Edit: Ốc sên Ánh nắng chói chang soi vào tòa nhà cao chót vót, các ô kính thủy tinh phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Tòa nhà tập đoàn Húc Nhật bốn mươi năm tầng, tầng cao nhất chính là nơi làm việc của người nắm quyền lực cao nhất của tập đoàn, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng bừng cả căn phòng trừ bỏ người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế cao cao tại thượng. Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen Ý làm bằng tay tinh xảo, mái tóc đen bóng bởi vì đang cúi xuống làm việc mà che mất đi đôi mắt của anh, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một xảm giác xâm chiếm khi nhìn khuôn mặt của anh ấy. Màu mắt của anh có màu trà thật hiếm thấy, màu mắt thực sự rất đẹp, nhưng đnág tiếc, cho đến bây giờ đều màng một loại âm trầm, lạnh lẽo, có khi nếu cứ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, có thể sẽ tiến vào địa ngục, không thể di chuyển. Anh buông chiếc…

Chương 19

Người Chồng Máu LạnhTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcEdit: Ốc sên Ánh nắng chói chang soi vào tòa nhà cao chót vót, các ô kính thủy tinh phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Tòa nhà tập đoàn Húc Nhật bốn mươi năm tầng, tầng cao nhất chính là nơi làm việc của người nắm quyền lực cao nhất của tập đoàn, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng bừng cả căn phòng trừ bỏ người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế cao cao tại thượng. Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen Ý làm bằng tay tinh xảo, mái tóc đen bóng bởi vì đang cúi xuống làm việc mà che mất đi đôi mắt của anh, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một xảm giác xâm chiếm khi nhìn khuôn mặt của anh ấy. Màu mắt của anh có màu trà thật hiếm thấy, màu mắt thực sự rất đẹp, nhưng đnág tiếc, cho đến bây giờ đều màng một loại âm trầm, lạnh lẽo, có khi nếu cứ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, có thể sẽ tiến vào địa ngục, không thể di chuyển. Anh buông chiếc… Có lẽ bỏi vì hai người giống nhau, cô thấy được bóng hắn in trên mặt đất, giống như cô vậy, chỉ cô đơn một mình.Lê Duệ Húc đút hai tay vào túi, nhìn nụ cười trong sáng kia, ánh mắt tối sầm lại, nụ cười kia, giống như những bông tuyết tan dưới nắng, khiến cho gương mặt của cô bừng sáng.Cả người nhẹ như cánh chim, ánh mắt có chút mơ màng, sắc mặt có chút tái nhợt, hờ hững, trầm tĩnh, trên vầng trán lộ ra chút từng trải.Hắn như ma xui quỷ khiến đi tới. Từ trên cao nhìn xuống chiếc ghế dài Tử Lạc đang ngồi, hai tay cô vẫn cầm chiếc bát, ánh mắt trong suốt như nai con, lại có chút đau đớn.Một người đàn ông như hắn nên xuất hiện trong những nhà hàng xa hoa hoặc những quán cà phê trang trọng, có âm nhạc, có rượu vang, có thức ăn ngon, hắn lại tới nơi này, giống như cô đi tới những nơi sang trong kia, không hợp chút nào.Cô ngẩn người nửa ngày, rồi ngồi lui vào một chút, cô ngồi ở giữa ghế, người đàn ông này cao lớn như vậy, chắc sẽ không đủ ngồi.Lê Duệ Húc khẽ nhíu mày, không biết mình đang nghĩ gì, hắn sẽ ngồi trên chiếc ghế nhỏ dài này sao, người cao lớn như hắn ngồi ở chỗ kia, thực sự có cảm giác kì quái, giống như một người lớn ngồi trên chiếc ghế của một đứa trẻ vậy, Tử Lạc ngồi cũng không có gì nhưng hắn cao lớn lại mặc âu phục, thực sự là quái dị.Hắn khẽ mím môi, trên mặt có chút khó chịu, nơi này thực sự hắn chưa bao giờ tới.Chủ quán vội vàng đi tới, trên người cũng sạch sẽ, đồ ăn ở đây chắc cũng sẽ không đến mức tiêu chảy đi.“Xin hỏi anh muốn ăn gì, ở đây có món súp thịt rất ngon.” Cô nhìn người đàn ông này, có chút lo lắng xoa xoa hai tay mình, không biết vì sao, người đàn ông này có chút đáng sợ, nhìn thế nào hắn cũng không giống người có thể ngồi ở những nơi như thế này, ngồi ở đây thực sự là làm khó hắn.Lê Duệ Húc định đưa thẳng hai chân dài, mới phát hiện ngồi chỗ này, chân của hắn không thể để thẳng được, đôi mắt màu trà lại híp lại một chút, muốn đứng lên, ngẫu nhiên quay đầu sang, lại nhìn thấy Tử Lạc bên cạnh bưng bát súp lên uống, từng ngụm từng ngụm, như đang hưởng thụ món ăn rất ngon, khói từ chiếc bát bao quanh gương mặt cô, lông mi thật dài nhẹ nhàng động, đôi mắt trong như thủy tinh, như ẩn như hiện che đi sự u buồn, ánh mắt như nước lắng đọng, điềm tĩnh, khiến người khác không đành lòng làm phiền.Hắn khẽ mím môi, đưa ngón tay, “Giống như của cô ấy.” hắn chỉ chiếc bát trong tay Tử Lạc, tiếng nói điềm tĩnh trong tiếng gió càng thêm trong trẻo nhưng lại thêm một phần lạnh lùng cao ngạo. Dường như hắn đang ra lệnh cho người khác.

