Tổng giám đốc, ngài chưa từng đích thân tới đây. Nếu không thì vào phòng làm việc của tôi uống chén trà." Khuôn mặt hung dữ của hiệu trưởng thổn thức nói."Không cần, tại sao lại nhiều người như vậy. Tản bớt ra, đông như thế sẽ làm người khác bị thương." Căn bản hắn cũng không để ý đến hiệu trưởng, chỉ là thấy tình huống thế này, hắn sợ bảo bối của mình bị thương.Hiệu trưởng nghe vậy, lập tức gật đầu, nói: "Đúng, đúng."Hiệu trưởng bước lên phía trước. "Mọi người chú ý, đi đến đây, xếp thành hai hàng, xem xong thì quay về đi."Các bạn học vây quanh, nhìn thấy Phàm Ngự bước đến chỗ đó, không nhìn thấy gì nữa, mọi thứ đều không để ý, xem xong cũng không muốn quay về, mà chỉ muốn ngắm trai đẹp.An Tuyết Thần kéo Lý Viện đến, bắt đầu tìm. Tìm đến mức đầu đầy mồ hôi, mà cũng không thấy. Mặt như đưa đám hỏi Lý Viện."Này, Viện Viện, rốt cuộc bạn có nhìn thấy tên tôi không." An Tuyết Thần vươn người ra, hỏi.Mặt của Viện Viện cũng như đưa đám, nói: "Không có tên của bạn, tớ đã tìm mấy lần rồi."An Tuyết Thần nghe cô ấy nói vậy, nói: "Sao có thể chứ."【 Lời tác giả: chào các bạn, cảm ơn các bạn đã làm bạn với tôi trong suốt chặng đường, tiếp theo sẽ đến phần Giản Nam trở về, mấy người bọn họ gặp lại nhau, sẽ có chuyện gì xảy ra, có phải hay không cảnh còn người mất. Xin các bạn tiếp tục theo dõi, tôi đảm bảo nội dung phía sau sẽ rất đặc sắc, không thể bỏ qua】( Lời của ta: ta thấy đoạn này lời của tác giả hay nên edit hihi^^)"Tuyết Thần, phía trước mặt bạn cũng không có à? Nói không chừng là ở trong đó." Viện Viện lau mồ hôi, nói."Trước mặt? Có thể sao?" Nói xong, Lý Viện kéo An Tuyết Thần bắt đầu tìm ở phía trước. Thời điểm hai người ngẩng đầu lên, giống như lời nói của hai người, nên họ cùng đứng im.An Tuyết Thần nhìn thấy trước mặt là tên người đứng đầu, nói: "Viện Viện, bạn nhìn thấy rồi sao? Đó là tên ai?"Miệng Viện Viện há to. "Hình như là tên bạn, An Tuyết Thần."Hai người quay đầu lại nhìn nhau."A - -""A - -"Hai người căn bản quên mất hình tượng, ôm nhau nhảy lên."Đó là tôi, tôi thi đứng thứ nhất. Viện Viện, tôi không có nhìn lầm." Cô đang vui mừng không hết, nên nào có để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.Viện Viện ôm An Tuyết Thần kêu to. "Đúng vậy,Tuyết Thần, đó là bạn, bạn quá tuyệt vời!” Nói xong liền hôn “chụt” một cái lên mặt An Tuyết Thần.Cái hôn đó khiến cho mặt của Phàm Ngự sa sầm. Nháy mắt ra hiệu cho hiệu trưởng.Hiệu trưởng bước tới bên cạnh An Tuyết Thần."Học sinh An Tuyết Thần, chúc mừng em đã đứng thứ nhất."Cuối cũng, An Tuyết Thần cũng không hoạt bát nữa."Cám ơn hiệu trưởng." Đưa mắt nhìn về phía Phàm Ngự, hơn nữa hướng hắn khinh bỉ ra dấu, đầu ngón tay út hướng xuống dưới. Điều này làm cho hiệu trưởng kinh ngạc quá mức.Chỉ là, Phàm Ngự lại cười như không cười. Đúng lúc này, Lãnh bước tới, khí thế không kém so với Phàm Ngự, giống như ánh nắng mặt trời vậy."Tuyết Thần, chúc mừng bạn đứng nhất." Hắn đưa đôi bàn tay ấm áp ra, ngỏ ý chúc mừng."Cám ơn." Đang định nắm lấy tay Lãnh, thì An Tuyết Thần lại bị một bàn tay ôm trở lại."Hiệu trưởng, hôm nay cô ấy xin nghỉ." Dứt lời, kéo An Tuyết Thần rời đi.Hiệu trưởng vội vàng gật đầu. Bỏ lại Lãnh mỉm cười nhìn hai người rời đi, chỉ là, nụ cười có chút nham hiểm.