Edit: Ốc sên Ánh nắng chói chang soi vào tòa nhà cao chót vót, các ô kính thủy tinh phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Tòa nhà tập đoàn Húc Nhật bốn mươi năm tầng, tầng cao nhất chính là nơi làm việc của người nắm quyền lực cao nhất của tập đoàn, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng bừng cả căn phòng trừ bỏ người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế cao cao tại thượng. Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen Ý làm bằng tay tinh xảo, mái tóc đen bóng bởi vì đang cúi xuống làm việc mà che mất đi đôi mắt của anh, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một xảm giác xâm chiếm khi nhìn khuôn mặt của anh ấy. Màu mắt của anh có màu trà thật hiếm thấy, màu mắt thực sự rất đẹp, nhưng đnág tiếc, cho đến bây giờ đều màng một loại âm trầm, lạnh lẽo, có khi nếu cứ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, có thể sẽ tiến vào địa ngục, không thể di chuyển. Anh buông chiếc…

Chương 75

Người Chồng Máu LạnhTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcEdit: Ốc sên Ánh nắng chói chang soi vào tòa nhà cao chót vót, các ô kính thủy tinh phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Tòa nhà tập đoàn Húc Nhật bốn mươi năm tầng, tầng cao nhất chính là nơi làm việc của người nắm quyền lực cao nhất của tập đoàn, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng bừng cả căn phòng trừ bỏ người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế cao cao tại thượng. Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen Ý làm bằng tay tinh xảo, mái tóc đen bóng bởi vì đang cúi xuống làm việc mà che mất đi đôi mắt của anh, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một xảm giác xâm chiếm khi nhìn khuôn mặt của anh ấy. Màu mắt của anh có màu trà thật hiếm thấy, màu mắt thực sự rất đẹp, nhưng đnág tiếc, cho đến bây giờ đều màng một loại âm trầm, lạnh lẽo, có khi nếu cứ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, có thể sẽ tiến vào địa ngục, không thể di chuyển. Anh buông chiếc… Bà Lê của ta, việc hôm nay cô làm, thật là quá tốt. Tay hắn nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của cô gái trong lòng, mùi hương trên tóc cô khiến hắn có chút say mê, nhưng lần đầu tiên, tim của hắn cảm thấy xa lạ. Tô Lạc vô hồn về tới biệt thự nhà họ Lê, nơi này thật sự rất lớn, chỉ có điều tất cả mọi thứ đều toát lên vẻ lạnh lẽo, cô đi vào, bàn tay luôn đặt trên lồng ngực. Ngón tay mảnh khảnh trắng bệch, cô nắm chặt áo trên người mình, cảm nhận đau đớn từ con tim, cô không thể chịu nổi nữa, cô dùng sức hít thở, dần dần buông tay xuống. Trong tay cô trống trơn, cái gì cũng không còn. Chiếc cốc đó, cô lại nắm chặt bàn tay của mình. Đầu ngón tay đau đớn. Cô ngồi trên ghế sa lon, đây là chỗ Lê Duệ Húc thường ngồi, chiếc bàn trà xinh đẹp làm từ đá cẩm thạch, trên mặt bàn vẫn còn những tờ báo buổi sáng hắn còn chưa xem hết, vẫn là những thông tin về các doanh nghiệp, cô thấy rất phức tạp, không thể hiểu được. Cô khẽ cúi mặt xuống, trước mắt hiện lên một tầng sương mù, tất cả đều mờ nhạt, cho đến khi cô ngẩng đầu lên, trên gương mặt lộ đầy sự chua xót. Cô không ngừng hít thở, đôi mắt khẽ chớp, hàng lông mi đã ướt đẫm. Không biết qua bao lâu, khi sự khó chịu đã vơi bớt, cô mới đứng lên, cảm giác cả người không còn chút sức lực. Cô đi về phía phòng bếp, cho dù là muốn đi nghỉ ngơi, rất muốn ngủ một giấc thật sâu, cô vẫn nhớ, vị Lê tiên sinh đó, sắp trở về rồi. Đứng trong phòng bếp, cô đột nhiên có cảm giác hoảng hốt, không biết cuộc sống của cô rồi sẽ ra sao, không có mục đích, cô như một chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng, chỉ có thể ở mãi nơi này, nếu như vì yêu hắn, cô sẵn sàng chặt gãy đi đôi cánh của mình, nhưng bây giờ cô không yêu hắn, vẫn phải chấp nhận từ bỏ sự tự do của mình. Có khi cô vẫn có thể đổi lại sự tự do của mình, nhưng cô vẫn chọn nhà. Trong phòng bếp liên truyền tới những âm thanh thái gọt. Rất nhanh sau đó, cô đem đồ ăn bưng lên trên bàn, giống như những ngày qua… Cô nhìn đồng hồ, bình thường giờ này hắn đều đã ngồi trên ghế sa lon chờ ăn cơm, hôm nay, vẫn chưa về sao? Có phải công ty quá bận, cô biết, quản lý một công ty lớn, nhất định sẽ rất bận rộn, về muộn cũng là chuyện bình thường. Cô ngồi trên ghế sa lon, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, thực sự cũng không hẳn là đang đợi Duệ Húc, cũng không phải là trông mỏi con mắt, cô chỉ lo lắng đồ ăn mình làm, nếu bị nguội lạnh, sẽ rất khó ăn, rất lãng phí. Lại chờ thêm một lát, cô đứng lên, đi hâm nóng lại thức ăn, cánh cửa sau lưng cô mở ra, cô có chút bất ngờ, hơi xoay người lại, cô cảm nhận được mùi thuốc lá theo làn gió lướt qua mũi cô, sau đó là một mùi nước hoa của phụ nữ. “Húc, không cần vội vã như vậy, chúng ta đi về phòng.” cô gái trong lòng Lê Duệ Húc thỉnh thoảng lại luốn éo thân thể gợi cảm, b* ng*c căng tròn cọ cọ trên ngực Duệ Húc, trêu đùa hắn.

