Chương 1 : Đêm mưa Mịt mù đen tối ba ngày thi tốt nghiệp trung học đã kết thúc,gần tới tốt nghiệp trước đó một ngày trời mưa tầm tã. Trong cơn mưa to một cô gái thân hình nhỏ bé bị an ninh ngăn ngoài cửa lớn khu nhà hạng sang,mưa lớn như thế cô lại không đem theo dù, trên người chỉ có lớp áo mỏng sớm bị thấm ướt,một gương mặt non nớt bị nước mưa cọ rửa tái nhợt nhìn thấy mà giật mình. Mưa bụi trên đường bảo vệ từ trong phòng an ninh nhô đầu ra ngăn cản hỏi cô muốn tìm ai, mắt cô chuyển động một chút nhìn về phía bọn họ sau đó đờ đẫn phun ra mấy chữ, “Tôi tìm Thầy Lục!” Nhân viên bảo vệ kia cau mày. “Thầy Lục? Trong tiểu khu chúng ta không có ai là lão sư!” Bọn họ nơi này chính là một trong các khu dân cư xa hoa nhất thành phố,có thể ở chỗ này không giàu thì quý,với lại một Lão sư bình thường khó có thể sống ở đây. Huống chi bọn họ làm ở chỗ này nhiều năm ,đối với phần lớn hộ gia đình nơi này đều quen thuộc căn bản không có người nào là thầy Lục. Nước mưa đầy trời từ đỉnh đầu cô bé…
Chương 5: Ra tay đả thương người
Lão Sư! Buông Tha Tôi ĐiTác giả: Uyển Chuyển LamTruyện Ngôn TìnhChương 1 : Đêm mưa Mịt mù đen tối ba ngày thi tốt nghiệp trung học đã kết thúc,gần tới tốt nghiệp trước đó một ngày trời mưa tầm tã. Trong cơn mưa to một cô gái thân hình nhỏ bé bị an ninh ngăn ngoài cửa lớn khu nhà hạng sang,mưa lớn như thế cô lại không đem theo dù, trên người chỉ có lớp áo mỏng sớm bị thấm ướt,một gương mặt non nớt bị nước mưa cọ rửa tái nhợt nhìn thấy mà giật mình. Mưa bụi trên đường bảo vệ từ trong phòng an ninh nhô đầu ra ngăn cản hỏi cô muốn tìm ai, mắt cô chuyển động một chút nhìn về phía bọn họ sau đó đờ đẫn phun ra mấy chữ, “Tôi tìm Thầy Lục!” Nhân viên bảo vệ kia cau mày. “Thầy Lục? Trong tiểu khu chúng ta không có ai là lão sư!” Bọn họ nơi này chính là một trong các khu dân cư xa hoa nhất thành phố,có thể ở chỗ này không giàu thì quý,với lại một Lão sư bình thường khó có thể sống ở đây. Huống chi bọn họ làm ở chỗ này nhiều năm ,đối với phần lớn hộ gia đình nơi này đều quen thuộc căn bản không có người nào là thầy Lục. Nước mưa đầy trời từ đỉnh đầu cô bé… Chương 5: Ra tay đả thương ngườiChung quanh truyền đến từng trận hút không khí của đám người vây xem,mấy người cùng nhóm càng càn rỡ huýt sáo, công tử cục trưởng dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người điên cuồngxin làm quen? Người chung quanh bu lại càng nhiều, cũng tranh nhau đến xem rốt cuộc là quốc sắc thiên hương thế nào làm công tử cục trưởng mê mẩn thế.Mọi người giương mắt nhìn lên,chỉ thấy nữ sinh trước mắt cúi đầu đứng ở nơi đó,màu trắng ngước lên không son phấn, đầu tiên đập vào mắt không phải là người đặc biệt hấp dẫn, nhưng cả người tản ra hương thơm cao ngạo lạnh thấu xương,làm cho người ta không tự chủ được trầm luân. Trong lúc nhất thời đám nam sinh rối rít kinh ngạc không nghĩ tới đại học N còn có mỹ nữ khí chất đặc biệt như vậy,tại sao bọn họ không phát hiện?“Thật xin lỗi, tôi không biết anh!”Hứa Lưu Liễm cố nén chán ghét trong lòng hờ hững nói xong xoay người rời đi.Người đàn ông vô cùng nhàm chán này,cô cũng không có thời gian ở chỗ này nói vớ vẫn với hắn.Cổ tay bỗng nhiên bị nắm lại, người phía sau thế nhưng một tay kéo cô vào trong ngực,xe đạp cô cũng đi theo ngã xuống đất, một giây sau,gương mặt lưu manh lớn hơn trước mắt,có cái gì ướt át dán lên cánh môi cô.Cô chỉ cảm thấy một trận lửa giận công tâm,không chút suy nghĩ liền giơ tay tát một cái lên mặt người đàn ông muốn làm gì thì làm này, bị đánh Quách Tử Diệu không thể tin trợn tròn mắt đưa tay lên che mặt, một cái tay khác run rẩy chỉa về phía cô.