Edit: Ốc sên Ánh nắng chói chang soi vào tòa nhà cao chót vót, các ô kính thủy tinh phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Tòa nhà tập đoàn Húc Nhật bốn mươi năm tầng, tầng cao nhất chính là nơi làm việc của người nắm quyền lực cao nhất của tập đoàn, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng bừng cả căn phòng trừ bỏ người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế cao cao tại thượng. Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen Ý làm bằng tay tinh xảo, mái tóc đen bóng bởi vì đang cúi xuống làm việc mà che mất đi đôi mắt của anh, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một xảm giác xâm chiếm khi nhìn khuôn mặt của anh ấy. Màu mắt của anh có màu trà thật hiếm thấy, màu mắt thực sự rất đẹp, nhưng đnág tiếc, cho đến bây giờ đều màng một loại âm trầm, lạnh lẽo, có khi nếu cứ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, có thể sẽ tiến vào địa ngục, không thể di chuyển. Anh buông chiếc…

Chương 90

Người Chồng Máu LạnhTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcEdit: Ốc sên Ánh nắng chói chang soi vào tòa nhà cao chót vót, các ô kính thủy tinh phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Tòa nhà tập đoàn Húc Nhật bốn mươi năm tầng, tầng cao nhất chính là nơi làm việc của người nắm quyền lực cao nhất của tập đoàn, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng bừng cả căn phòng trừ bỏ người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế cao cao tại thượng. Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen Ý làm bằng tay tinh xảo, mái tóc đen bóng bởi vì đang cúi xuống làm việc mà che mất đi đôi mắt của anh, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một xảm giác xâm chiếm khi nhìn khuôn mặt của anh ấy. Màu mắt của anh có màu trà thật hiếm thấy, màu mắt thực sự rất đẹp, nhưng đnág tiếc, cho đến bây giờ đều màng một loại âm trầm, lạnh lẽo, có khi nếu cứ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, có thể sẽ tiến vào địa ngục, không thể di chuyển. Anh buông chiếc… Nếu hai người họ đã chán ghét nhau như thế, tốt nhất, bọn họ hãy trở thành những người lạ với nhau thì hơn, dù sao cuộc sống hôn nhân này, cũng chỉ có hai người họ biết. Một hơi thở thoang thoảng phả vào cổ cô, cô khẽ rụt người lại, đây là hơi thở của người đàn ông đó, cô nhớ rất kỹ, cũng không có cách nào quên được, thân thể cô khẽ lui lại, trên đầu lại truyền tới một trận đau đớn. Cô vội đưa tay lên đầu, lại bị một bàn tay khác giữ lại thật chặt, “Không được chạm vào, cô muốn bị đau chết sao?” Âm điệu mang rõ sự cảnh cáo, rõ ràng âm thanh vẫn lạnh lẽo như vậy lại khiến hốc mắt Tô Lạc đỏ lên, người ta thường nói, khoảng thời gina con người bị bệnh là yếu đuối nhất, cô tưởng rằng mình rất kiên cường, cho tới bây giờ, cô mới hiểu được, Tô Tử Lạc cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, cô cũng sẽ đau, cũng sẽ khổ sở, cũng sẽ khó có thể yêu. Cô cảm giác trên mặt có một sự ấm áp, là tay của anh ấy, cô biết, anh có một khuôn mặt lạnh như băng, cò một trái tim cũng cứng như băng, nhưng lại có một đôi tay cực kì ấm áp, thật mâu thuẫn, rõ ràng là một người đàn ông lạnh lùng, sao bàn tay lại có thể ấm áp như thế, thậm chí hơi ấm khiến người khác an tâm. “Được rồi, Tô Lạc, chúng ta đình chiến đi.” Cô nghe tiếng anh thở dài, có thêm cả sự bất đắc dĩ, tay anh đặt trên đầu cô, lông mi cô đã sớm bị nước mắt thấm đẫm, lăn dài trên đôi má. Bây giờ cô thực sự muốn khóc, cô quay mặt vào trong, không muốn anh nhìn thấy nước mắt của cô. Rất nhanh, có một ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má cô. Lê Duệ Húc đưa tay đặt lên môi, nếm hương vị nước mắt