Có lẽ bỏi vì hai người giống nhau, cô thấy được bóng hắn in trên mặt đất, giống như cô vậy, chỉ cô đơn một mình.

Lê Duệ Húc đút hai tay vào túi, nhìn nụ cười trong sáng kia, ánh mắt tối sầm lại, nụ cười kia, giống như những bông tuyết tan dưới nắng, khiến cho gương mặt của cô bừng sáng.

Cả người nhẹ như cánh chim, ánh mắt có chút mơ màng, sắc mặt có chút tái nhợt, hờ hững, trầm tĩnh, trên vầng trán lộ ra chút từng trải.

Hắn như ma xui quỷ khiến đi tới. Từ trên cao nhìn xuống chiếc ghế dài Tử Lạc đang ngồi, hai tay cô vẫn cầm chiếc bát, ánh mắt trong suốt như nai con, lại có chút đau đớn.

Một người đàn ông như hắn nên xuất hiện trong những nhà hàng xa hoa hoặc những quán cà phê trang trọng, có âm nhạc, có rượu vang, có thức ăn ngon, hắn lại tới nơi này, giống như cô đi tới những nơi sang trong kia, không hợp chút nào.

Cô ngẩn người nửa ngày, rồi ngồi lui vào một chút, cô ngồi ở giữa ghế, người đàn ông này cao lớn như vậy, chắc sẽ không đủ ngồi.

Lê Duệ Húc khẽ nhíu mày, không biết mình đang nghĩ gì, hắn sẽ ngồi trên chiếc ghế nhỏ dài này sao, người cao lớn như hắn ngồi ở chỗ kia, thực sự có cảm giác kì quái, giống như một người lớn ngồi trên chiếc ghế của một đứa trẻ vậy, Tử Lạc ngồi cũng không có gì nhưng hắn cao lớn lại mặc âu phục, thực sự là quái dị.

Hắn khẽ mím môi, trên mặt có chút khó chịu, nơi này thực sự hắn chưa bao giờ tới.

Chủ quán vội vàng đi tới, trên người cũng sạch sẽ, đồ ăn ở đây chắc cũng sẽ không đến mức tiêu chảy đi.

“Xin hỏi anh muốn ăn gì, ở đây có món súp thịt rất ngon.” Cô nhìn người đàn ông này, có chút lo lắng xoa xoa hai tay mình, không biết vì sao, người đàn ông này có chút đáng sợ, nhìn thế nào hắn cũng không giống người có thể ngồi ở những nơi như thế này, ngồi ở đây thực sự là làm khó hắn.

Lê Duệ Húc định đưa thẳng hai chân dài, mới phát hiện ngồi chỗ này, chân của hắn không thể để thẳng được, đôi mắt màu trà lại híp lại một chút, muốn đứng lên, ngẫu nhiên quay đầu sang, lại nhìn thấy Tử Lạc bên cạnh bưng bát súp lên uống, từng ngụm từng ngụm, như đang hưởng thụ món ăn rất ngon, khói từ chiếc bát bao quanh gương mặt cô, lông mi thật dài nhẹ nhàng động, đôi mắt trong như thủy tinh, như ẩn như hiện che đi sự u buồn, ánh mắt như nước lắng đọng, điềm tĩnh, khiến người khác không đành lòng làm phiền.

Hắn khẽ mím môi, đưa ngón tay, “Giống như của cô ấy.” hắn chỉ chiếc bát trong tay Tử Lạc, tiếng nói điềm tĩnh trong tiếng gió càng thêm trong trẻo nhưng lại thêm một phần lạnh lùng cao ngạo. Dường như hắn đang ra lệnh cho người khác.