“Hứa, Hứa Lưu Liễm,cô, . . . . . .”Gương mặt vừa khiếp sợ vừa tức giận đến mức đỏ bừng hung dữ nhìn chằm chằm cô, hắn Quách Tử Diệu lớn như vậy chưa từng bị bạt tai qua,giờ lại bị cô gái này!Bất quá lời của còn hắn chưa nói hết,hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập,gương mặt dần dần sưng thành màu tím, sau đó đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt hắn khép lại phịch một tiếng ngã xuống đất ngất đi.“A ——!”“A ——!”Mọi người hút không khí cùng tiếng kinh hô sắc bén vang lên,kèm theo tiếng thét chói tai,Hứa Lưu Liễm cũng bị dọa sợ,một gương mặt thanh lệ nhất thời mất đi huyết sắc.Cô xem Quách Tử Diệu nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, vừa nhìn thoáng qua bàn tay trắng noãn,trước mắt một trận choáng váng,cô ở trong lòng một lần lại một lần hỏi mình,cô đánh chết người rồi sao?Cô đánh chết người rồi sao?Cô chỉ là muốn muốn trừng phạt một chút cái tên cậy mạnh hôn cô mà thôi,cô cũng không có ý muốn giết người nha?Một tiếng tiếng nổ vang lên trong đầu,ngay sau đó hạt mưa to như hạt đậu lộp bộp rơi xuống,đám người vây xem ở nơi này đột nhiên thấy mưa cũng rối rít tản đi, trong mưa bụi chỉ còn lại có sắc mặt cô trắng bệch ngã xuống bên cạnh Quách Tử Diệu, mà mấy bạn bè xấu của Quách Tử Diệu sau khi thấy xảy ra chuyện liền gọi điện thoại báo cảnh sát và gọi xe cứu thương đến sau cũng lập tức giải tán.Hứa Lưu Liễm trong thoáng chốc đã nghe xe cứu thương thanh âm ở bên tai vang lên kèm theo chói tai tiếng còi cảnh sát, nàng thần sắc hoảng hốt được tôn sùng xô đẩy lên xe cảnh sát, xe cứu thương cũng chở Quách tử diệu gào thét chạy nhanh hướng bệnh viện.Khi Hứa Lưu Liễm bị cảnh sát đưa đi,đồng thời cách đó không xa có một chiếc màu đen người ngồi trong xe cuống quít cầm lấy điện thoại di động gọi một cú điện thoại.“SHIT!”Đối phương nói một câu sau đó cúp điện thoại.
Chương 5: Ra tay đả thương người
Chung quanh truyền đến từng trận hút không khí của đám người vây xem,mấy người cùng nhóm càng càn rỡ huýt sáo, công tử cục trưởng dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người điên cuồngxin làm quen? Người chung quanh bu lại càng nhiều, cũng tranh nhau đến xem rốt cuộc là quốc sắc thiên hương thế nào làm công tử cục trưởng mê mẩn thế.
Mọi người giương mắt nhìn lên,chỉ thấy nữ sinh trước mắt cúi đầu đứng ở nơi đó,màu trắng ngước lên không son phấn, đầu tiên đập vào mắt không phải là người đặc biệt hấp dẫn, nhưng cả người tản ra hương thơm cao ngạo lạnh thấu xương,làm cho người ta không tự chủ được trầm luân. Trong lúc nhất thời đám nam sinh rối rít kinh ngạc không nghĩ tới đại học N còn có mỹ nữ khí chất đặc biệt như vậy,tại sao bọn họ không phát hiện?
“Thật xin lỗi, tôi không biết anh!”
Hứa Lưu Liễm cố nén chán ghét trong lòng hờ hững nói xong xoay người rời đi.Người đàn ông vô cùng nhàm chán này,cô cũng không có thời gian ở chỗ này nói vớ vẫn với hắn.
Cổ tay bỗng nhiên bị nắm lại, người phía sau thế nhưng một tay kéo cô vào trong ngực,xe đạp cô cũng đi theo ngã xuống đất, một giây sau,gương mặt lưu manh lớn hơn trước mắt,có cái gì ướt át dán lên cánh môi cô.