của cô. Đột nhiên anh cúi người, ôm thân thể nhỏ xinh này vào trong lòng mình, hơi thở của anh có mùi thuốc lá, Tô Tử Lạc biết, anh chỉ hút một chút cũng sẽ có mùi hương này, bởi vì anh vốn là người sạch sẽ. “Được rồi, đừng giận nữa.” Lê Duệ Húc đưa tay vỗ nhẹ nhẹ vào mặt cô, coi cô như một đứa trẻ vậy, đây là lần đầu tiên anh dỗ dành một cô gái, cũng là lần đầu tiên chịu thua trước một cô gái. Tô Lạc nắm chặt áo anh, hàng lông mi rung động, từng giọt nước mắt lăn dài, rơi trên áo anh. Trên đường đi, Lê Duệ Húc đều ôm chặt Tô Lạc trong lòng, thân thể cô vốn nhẹ, cho nên ngay cả chút sức nặng anh cũng không cảm thấy, anh cúi đầu, nhìn hai tay cô đang nắm chặt áo anh, hé ra gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cái gì cũng đều thật nhỏ, một cô gái thật biết điều mà từ trước tới giờ anh chưa bao giờ gặp được. Một cô gái xa lạ, lại khiến cho anh có cảm giác không nói lên lời. Cô không đẹp, nhưng lại rất đáng yêu, như là một bông hoa dại bên đường, dễ dàng thấy được, lại đặc biệt trong sáng. Ánh mắt anh chợt sáng, khóe môi khẽ cong lên, tạm thời cứ như vậy đi, những thứ khác sau này hãy nói, bọn họ đều mệt mỏi rồi, chính anh cũng không muốn suy nghĩ những thứ khác nữa, cứ như vậy đi. Anh ôm cô cẩn thận đặt vào trong xe, sau đó mới ngồi ở vị trí lái, tiếng di động vang lên, anh cầm lấy điện thoại, vừa nhìn tới tên người gọi trên màn hình, mặt anh tối sầm lại. Ấn nút nghe, một tay lái xe, một tay cầm điện thoại nghe giọng nói quen thuộc truyền tới, tiếng khóc lóc kể lể như không bao giờ ngừng. “Húc, anh ấy lại đang đợi cô ta, anh ấy luôn đi tìm cô ta, mỗi khi trời tối đều gọi tên cô ta, anh nhất định phải giúp em, đừng để anh ấy tìm được cô ta, nhất định không được, Húc, anh có thể khiến cô ta biến mất mãi mãi được không? Đừng để cô ta quấn quýt lấy…” Từng câu lại từng câu, không dứt. Cuối cùng Lê Duệ Húc buông điện thoại trong tay xuống, gương mặt trầm mặc có chút phức tạp nhìn cô gái đằng sau ngủ lại có chút bất an. Tắt máy di động, đây là lần đầu tiên anh không muốn nghe người nào đó khóc lóc, kể lể, không biết cô ấy mệt mỏi hay chính bản thân anh mệt mỏi, đặt di động xuống, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt non mềm của cô.

Nếu hai người họ đã chán ghét nhau như thế, tốt nhất, bọn họ hãy trở thành những người lạ với nhau thì hơn, dù sao cuộc sống hôn nhân này, cũng chỉ có hai người họ biết. Một hơi thở thoang thoảng phả vào cổ cô, cô khẽ rụt người lại, đây là hơi thở của người đàn ông đó, cô nhớ rất kỹ, cũng không có cách nào quên được, thân thể cô khẽ lui lại, trên đầu lại truyền tới một trận đau đớn. Cô vội đưa tay lên đầu, lại bị một bàn tay khác giữ lại thật chặt, “Không được chạm vào, cô muốn bị đau chết sao?” Âm điệu mang rõ sự cảnh cáo, rõ ràng âm thanh vẫn lạnh lẽo như vậy lại khiến hốc mắt Tô Lạc đỏ lên, người ta thường nói, khoảng thời gina con người bị bệnh là yếu đuối nhất, cô tưởng rằng mình rất kiên cường, cho tới bây giờ, cô mới hiểu được, Tô Tử Lạc cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, cô cũng sẽ đau, cũng sẽ khổ sở, cũng sẽ khó có thể yêu. Cô cảm giác trên mặt có một sự ấm áp, là tay của anh ấy, cô biết, anh có một khuôn mặt lạnh như băng, cò một trái tim cũng cứng như băng, nhưng lại có một đôi tay cực kì ấm áp, thật mâu thuẫn, rõ ràng là một người đàn ông lạnh lùng, sao bàn tay lại có thể ấm áp như thế, thậm chí hơi ấm khiến người khác an tâm. “Được rồi, Tô Lạc, chúng ta đình chiến đi.” Cô nghe tiếng anh thở dài, có thêm cả sự bất đắc dĩ, tay anh đặt trên đầu cô, lông mi cô đã sớm bị nước mắt thấm đẫm, lăn dài trên đôi má. Bây giờ cô thực sự muốn khóc, cô quay mặt vào