Bà Lê của ta, việc hôm nay cô làm, thật là quá tốt. Tay hắn nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của cô gái trong lòng, mùi hương trên tóc cô khiến hắn có chút say mê, nhưng lần đầu tiên, tim của hắn cảm thấy xa lạ. Tô Lạc vô hồn về tới biệt thự nhà họ Lê, nơi này thật sự rất lớn, chỉ có điều tất cả mọi thứ đều toát lên vẻ lạnh lẽo, cô đi vào, bàn tay luôn đặt trên lồng ngực. Ngón tay mảnh khảnh trắng bệch, cô nắm chặt áo trên người mình, cảm nhận đau đớn từ con tim, cô không thể chịu nổi nữa, cô dùng sức hít thở, dần dần buông tay xuống. Trong tay cô trống trơn, cái gì cũng không còn. Chiếc cốc đó, cô lại nắm chặt bàn tay của mình. Đầu ngón tay đau đớn. Cô ngồi trên ghế sa lon, đây là chỗ Lê Duệ Húc thường ngồi, chiếc bàn trà xinh đẹp làm từ đá cẩm thạch, trên mặt bàn vẫn còn những tờ báo buổi sáng hắn còn chưa xem hết, vẫn là những thông tin về các doanh nghiệp, cô thấy rất phức tạp, không thể hiểu được. Cô khẽ cúi mặt xuống, trước mắt hiện lên một tầng sương mù, tất cả đều mờ nhạt, cho đến khi cô ngẩng đầu lên, trên gương mặt lộ đầy sự chua xót. Cô không ngừng hít thở, đôi mắt khẽ chớp, hàng lông mi đã ướt đẫm. Không biết qua bao lâu, khi sự khó chịu đã vơi bớt, cô mới đứng lên, cảm giác cả người không còn chút sức lực. Cô đi về phía phòng bếp, cho dù là muốn đi nghỉ ngơi, rất muốn ngủ một giấc thật sâu, cô vẫn nhớ, vị Lê tiên sinh đó, sắp trở về rồi. Đứng trong phòng bếp, cô đột nhiên có cảm giác hoảng hốt, không biết cuộc sống của cô rồi sẽ ra sao, không có mục đích, cô như một chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng, chỉ có thể ở mãi nơi này, nếu như vì yêu hắn, cô sẵn sàng chặt gãy đi đôi cánh của mình, nhưng bây giờ cô không yêu hắn, vẫn phải chấp nhận từ bỏ sự tự do của mình. Có khi cô vẫn có thể đổi lại sự tự do của mình, nhưng cô vẫn chọn nhà. Trong phòng bếp liên truyền tới những âm thanh thái gọt. Rất nhanh sau đó, cô đem đồ ăn bưng lên trên bàn, giống như những ngày qua… Cô nhìn đồng hồ, bình thường giờ này hắn đều đã ngồi trên ghế sa lon chờ ăn cơm, hôm nay, vẫn chưa về sao? Có phải công ty quá bận, cô biết, quản lý một công ty lớn, nhất định sẽ rất bận rộn, về muộn cũng là chuyện bình thường. Cô ngồi trên ghế sa lon, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, thực sự cũng không hẳn là đang đợi Duệ Húc, cũng không phải là trông mỏi con mắt, cô chỉ lo lắng đồ ăn mình làm, nếu bị nguội lạnh, sẽ rất khó ăn, rất lãng phí. Lại chờ thêm một lát, cô đứng lên, đi hâm nóng lại thức ăn, cánh cửa sau lưng cô mở ra, cô có chút bất ngờ, hơi xoay người lại, cô cảm nhận được mùi thuốc lá theo làn gió lướt qua mũi cô, sau đó là một mùi nước hoa của phụ nữ. “Húc, không cần vội vã như vậy, chúng ta đi về phòng.” cô gái trong lòng Lê Duệ Húc thỉnh thoảng lại luốn éo thân thể gợi cảm, b* ng*c căng tròn cọ cọ trên ngực Duệ Húc, trêu đùa hắn.