Cô chỉ cảm thấy một trận lửa giận công tâm,không chút suy nghĩ liền giơ tay tát một cái lên mặt người đàn ông muốn làm gì thì làm này, bị đánh Quách Tử Diệu không thể tin trợn tròn mắt đưa tay lên che mặt, một cái tay khác run rẩy chỉa về phía cô.
“Hứa, Hứa Lưu Liễm,cô, . . . . . .”
Gương mặt vừa khiếp sợ vừa tức giận đến mức đỏ bừng hung dữ nhìn chằm chằm cô, hắn Quách Tử Diệu lớn như vậy chưa từng bị bạt tai qua,giờ lại bị cô gái này!
Bất quá lời của còn hắn chưa nói hết,hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập,gương mặt dần dần sưng thành màu tím, sau đó đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt hắn khép lại phịch một tiếng ngã xuống đất ngất đi.
“A ——!”
“A ——!”
Mọi người hút không khí cùng tiếng kinh hô sắc bén vang lên,kèm theo tiếng thét chói tai,Hứa Lưu Liễm cũng bị dọa sợ,một gương mặt thanh lệ nhất thời mất đi huyết sắc.
Cô xem Quách Tử Diệu nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, vừa nhìn thoáng qua bàn tay trắng noãn,trước mắt một trận choáng váng,cô ở trong lòng một lần lại một lần hỏi mình,cô đánh chết người rồi sao?Cô đánh chết người rồi sao?Cô chỉ là muốn muốn trừng phạt một chút cái tên cậy mạnh hôn cô mà thôi,cô cũng không có ý muốn giết người nha?
Một tiếng tiếng nổ vang lên trong đầu,ngay sau đó hạt mưa to như hạt đậu lộp bộp rơi xuống,đám người vây xem ở nơi này đột nhiên thấy mưa cũng rối rít tản đi, trong mưa bụi chỉ còn lại có sắc mặt cô trắng bệch ngã xuống bên cạnh Quách Tử Diệu, mà mấy bạn bè xấu của Quách Tử Diệu sau khi thấy xảy ra chuyện liền gọi điện thoại báo cảnh sát và gọi xe cứu thương đến sau cũng lập tức giải tán.
Hứa Lưu Liễm trong thoáng chốc đã nghe xe cứu thương thanh âm ở bên tai vang lên kèm theo chói tai tiếng còi cảnh sát, nàng thần sắc hoảng hốt được tôn sùng xô đẩy lên xe cảnh sát, xe cứu thương cũng chở Quách tử diệu gào thét chạy nhanh hướng bệnh viện.
Khi Hứa Lưu Liễm bị cảnh sát đưa đi,đồng thời cách đó không xa có một chiếc màu đen người ngồi trong xe cuống quít cầm lấy điện thoại di động gọi một cú điện thoại.
“SHIT!”
Đối phương nói một câu sau đó cúp điện thoại.
Lão Sư! Buông Tha Tôi ĐiTác giả: Uyển Chuyển LamTruyện Ngôn TìnhChương 1 : Đêm mưa Mịt mù đen tối ba ngày thi tốt nghiệp trung học đã kết thúc,gần tới tốt nghiệp trước đó một ngày trời mưa tầm tã. Trong cơn mưa to một cô gái thân hình nhỏ bé bị an ninh ngăn ngoài cửa lớn khu nhà hạng sang,mưa lớn như thế cô lại không đem theo dù, trên người chỉ có lớp áo mỏng sớm bị thấm ướt,một gương mặt non nớt bị nước mưa cọ rửa tái nhợt nhìn thấy mà giật mình. Mưa bụi trên đường bảo vệ từ trong phòng an ninh nhô đầu ra ngăn cản hỏi cô muốn tìm ai, mắt cô chuyển động một chút nhìn về phía bọn họ sau đó đờ đẫn phun ra mấy chữ, “Tôi tìm Thầy Lục!” Nhân viên bảo vệ kia cau mày. “Thầy Lục? Trong tiểu khu chúng ta không có ai là lão sư!” Bọn họ nơi này chính là một trong các khu dân cư xa hoa nhất thành phố,có thể ở chỗ này không giàu thì quý,với lại một Lão sư bình thường khó có thể sống ở đây. Huống chi bọn họ làm ở chỗ này nhiều năm ,đối với phần lớn hộ gia đình nơi này đều quen thuộc căn bản không có người nào là thầy Lục. Nước mưa đầy trời từ đỉnh đầu cô bé… Chương 5: Ra tay đả thương ngườiChung quanh truyền đến từng trận hút không