trong, không muốn anh nhìn thấy nước mắt của cô. Rất nhanh, có một ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má cô. Lê Duệ Húc đưa tay đặt lên môi, nếm hương vị nước mắt của cô. Đột nhiên anh cúi người, ôm thân thể nhỏ xinh này vào trong lòng mình, hơi thở của anh có mùi thuốc lá, Tô Tử Lạc biết, anh chỉ hút một chút cũng sẽ có mùi hương này, bởi vì anh vốn là người sạch sẽ. “Được rồi, đừng giận nữa.” Lê Duệ Húc đưa tay vỗ nhẹ nhẹ vào mặt cô, coi cô như một đứa trẻ vậy, đây là lần đầu tiên anh dỗ dành một cô gái, cũng là lần đầu tiên chịu thua trước một cô gái. Tô Lạc nắm chặt áo anh, hàng lông mi rung động, từng giọt nước mắt lăn dài, rơi trên áo anh. Trên đường đi, Lê Duệ Húc đều ôm chặt Tô Lạc trong lòng, thân thể cô vốn nhẹ, cho nên ngay cả chút sức nặng anh cũng không cảm thấy, anh cúi đầu, nhìn hai tay cô đang nắm chặt áo anh, hé ra gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cái gì cũng đều thật nhỏ, một cô gái thật biết điều mà từ trước tới giờ anh chưa bao giờ gặp được. Một cô gái xa lạ, lại khiến cho anh có cảm giác không nói lên lời. Cô không đẹp, nhưng lại rất đáng yêu, như là một bông hoa dại bên đường, dễ dàng thấy được, lại đặc biệt trong sáng. Ánh mắt anh chợt sáng, khóe môi khẽ cong lên, tạm thời cứ như vậy đi, những thứ khác sau này hãy nói, bọn họ đều mệt mỏi rồi, chính anh cũng không muốn suy nghĩ những thứ khác nữa, cứ như vậy đi. Anh ôm cô cẩn thận đặt vào trong xe, sau đó mới ngồi ở vị trí lái, tiếng di động vang lên, anh cầm lấy điện thoại, vừa nhìn tới tên người gọi trên màn hình, mặt anh tối sầm lại. Ấn nút nghe, một tay lái xe, một tay cầm điện thoại nghe giọng nói quen thuộc truyền tới, tiếng khóc lóc kể lể như không bao giờ ngừng. “Húc, anh ấy lại đang đợi cô ta, anh ấy luôn đi tìm cô ta, mỗi khi trời tối đều gọi tên cô ta, anh nhất định phải giúp em, đừng để anh ấy tìm được cô ta, nhất định không được, Húc, anh có thể khiến cô ta biến mất mãi mãi được không? Đừng để cô ta quấn quýt lấy…” Từng câu lại từng câu, không dứt. Cuối cùng Lê Duệ Húc buông điện thoại trong tay xuống, gương mặt trầm mặc có chút phức tạp nhìn cô gái đằng sau ngủ lại có chút bất an. Tắt máy di động, đây là lần đầu tiên anh không muốn nghe người nào đó khóc lóc, kể lể, không biết cô ấy mệt mỏi hay chính bản thân anh mệt mỏi, đặt di động xuống, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt non mềm của cô.

Người Chồng Máu LạnhTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcEdit: Ốc sên Ánh nắng chói chang soi vào tòa nhà cao chót vót, các ô kính thủy tinh phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Tòa nhà tập đoàn Húc Nhật bốn mươi năm tầng, tầng cao nhất chính là nơi làm việc của người nắm quyền lực cao nhất của tập đoàn, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng bừng cả căn phòng trừ bỏ người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế cao cao tại thượng. Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen Ý làm bằng tay tinh xảo, mái tóc đen bóng bởi vì đang cúi xuống làm việc mà che mất đi đôi mắt của anh, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một xảm giác xâm chiếm khi nhìn khuôn mặt của anh ấy. Màu mắt của anh có màu trà thật hiếm thấy, màu mắt thực sự rất đẹp, nhưng đnág tiếc, cho đến bây giờ đều màng một loại âm trầm, lạnh lẽo, có khi nếu cứ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, có thể sẽ tiến vào địa ngục, không thể di chuyển. Anh buông chiếc… Nếu hai người họ đã chán ghét nhau như thế, tốt nhất, bọn họ hãy trở thành những người lạ với nhau thì hơn, dù sao cuộc sống hôn nhân này, cũng chỉ có hai người họ biết. Một hơi thở thoang