Edit: Ốc sên Ánh nắng chói chang soi vào tòa nhà cao chót vót, các ô kính thủy tinh phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Tòa nhà tập đoàn Húc Nhật bốn mươi năm tầng, tầng cao nhất chính là nơi làm việc của người nắm quyền lực cao nhất của tập đoàn, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng bừng cả căn phòng trừ bỏ người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế cao cao tại thượng. Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen Ý làm bằng tay tinh xảo, mái tóc đen bóng bởi vì đang cúi xuống làm việc mà che mất đi đôi mắt của anh, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một xảm giác xâm chiếm khi nhìn khuôn mặt của anh ấy. Màu mắt của anh có màu trà thật hiếm thấy, màu mắt thực sự rất đẹp, nhưng đnág tiếc, cho đến bây giờ đều màng một loại âm trầm, lạnh lẽo, có khi nếu cứ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, có thể sẽ tiến vào địa ngục, không thể di chuyển. Anh buông chiếc…
Chương 45
Người Chồng Máu LạnhTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcEdit: Ốc sên Ánh nắng chói chang soi vào tòa nhà cao chót vót, các ô kính thủy tinh phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Tòa nhà tập đoàn Húc Nhật bốn mươi năm tầng, tầng cao nhất chính là nơi làm việc của người nắm quyền lực cao nhất của tập đoàn, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng bừng cả căn phòng trừ bỏ người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế cao cao tại thượng. Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen Ý làm bằng tay tinh xảo, mái tóc đen bóng bởi vì đang cúi xuống làm việc mà che mất đi đôi mắt của anh, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một xảm giác xâm chiếm khi nhìn khuôn mặt của anh ấy. Màu mắt của anh có màu trà thật hiếm thấy, màu mắt thực sự rất đẹp, nhưng đnág tiếc, cho đến bây giờ đều màng một loại âm trầm, lạnh lẽo, có khi nếu cứ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, có thể sẽ tiến vào địa ngục, không thể di chuyển. Anh buông chiếc… Không thể đưa cho cô ấy, vậy đưa cho ai cũng không quan trọng.Hắn đi tới mép bàn , mở ngăn kéo, lấy một hộp xì gà từ bên trong, mở ra nhìn, không còn điếu nào cả, tay hắn đưa lên khẽ day trán, xem ra, gần đây hắn hút thuốc cũng thật lợi hại.Hắn đột nhiên nhớ tới, hắn mới cưới một cô vợ, không biết bây giờ cô ấy đang làm gì, hắn tựa vào bàn, khẽ mím môi, hắn cười một người chính bản thân còn không cần, một người vợ mà cũng chẳng phải vợ.Ánh mắt màu trà hiện lên đau đớn kịch liết, rất nhanh liền biến mất, bất luận ở thời điểm nào, tổng tài tập đoàn Húc Nhật, Lê Duệ Húc cũng sẽ không để lộ một kẽ hở, không có lộ bất kì nhược điểm nào, .Hắn không để ý, đánh giá bên ngoài một chút, ném hộp xì gà vào trong ngăn kéo, sau đó mở cửa đi ra ngoài.Hắn xuống tầng, ngoài ý muốn nhìn thấy trên bàn bữa sáng, chưa tính là hắn thích ăn gì, nhìn cũng rất ngon miệng, hắn híp hai mắt lại, không biết đã bao lâu hắn không ăn một bữa sáng như vậy, có thể nói, bao lâu hắn chưa sử dụng đũa.Hắn