khí của đám người vây xem,mấy người cùng nhóm càng càn rỡ huýt sáo, công tử cục trưởng dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người điên cuồngxin làm quen? Người chung quanh bu lại càng nhiều, cũng tranh nhau đến xem rốt cuộc là quốc sắc thiên hương thế nào làm công tử cục trưởng mê mẩn thế.Mọi người giương mắt nhìn lên,chỉ thấy nữ sinh trước mắt cúi đầu đứng ở nơi đó,màu trắng ngước lên không son phấn, đầu tiên đập vào mắt không phải là người đặc biệt hấp dẫn, nhưng cả người tản ra hương thơm cao ngạo lạnh thấu xương,làm cho người ta không tự chủ được trầm luân. Trong lúc nhất thời đám nam sinh rối rít kinh ngạc không nghĩ tới đại học N còn có mỹ nữ khí chất đặc biệt như vậy,tại sao bọn họ không phát hiện?“Thật xin lỗi, tôi không biết anh!”Hứa Lưu Liễm cố nén chán ghét trong lòng hờ hững nói xong xoay người rời đi.Người đàn ông vô cùng nhàm chán này,cô cũng không có thời gian ở chỗ này nói vớ vẫn với hắn.Cổ tay bỗng nhiên bị nắm lại, người phía sau thế nhưng một tay kéo cô vào trong ngực,xe đạp cô cũng đi theo ngã xuống đất, một giây sau,gương mặt lưu manh lớn hơn trước mắt,có cái gì ướt át dán lên cánh môi cô.Cô chỉ cảm thấy một trận lửa giận công tâm,không chút suy nghĩ liền giơ tay tát một cái lên mặt người đàn ông muốn làm gì thì làm này, bị đánh Quách Tử Diệu không thể tin trợn tròn mắt đưa tay lên che mặt, một cái tay khác run rẩy chỉa về phía cô.“Hứa, Hứa Lưu Liễm,cô, . . . . . .”Gương mặt vừa khiếp sợ vừa tức giận đến mức đỏ bừng hung dữ nhìn chằm chằm cô, hắn Quách Tử Diệu lớn như vậy chưa từng bị bạt tai qua,giờ lại bị cô gái này!Bất quá lời của còn hắn chưa nói hết,hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập,gương mặt dần dần sưng thành màu tím, sau đó đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt hắn khép lại phịch một tiếng ngã xuống đất ngất đi.“A ——!”“A ——!”Mọi người hút không khí cùng tiếng kinh hô sắc bén vang lên,kèm theo tiếng thét chói tai,Hứa Lưu Liễm cũng bị dọa sợ,một gương mặt thanh lệ nhất thời mất đi huyết sắc.Cô xem Quách Tử Diệu nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, vừa nhìn thoáng qua bàn tay trắng noãn,trước mắt một trận choáng váng,cô ở trong lòng một lần lại một lần hỏi mình,cô đánh chết người rồi sao?Cô đánh chết người rồi sao?Cô chỉ là muốn muốn trừng phạt một chút cái tên cậy mạnh hôn cô mà thôi,cô cũng không có ý muốn giết người nha?Một tiếng tiếng nổ vang lên trong đầu,ngay sau đó hạt mưa to như hạt đậu lộp bộp rơi xuống,đám người vây xem ở nơi này đột nhiên thấy mưa cũng rối rít tản đi, trong mưa bụi chỉ còn lại có sắc mặt cô trắng bệch ngã xuống bên cạnh Quách Tử Diệu, mà mấy bạn bè xấu của Quách Tử Diệu sau khi thấy xảy ra chuyện liền gọi điện thoại báo cảnh sát và gọi xe cứu thương đến sau cũng lập tức giải tán.Hứa Lưu Liễm trong thoáng chốc đã nghe xe cứu thương thanh âm ở bên tai vang lên kèm theo chói tai tiếng còi cảnh sát, nàng thần sắc hoảng hốt được tôn sùng xô đẩy lên xe cảnh sát, xe cứu thương cũng chở Quách tử diệu gào thét chạy nhanh hướng bệnh viện.Khi Hứa Lưu Liễm bị cảnh sát đưa đi,đồng thời cách đó không xa có một chiếc màu đen người ngồi trong xe cuống quít cầm lấy điện thoại di động gọi một cú điện thoại.“SHIT!”Đối phương nói một câu sau đó cúp điện thoại.