"Thật xin lỗi" Giọng của Tống Lương Thần có chút không tự nhiên, mắt quét qua góc chăn đang lộ ra cái bắp chân của cô, lập tức xoay đầu nhìn sang hướng khác. Mắt nhìn chằm chằm lên cái bàn toàn là vỏ chai bia, nét mặt lộ ra một tia ảo não. "Àh, không sao đâu" Tử Ngư cười cười mặt có chút xấu hổ, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy cảnh tượng này thật sự có chút máu chó. Cho nên mắt cô liền liếc sang cái áo thun lớn ở bên giường, cô vội vàng nhặt lên, xoay lưng về phía hắn, mặc áo thun ấy lên người. Tay của cô có chút run rẩy, lần tìm mấy lần mà không tìm thấy cái cổ áo để chui vào. Vất vả lắm cô mới mặc xong quần áo, định bước xuống giường, ai ngờ vừa mới đứng dậy, một chân vừa chạm đất lại run rẩy không có chút sức lực nào, cơ thể giống như muốn cùng sàn nhà tiếp xúc thân mật vậy, nhưng thật may mắn là được một đôi tay rắn rỏi giải cứu. Ánh mắt của người đó vẫn còn chút tránh né, nhưng lầm bầm giống như đang giáo dục cô vậy "Vẫn luôn không cẩn thận như vậy" , lúc nói lời này bỗng nhiên nhớ…
Chương 36: ( Màn kịch nhỏ ) Nam nhi có lệ không dễ rơi
Ngại Gì Lên GiườngTác giả: Lưu Tam TamTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Thật xin lỗi" Giọng của Tống Lương Thần có chút không tự nhiên, mắt quét qua góc chăn đang lộ ra cái bắp chân của cô, lập tức xoay đầu nhìn sang hướng khác. Mắt nhìn chằm chằm lên cái bàn toàn là vỏ chai bia, nét mặt lộ ra một tia ảo não. "Àh, không sao đâu" Tử Ngư cười cười mặt có chút xấu hổ, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy cảnh tượng này thật sự có chút máu chó. Cho nên mắt cô liền liếc sang cái áo thun lớn ở bên giường, cô vội vàng nhặt lên, xoay lưng về phía hắn, mặc áo thun ấy lên người. Tay của cô có chút run rẩy, lần tìm mấy lần mà không tìm thấy cái cổ áo để chui vào. Vất vả lắm cô mới mặc xong quần áo, định bước xuống giường, ai ngờ vừa mới đứng dậy, một chân vừa chạm đất lại run rẩy không có chút sức lực nào, cơ thể giống như muốn cùng sàn nhà tiếp xúc thân mật vậy, nhưng thật may mắn là được một đôi tay rắn rỏi giải cứu. Ánh mắt của người đó vẫn còn chút tránh né, nhưng lầm bầm giống như đang giáo dục cô vậy "Vẫn luôn không cẩn thận như vậy" , lúc nói lời này bỗng nhiên nhớ… Rất nhiều năm về sau, người đàn ông lớn thường nghiêm mặt giáo dục con trai của mình "Nam nhi có lệ không dễ rơi" cái quan điểm này thì phía phụ nữ lập tức phản bác "Cuộc sống nên khóc sẽ khóc, nên cười thì cười, tại sao lại phải khổ sở đè nén như vậy.""Nam tử hán đổ máu không đổ lệ." Người đàn ông lớn vuốt đầu của đứa trẻ nói "Bởi vì sau này con sẽ phải bảo vệ một người."Người phụ nữ đang đọc tiểu thuyết ngẩng mặt lên nhìn hắn một cái, hình như rất không đồng ý nói :"Mọi người cùng bảo vệ nhau mới đúng nha, còn nữa lần đó chẳng phải anh cũng đã khóc đó sao?""Hứa Tử Ngư!" Người đàn ông ngẩng đầu lên, đôi mắt rất đẹp nhẹ nhàng nhìn cô."Khóc thật mà!" Người phụ nữ này tiếp tục không biết sống chết mà nói."Trước tiên em nên suy nghĩ kỹ lại một chút nữa xem, ba có chút chuyện muốn nói với mẹ của con." Người đàn ông đứng dậy, đoạt lấy cuốn tiểu thuyết trong tay ai đó ném lên bàn trà, sau đó ôm lấy bả vai của cô, cô gọi to :"Em nhớ ra rồi, quả thật là không có, thật sự là không có." Hai người đi ra khỏi phòng."Cứu tôi với . . . . . ." Trong nháy mắt trong phòng chỉ còn lại một tên nhóc.Tên nhóc đó đưa mắt nhìn hai người bọn họ đi ra khỏi thư phòng, nghe bọn họ gay gắt, quyết liệt lên lầu hai, nâng trán bất đắc dĩ thở dài :"Mỗi lần có vấn đề gì không giải quyết được hai người đều trở về phòng thảo luận, thảo luận rất lâu kết quả cũng không có nói cho tôi biết, đây chính là loại cha mẹ không có trách nhiệm nha!"
Rất nhiều năm về sau, người đàn ông lớn thường nghiêm mặt giáo dục con trai của mình "Nam nhi có lệ không dễ rơi" cái quan điểm này thì phía phụ nữ lập tức phản bác "Cuộc sống nên khóc sẽ khóc, nên cười thì cười, tại sao lại phải khổ sở đè nén như vậy."