thoảng phả vào cổ cô, cô khẽ rụt người lại, đây là hơi thở của người đàn ông đó, cô nhớ rất kỹ, cũng không có cách nào quên được, thân thể cô khẽ lui lại, trên đầu lại truyền tới một trận đau đớn. Cô vội đưa tay lên đầu, lại bị một bàn tay khác giữ lại thật chặt, “Không được chạm vào, cô muốn bị đau chết sao?” Âm điệu mang rõ sự cảnh cáo, rõ ràng âm thanh vẫn lạnh lẽo như vậy lại khiến hốc mắt Tô Lạc đỏ lên, người ta thường nói, khoảng thời gina con người bị bệnh là yếu đuối nhất, cô tưởng rằng mình rất kiên cường, cho tới bây giờ, cô mới hiểu được, Tô Tử Lạc cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, cô cũng sẽ đau, cũng sẽ khổ sở, cũng sẽ khó có thể yêu. Cô cảm giác trên mặt có một sự ấm áp, là tay của anh ấy, cô biết, anh có một khuôn mặt lạnh như băng, cò một trái tim cũng cứng như băng, nhưng lại có một đôi tay cực kì ấm áp, thật mâu thuẫn, rõ ràng là một người đàn ông lạnh lùng, sao bàn tay lại có thể ấm áp như thế, thậm chí hơi ấm khiến người khác an tâm. “Được rồi, Tô Lạc, chúng ta đình chiến đi.” Cô nghe tiếng anh thở dài, có thêm cả sự bất đắc dĩ, tay anh đặt trên đầu cô, lông mi cô đã sớm bị nước mắt thấm đẫm, lăn dài trên đôi má. Bây giờ cô thực sự muốn khóc, cô quay mặt vào trong, không muốn anh nhìn thấy nước mắt của cô. Rất nhanh, có một ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má cô. Lê Duệ Húc đưa tay đặt lên môi, nếm hương vị nước mắt của cô. Đột nhiên anh cúi người, ôm thân thể nhỏ xinh này vào trong lòng mình, hơi thở của anh có mùi thuốc lá, Tô Tử Lạc biết, anh chỉ hút một chút cũng sẽ có mùi hương này, bởi vì anh vốn là người sạch sẽ. “Được rồi, đừng giận nữa.” Lê Duệ Húc đưa tay vỗ nhẹ nhẹ vào mặt cô, coi cô như một đứa trẻ vậy, đây là lần đầu tiên anh dỗ dành một cô gái, cũng là lần đầu tiên chịu thua trước một cô gái. Tô Lạc nắm chặt áo anh, hàng lông mi rung động, từng giọt nước mắt lăn dài, rơi trên áo anh. Trên đường đi, Lê Duệ Húc đều ôm chặt Tô Lạc trong lòng, thân thể cô vốn nhẹ, cho nên ngay cả chút sức nặng anh cũng không cảm thấy, anh cúi đầu, nhìn hai tay cô đang nắm chặt áo anh, hé ra gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cái gì cũng đều thật nhỏ, một cô gái thật biết điều mà từ trước tới giờ anh chưa bao giờ gặp được. Một cô gái xa lạ, lại khiến cho anh có cảm giác không nói lên lời. Cô không đẹp, nhưng lại rất đáng yêu, như là một bông hoa dại bên đường, dễ dàng thấy được, lại đặc biệt trong sáng. Ánh mắt anh chợt sáng, khóe môi khẽ cong lên, tạm thời cứ như vậy đi, những thứ khác sau này hãy nói, bọn họ đều mệt mỏi rồi, chính anh cũng không muốn suy nghĩ những thứ khác nữa, cứ như vậy đi. Anh ôm cô cẩn thận đặt vào trong xe, sau đó mới ngồi ở vị trí lái, tiếng di động vang lên, anh cầm lấy điện thoại, vừa nhìn tới tên người gọi trên màn hình, mặt anh tối sầm lại. Ấn nút nghe, một tay lái xe, một tay cầm điện thoại nghe giọng nói quen thuộc truyền tới, tiếng khóc lóc kể lể như không bao giờ ngừng. “Húc, anh ấy lại đang đợi cô ta, anh ấy luôn đi tìm cô ta, mỗi khi trời tối đều gọi tên cô ta, anh nhất định phải giúp em, đừng để anh ấy tìm được cô ta, nhất định không được, Húc, anh có thể khiến cô ta biến mất mãi mãi được không? Đừng để cô ta quấn quýt lấy…” Từng câu lại từng câu, không dứt. Cuối cùng Lê Duệ Húc buông điện thoại trong tay xuống, gương mặt trầm mặc có chút phức tạp nhìn cô gái đằng sau ngủ lại có chút bất an. Tắt máy di động, đây là lần đầu tiên anh không muốn nghe người nào đó khóc lóc, kể lể, không biết cô ấy mệt mỏi hay chính bản thân anh mệt mỏi, đặt di động xuống, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt non mềm của cô.

Chương 90