Người Chồng Máu LạnhTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcEdit: Ốc sên Ánh nắng chói chang soi vào tòa nhà cao chót vót, các ô kính thủy tinh phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Tòa nhà tập đoàn Húc Nhật bốn mươi năm tầng, tầng cao nhất chính là nơi làm việc của người nắm quyền lực cao nhất của tập đoàn, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng bừng cả căn phòng trừ bỏ người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế cao cao tại thượng. Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen Ý làm bằng tay tinh xảo, mái tóc đen bóng bởi vì đang cúi xuống làm việc mà che mất đi đôi mắt của anh, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một xảm giác xâm chiếm khi nhìn khuôn mặt của anh ấy. Màu mắt của anh có màu trà thật hiếm thấy, màu mắt thực sự rất đẹp, nhưng đnág tiếc, cho đến bây giờ đều màng một loại âm trầm, lạnh lẽo, có khi nếu cứ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, có thể sẽ tiến vào địa ngục, không thể di chuyển. Anh buông chiếc… Có lẽ bỏi vì hai người giống nhau, cô thấy được bóng hắn in trên mặt đất, giống như cô vậy, chỉ cô đơn một mình.Lê Duệ Húc đút hai tay vào túi, nhìn nụ cười trong sáng kia, ánh mắt tối sầm lại, nụ cười kia, giống như những bông tuyết tan dưới nắng, khiến cho gương mặt của cô bừng sáng.Cả người nhẹ như cánh chim, ánh mắt có chút mơ màng, sắc mặt có chút tái nhợt, hờ hững, trầm tĩnh, trên vầng trán lộ ra chút từng trải.Hắn như ma xui quỷ khiến đi tới. Từ trên cao nhìn xuống chiếc ghế dài Tử Lạc đang ngồi, hai tay cô vẫn cầm chiếc bát, ánh mắt trong suốt như nai con, lại có chút đau đớn.Một người đàn ông như hắn nên xuất hiện trong những nhà hàng xa hoa hoặc những quán cà phê trang trọng, có âm nhạc, có rượu vang, có thức ăn ngon, hắn lại tới nơi này, giống như cô đi tới những nơi sang trong kia, không hợp chút nào.Cô ngẩn người nửa ngày, rồi ngồi lui vào một chút, cô ngồi ở giữa ghế, người đàn ông này cao lớn như vậy, chắc sẽ không đủ ngồi.Lê Duệ Húc khẽ nhíu mày, không biết mình đang nghĩ gì, hắn sẽ ngồi trên chiếc ghế nhỏ dài này sao, người cao lớn như hắn ngồi ở chỗ kia, thực sự có cảm giác kì quái, giống như một người lớn ngồi trên chiếc ghế của một đứa trẻ vậy, Tử Lạc ngồi cũng không có gì nhưng hắn cao lớn lại mặc âu phục, thực sự là quái dị.Hắn khẽ mím môi, trên mặt có chút khó chịu, nơi này thực sự hắn chưa bao giờ tới.Chủ quán vội vàng đi tới, trên người cũng sạch sẽ, đồ ăn ở đây chắc cũng sẽ không đến mức tiêu chảy đi.“Xin hỏi anh muốn ăn gì, ở đây có món súp thịt rất ngon.” Cô nhìn người đàn ông này, có chút lo lắng xoa xoa hai tay mình, không biết vì sao, người đàn ông này có chút đáng sợ, nhìn thế nào hắn cũng không giống người có thể ngồi ở những nơi như thế này, ngồi ở đây thực sự là làm khó hắn.Lê Duệ Húc định đưa thẳng hai chân dài, mới phát hiện ngồi chỗ này, chân của hắn không thể để thẳng được, đôi mắt màu trà lại híp lại một chút, muốn đứng lên, ngẫu nhiên quay đầu sang, lại nhìn thấy Tử Lạc bên cạnh bưng bát súp lên uống, từng ngụm từng ngụm, như đang hưởng thụ món ăn rất ngon, khói từ chiếc bát bao quanh gương mặt cô, lông mi thật dài nhẹ nhàng động, đôi mắt trong như thủy tinh, như ẩn như hiện che đi sự u buồn, ánh mắt như nước lắng đọng, điềm tĩnh, khiến người khác không đành lòng làm phiền.Hắn khẽ mím môi, đưa ngón tay, “Giống như của cô ấy.” hắn chỉ chiếc bát trong tay Tử Lạc, tiếng nói điềm tĩnh trong tiếng gió càng thêm trong trẻo nhưng lại thêm một phần lạnh lùng cao ngạo. Dường như hắn đang ra lệnh cho người khác.

Chương 19