"Nam tử hán đổ máu không đổ lệ." Người đàn ông lớn vuốt đầu của đứa trẻ nói "Bởi vì sau này con sẽ phải bảo vệ một người."
Người phụ nữ đang đọc tiểu thuyết ngẩng mặt lên nhìn hắn một cái, hình như rất không đồng ý nói :"Mọi người cùng bảo vệ nhau mới đúng nha, còn nữa lần đó chẳng phải anh cũng đã khóc đó sao?"
"Hứa Tử Ngư!" Người đàn ông ngẩng đầu lên, đôi mắt rất đẹp nhẹ nhàng nhìn cô.
"Khóc thật mà!" Người phụ nữ này tiếp tục không biết sống chết mà nói.
"Trước tiên em nên suy nghĩ kỹ lại một chút nữa xem, ba có chút chuyện muốn nói với mẹ của con." Người đàn ông đứng dậy, đoạt lấy cuốn tiểu thuyết trong tay ai đó ném lên bàn trà, sau đó ôm lấy bả vai của cô, cô gọi to :"Em nhớ ra rồi, quả thật là không có, thật sự là không có." Hai người đi ra khỏi phòng.
"Cứu tôi với . . . . . ." Trong nháy mắt trong phòng chỉ còn lại một tên nhóc.
Tên nhóc đó đưa mắt nhìn hai người bọn họ đi ra khỏi thư phòng, nghe bọn họ gay gắt, quyết liệt lên lầu hai, nâng trán bất đắc dĩ thở dài :"Mỗi lần có vấn đề gì không giải quyết được hai người đều trở về phòng thảo luận, thảo luận rất lâu kết quả cũng không có nói cho tôi biết, đây chính là loại cha mẹ không có trách nhiệm nha!"
Ngại Gì Lên GiườngTác giả: Lưu Tam TamTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Thật xin lỗi" Giọng của Tống Lương Thần có chút không tự nhiên, mắt quét qua góc chăn đang lộ ra cái bắp chân của cô, lập tức xoay đầu nhìn sang hướng khác. Mắt nhìn chằm chằm lên cái bàn toàn là vỏ chai bia, nét mặt lộ ra một tia ảo não. "Àh, không sao đâu" Tử Ngư cười cười mặt có chút xấu hổ, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy cảnh tượng này thật sự có chút máu chó. Cho nên mắt cô liền liếc sang cái áo thun lớn ở bên giường, cô vội vàng nhặt lên, xoay lưng về phía hắn, mặc áo thun ấy lên người. Tay của cô có chút run rẩy, lần tìm mấy lần mà không tìm thấy cái cổ áo để chui vào. Vất vả lắm cô mới mặc xong quần áo, định bước xuống giường, ai ngờ vừa mới đứng dậy, một chân vừa chạm đất lại run rẩy không có chút sức lực nào, cơ thể giống như muốn cùng sàn nhà tiếp xúc thân mật vậy, nhưng thật may mắn là được một đôi tay rắn rỏi giải cứu. Ánh mắt của người đó vẫn còn chút tránh né, nhưng lầm bầm giống như đang giáo dục cô vậy "Vẫn luôn không cẩn thận như vậy" , lúc nói lời này bỗng nhiên nhớ… Rất nhiều năm về sau, người đàn ông lớn thường nghiêm mặt giáo dục con trai của mình "Nam nhi có lệ không dễ rơi" cái quan điểm này thì phía phụ nữ lập tức phản bác "Cuộc sống nên khóc sẽ khóc, nên cười thì cười, tại sao lại phải khổ sở đè nén như vậy.""Nam tử hán đổ máu không đổ lệ." Người đàn ông lớn vuốt đầu của đứa trẻ nói "Bởi vì sau này con sẽ phải bảo vệ một người."Người phụ nữ đang đọc tiểu thuyết ngẩng mặt lên nhìn hắn một cái, hình như rất không đồng ý nói :"Mọi người cùng bảo vệ nhau mới đúng nha, còn nữa lần đó chẳng phải anh cũng đã khóc đó sao?""Hứa Tử Ngư!" Người đàn ông ngẩng đầu lên, đôi mắt rất đẹp nhẹ nhàng nhìn cô."Khóc thật mà!" Người phụ nữ này tiếp tục không biết sống chết mà nói."Trước tiên em nên suy nghĩ kỹ lại một chút nữa xem, ba có chút chuyện muốn nói với mẹ của con." Người đàn ông đứng dậy, đoạt lấy cuốn tiểu thuyết trong tay ai đó ném lên bàn trà, sau đó ôm lấy bả vai của cô, cô gọi to :"Em nhớ ra rồi, quả thật là không có, thật sự là không có." Hai người đi ra khỏi phòng."Cứu tôi với . . . . . ." Trong nháy mắt trong phòng chỉ còn lại một tên nhóc.Tên nhóc đó đưa mắt nhìn hai người bọn họ đi ra khỏi thư phòng, nghe bọn họ gay gắt, quyết liệt lên lầu hai, nâng trán bất đắc dĩ thở dài :"Mỗi lần có vấn đề gì không giải quyết được hai người đều trở về phòng thảo luận, thảo luận rất lâu kết quả cũng không có nói cho tôi biết, đây chính là loại cha mẹ không có trách nhiệm nha!"