Người Chồng Máu LạnhTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcEdit: Ốc sên Ánh nắng chói chang soi vào tòa nhà cao chót vót, các ô kính thủy tinh phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Tòa nhà tập đoàn Húc Nhật bốn mươi năm tầng, tầng cao nhất chính là nơi làm việc của người nắm quyền lực cao nhất của tập đoàn, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng bừng cả căn phòng trừ bỏ người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế cao cao tại thượng. Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen Ý làm bằng tay tinh xảo, mái tóc đen bóng bởi vì đang cúi xuống làm việc mà che mất đi đôi mắt của anh, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một xảm giác xâm chiếm khi nhìn khuôn mặt của anh ấy. Màu mắt của anh có màu trà thật hiếm thấy, màu mắt thực sự rất đẹp, nhưng đnág tiếc, cho đến bây giờ đều màng một loại âm trầm, lạnh lẽo, có khi nếu cứ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, có thể sẽ tiến vào địa ngục, không thể di chuyển. Anh buông chiếc… Bà Lê của ta, việc hôm nay cô làm, thật là quá tốt. Tay hắn nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của cô gái trong lòng, mùi hương trên tóc cô khiến hắn có chút say mê, nhưng lần đầu tiên, tim của hắn cảm thấy xa lạ. Tô Lạc vô hồn về tới biệt thự nhà họ Lê, nơi này thật sự rất lớn, chỉ có điều tất cả mọi thứ đều toát lên vẻ lạnh lẽo, cô đi vào, bàn tay luôn đặt trên lồng ngực. Ngón tay mảnh khảnh trắng bệch, cô nắm chặt áo trên người mình, cảm nhận đau đớn từ con tim, cô không thể chịu nổi nữa, cô dùng sức hít thở, dần dần buông tay xuống. Trong tay cô trống trơn, cái gì cũng không còn. Chiếc cốc đó, cô lại nắm chặt bàn tay của mình. Đầu ngón tay đau đớn. Cô ngồi trên ghế sa lon, đây là chỗ Lê Duệ Húc thường ngồi, chiếc bàn trà xinh đẹp làm từ đá cẩm thạch, trên mặt bàn vẫn còn những tờ báo buổi sáng hắn còn chưa xem hết, vẫn là những thông tin về các doanh nghiệp, cô thấy rất phức tạp, không thể hiểu được. Cô khẽ cúi mặt xuống, trước mắt hiện lên một tầng sương mù, tất cả đều mờ nhạt, cho đến khi cô ngẩng đầu lên, trên gương mặt lộ đầy sự chua xót. Cô không ngừng hít thở, đôi mắt khẽ chớp, hàng lông mi đã ướt đẫm. Không biết qua bao lâu, khi sự khó chịu đã vơi bớt, cô mới đứng lên, cảm giác cả người không còn chút sức lực. Cô đi về phía phòng bếp, cho dù là muốn đi nghỉ ngơi, rất muốn ngủ một giấc thật sâu, cô vẫn nhớ, vị Lê tiên sinh đó, sắp trở về rồi. Đứng trong phòng bếp, cô đột nhiên có cảm giác hoảng hốt, không biết cuộc sống của cô rồi sẽ ra sao, không có mục đích, cô như một chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng, chỉ có thể ở mãi nơi này, nếu như vì yêu hắn, cô sẵn sàng chặt gãy đi đôi cánh của mình, nhưng bây giờ cô không yêu hắn, vẫn phải chấp nhận từ bỏ sự tự do của mình. Có khi cô vẫn có thể đổi lại sự tự do của mình, nhưng cô vẫn chọn nhà. Trong phòng bếp liên truyền tới những âm thanh thái gọt. Rất nhanh sau đó, cô đem đồ ăn bưng lên trên bàn, giống như những ngày qua… Cô nhìn đồng hồ, bình thường giờ này hắn đều đã ngồi trên ghế sa lon chờ ăn cơm, hôm nay, vẫn chưa về sao? Có phải công ty quá bận, cô biết, quản lý một công ty lớn, nhất định sẽ rất bận rộn, về muộn cũng là chuyện bình thường. Cô ngồi trên ghế sa lon, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, thực sự cũng không hẳn là đang đợi Duệ Húc, cũng không phải là trông mỏi con mắt, cô chỉ lo lắng đồ ăn mình làm, nếu bị nguội lạnh, sẽ rất khó ăn, rất lãng phí. Lại chờ thêm một lát, cô đứng lên, đi hâm nóng lại thức ăn, cánh cửa sau lưng cô mở ra, cô có chút bất ngờ, hơi xoay người lại, cô cảm nhận được mùi thuốc lá theo làn gió lướt qua mũi cô, sau đó là một mùi nước hoa của phụ nữ. “Húc, không cần vội vã như vậy, chúng ta đi về phòng.” cô gái trong lòng Lê Duệ Húc thỉnh thoảng lại luốn éo thân thể gợi cảm, b* ng*c căng tròn cọ cọ trên ngực Duệ Húc, trêu đùa hắn.

Chương 75