chăm chú nhìn đồ ăn trên bàn, bỗng hắn trừng mắt, dường như những thức ăn kia có thù với hắn, kì thực chỉ có hắn biết, trong lúc này, hắn cảm giác rất đói bụng.Lâu lắm rồi hắn không có cảm giác đói bụng, hắn là một người làm việc điên cuồng, bình thường không ăn cơm nhiều lắm, đến bữa thì ăn, từ nhỏ hắn lớn lên ở nước ngoài, đã quen với tảng thịt bò và một số đồ ăn khác, thật khác biết, những thức ăn tinh khiết kiểu Trung Quốc, hắn rất ít khi ăn, đương nhiên hắn cũng sẽ không rảnh đi ra ngoài ăn, ăn ở công ty là được rồi.Lê Duệ Húc có thể không ăn cơm, nhưng không thể không làm việc.Chuông cửa phía sau vang lên, hắn nhìn nhìn màn hình, sắc mặt lộ ra vẻ không vui, hóa ra là Vệ Thần, hắn đứng lên đi mở cửa, hắn còn không nghĩ ra, cái nhà này ngoài hắn ra còn ai có thể đi mở cửa, hoặc là Vệ Thần tự mở cửa đi vào.So sánh ra, điều thứ nhất thực tế hơn rất nhiều.“Húc, tôi đến thăm cậu, cậu có nhớ tôi không?” Cửa vừa mở ra, Vệ Thần lộ ra hàm răng trắng, trên mặt thất chói mắt, hắn dang hai tay, bổ nhào vào, Lê Duệ Húc xoay người, đêm hắn ném ra bên ngoài.“Húc, cậu cũng không cần phải máu lạnh như vậy, chúng ta mọt ngày không có gặp mặt, cậu cũng không nhớ tôi sao?” Vệ Thần sờ mũi mình, người này thực không đáng yêu, đem tất cả chuyện lớn nhỏ trong công ty ném cho hắn, hắn là ai, hắn là phso tổng Húc Nhật a, sao lại mệt mỏi giống con chó vậy, Duệ Húc hắn thì tốt rồi, ở trong này nghỉ ngơ, ăn ngủ tốt.“Có chuyện gì?” Lê Duệ Húc thản nhiên nhìn Vệ Thần giống như một đống rác ở trong nhà, đổi giày, cởi áo khoác, sau đó đưa chân ngồi trên ghế sa lon của hắn. Người này, từ khi nào đã coi nhà của mình thành nhà của hắn vậy.“Không có việc gì không thể tìm cậu sao?” bở vai Vệ Thần khẽ cứng lại, “Tôi vừa đi qua, đói bụng, muốn tới dùng cơm cùng cậu, tôi sợ cậu sẽ mệt chết, đến lúc đó, tôi cũng mệt chết theo.”
Không thể đưa cho cô ấy, vậy đưa cho ai cũng không quan trọng.
Hắn đi tới mép bàn , mở ngăn kéo, lấy một hộp xì gà từ bên trong, mở ra nhìn, không còn điếu nào cả, tay hắn đưa lên khẽ day trán, xem ra, gần đây hắn hút thuốc cũng thật lợi hại.
Hắn đột nhiên nhớ tới, hắn mới cưới một cô vợ, không biết bây giờ cô ấy đang làm gì, hắn tựa vào bàn, khẽ mím môi, hắn cười một người chính bản thân còn không cần, một người vợ mà cũng chẳng phải vợ.
Ánh mắt màu trà hiện lên đau đớn kịch liết, rất nhanh liền biến mất, bất luận ở thời điểm nào, tổng tài tập đoàn Húc Nhật, Lê Duệ Húc cũng sẽ không để lộ một kẽ hở, không có lộ bất kì nhược điểm nào, .
Hắn không để ý, đánh giá bên ngoài một chút, ném hộp xì gà vào trong ngăn kéo, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Hắn xuống tầng, ngoài ý muốn nhìn thấy trên bàn bữa sáng, chưa tính là hắn thích ăn gì, nhìn cũng rất ngon miệng, hắn híp hai mắt lại, không biết đã bao lâu hắn không ăn một bữa sáng như vậy, có thể nói, bao lâu hắn chưa sử dụng đũa.
Hắn chăm chú nhìn đồ ăn trên bàn, bỗng hắn trừng mắt, dường như những thức ăn kia có thù với hắn, kì thực chỉ có hắn biết, trong lúc này, hắn cảm giác rất đói bụng.
Lâu lắm rồi hắn không có cảm giác đói bụng, hắn là một người làm việc điên cuồng, bình thường không ăn cơm nhiều lắm, đến bữa thì ăn, từ nhỏ hắn lớn lên ở nước ngoài, đã quen với tảng thịt bò và một số đồ ăn khác, thật khác biết, những thức ăn tinh khiết kiểu Trung Quốc, hắn rất ít khi ăn, đương nhiên hắn cũng sẽ không rảnh đi ra ngoài ăn, ăn ở công ty là được rồi.
Lê Duệ Húc có thể không ăn cơm, nhưng không thể không làm việc.
Chuông cửa phía sau vang lên, hắn nhìn nhìn màn hình, sắc mặt lộ ra vẻ không vui, hóa ra là Vệ Thần, hắn đứng lên đi mở cửa, hắn còn không nghĩ ra, cái nhà này ngoài hắn ra còn ai có thể đi mở cửa, hoặc là Vệ Thần tự mở cửa đi vào.
So sánh ra, điều thứ nhất thực tế hơn rất nhiều.
“Húc, tôi đến thăm cậu, cậu có nhớ tôi không?” Cửa vừa mở ra, Vệ Thần lộ ra hàm răng trắng, trên mặt thất chói mắt, hắn dang hai tay, bổ nhào vào, Lê Duệ Húc xoay người, đêm hắn ném ra bên ngoài.
“Húc, cậu cũng không cần phải máu lạnh như vậy, chúng ta mọt ngày không có gặp mặt, cậu cũng không nhớ tôi sao?” Vệ Thần sờ mũi mình, người này thực không đáng yêu, đem tất cả chuyện lớn nhỏ trong công ty ném cho hắn, hắn là ai, hắn là phso tổng Húc Nhật a, sao lại mệt mỏi giống con chó vậy, Duệ Húc hắn thì tốt rồi, ở trong này nghỉ ngơ, ăn ngủ tốt.
“Có chuyện gì?” Lê Duệ Húc thản nhiên nhìn Vệ Thần giống như một đống rác ở trong nhà, đổi giày, cởi áo khoác, sau đó đưa chân ngồi trên ghế sa lon của hắn. Người này, từ khi nào đã coi nhà của mình thành nhà của hắn vậy.
“Không có việc gì không thể tìm cậu sao?” bở vai Vệ Thần khẽ cứng lại, “Tôi vừa đi qua, đói bụng, muốn tới dùng cơm cùng cậu, tôi sợ cậu sẽ mệt chết, đến lúc đó, tôi cũng mệt chết theo.”
Người Chồng Máu LạnhTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcEdit: Ốc sên Ánh nắng chói chang soi vào tòa nhà cao chót vót, các ô kính thủy tinh phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Tòa nhà tập đoàn Húc Nhật bốn mươi năm tầng, tầng cao nhất chính là nơi làm việc của người nắm quyền lực cao nhất của tập đoàn, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng bừng cả căn phòng trừ bỏ người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế cao cao tại thượng. Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen Ý làm bằng tay tinh xảo, mái tóc đen bóng bởi vì đang cúi xuống làm việc mà che mất đi đôi mắt của anh, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một xảm giác xâm chiếm khi nhìn khuôn mặt của anh ấy. Màu mắt của anh có màu trà thật hiếm thấy, màu mắt thực sự rất đẹp, nhưng đnág tiếc, cho đến bây giờ đều màng một loại âm trầm, lạnh lẽo, có khi nếu cứ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, có thể sẽ tiến vào địa ngục, không thể di chuyển. Anh buông chiếc… Không thể đưa cho cô ấy, vậy đưa cho ai cũng không quan trọng.Hắn đi tới mép bàn , mở ngăn kéo, lấy một hộp xì gà từ bên trong, mở ra nhìn, không còn điếu nào cả, tay hắn đưa lên khẽ day trán, xem ra, gần đây hắn hút thuốc cũng thật lợi hại.Hắn đột nhiên nhớ tới, hắn mới cưới một cô vợ, không biết bây giờ cô ấy đang làm gì, hắn tựa vào bàn, khẽ mím môi, hắn cười một người chính bản thân còn không cần, một người vợ mà cũng chẳng phải vợ.Ánh mắt màu trà hiện lên đau đớn kịch liết, rất nhanh liền biến mất, bất luận ở thời điểm nào, tổng tài tập đoàn Húc Nhật, Lê Duệ Húc cũng sẽ không để lộ một kẽ hở, không có lộ bất kì nhược điểm nào, .Hắn không để ý, đánh giá bên ngoài một chút, ném hộp xì gà vào trong ngăn kéo, sau đó mở cửa đi ra ngoài.Hắn xuống tầng, ngoài ý muốn nhìn thấy trên bàn bữa sáng, chưa tính là hắn thích ăn gì, nhìn cũng rất ngon miệng, hắn híp hai mắt lại, không biết đã bao lâu hắn không ăn một bữa sáng như vậy, có thể nói, bao lâu hắn chưa sử dụng đũa.Hắn chăm chú nhìn đồ ăn trên bàn, bỗng hắn trừng mắt, dường như những thức ăn kia có thù với hắn, kì thực chỉ có hắn biết, trong lúc này, hắn cảm giác rất đói bụng.Lâu lắm rồi hắn không có cảm giác đói bụng, hắn là một người làm việc điên cuồng, bình thường không ăn cơm nhiều lắm, đến bữa thì ăn, từ nhỏ hắn lớn lên ở nước ngoài, đã quen với tảng thịt bò và một số đồ ăn khác, thật khác biết, những thức ăn tinh khiết kiểu Trung Quốc, hắn rất ít khi ăn, đương nhiên hắn cũng sẽ không rảnh đi ra ngoài ăn, ăn ở công ty là được rồi.Lê Duệ Húc có thể không ăn cơm, nhưng không thể không làm việc.Chuông cửa phía sau vang lên, hắn nhìn nhìn màn hình, sắc mặt lộ ra vẻ không vui, hóa ra là Vệ Thần, hắn đứng lên đi mở cửa, hắn còn không nghĩ ra, cái nhà này ngoài hắn ra còn ai có thể đi mở cửa, hoặc là Vệ Thần tự mở cửa đi vào.So sánh ra, điều thứ nhất thực tế hơn rất nhiều.“Húc, tôi đến thăm cậu, cậu có nhớ tôi không?” Cửa vừa mở ra, Vệ Thần lộ ra hàm răng trắng, trên mặt thất chói mắt, hắn dang hai tay, bổ nhào vào, Lê Duệ Húc xoay người, đêm hắn ném ra bên ngoài.“Húc, cậu cũng không cần phải máu lạnh như vậy, chúng ta mọt ngày không có gặp mặt, cậu cũng không nhớ tôi sao?” Vệ Thần sờ mũi mình, người này thực không đáng yêu, đem tất cả chuyện lớn nhỏ trong công ty ném cho hắn, hắn là ai, hắn là phso tổng Húc Nhật a, sao lại mệt mỏi giống con chó vậy, Duệ Húc hắn thì tốt rồi, ở trong này nghỉ ngơ, ăn ngủ tốt.“Có chuyện gì?” Lê Duệ Húc thản nhiên nhìn Vệ Thần giống như một đống rác ở trong nhà, đổi giày, cởi áo khoác, sau đó đưa chân ngồi trên ghế sa lon của hắn. Người này, từ khi nào đã coi nhà của mình thành nhà của hắn vậy.“Không có việc gì không thể tìm cậu sao?” bở vai Vệ Thần khẽ cứng lại, “Tôi vừa đi qua, đói bụng, muốn tới dùng cơm cùng cậu, tôi sợ cậu sẽ mệt chết, đến lúc đó, tôi cũng mệt chết theo.”