Edit: Ốc sên Ánh nắng chói chang soi vào tòa nhà cao chót vót, các ô kính thủy tinh phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Tòa nhà tập đoàn Húc Nhật bốn mươi năm tầng, tầng cao nhất chính là nơi làm việc của người nắm quyền lực cao nhất của tập đoàn, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng bừng cả căn phòng trừ bỏ người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế cao cao tại thượng. Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen Ý làm bằng tay tinh xảo, mái tóc đen bóng bởi vì đang cúi xuống làm việc mà che mất đi đôi mắt của anh, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một xảm giác xâm chiếm khi nhìn khuôn mặt của anh ấy. Màu mắt của anh có màu trà thật hiếm thấy, màu mắt thực sự rất đẹp, nhưng đnág tiếc, cho đến bây giờ đều màng một loại âm trầm, lạnh lẽo, có khi nếu cứ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, có thể sẽ tiến vào địa ngục, không thể di chuyển. Anh buông chiếc…

Chương 93

Người Chồng Máu LạnhTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcEdit: Ốc sên Ánh nắng chói chang soi vào tòa nhà cao chót vót, các ô kính thủy tinh phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Tòa nhà tập đoàn Húc Nhật bốn mươi năm tầng, tầng cao nhất chính là nơi làm việc của người nắm quyền lực cao nhất của tập đoàn, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng bừng cả căn phòng trừ bỏ người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế cao cao tại thượng. Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen Ý làm bằng tay tinh xảo, mái tóc đen bóng bởi vì đang cúi xuống làm việc mà che mất đi đôi mắt của anh, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một xảm giác xâm chiếm khi nhìn khuôn mặt của anh ấy. Màu mắt của anh có màu trà thật hiếm thấy, màu mắt thực sự rất đẹp, nhưng đnág tiếc, cho đến bây giờ đều màng một loại âm trầm, lạnh lẽo, có khi nếu cứ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, có thể sẽ tiến vào địa ngục, không thể di chuyển. Anh buông chiếc… “Vâng.” Tô Tử Lạc ngẩng đầu lên, lại ăn một miếng mì, cô có gì không đúng sao? “Tô Tử Lạc, của anh đâu,” hắn đưa tay ra, trừng mắt nhìn Tô Lạc, nếu cô không cho hắn ăn, hắn nhất định không để cô yên. Hắn… Cái gì? Tô Tử Lạc ngốc nghếch nhìn tay hắn, vẫn không hiểu gì, chớp mắt một cái, cô còn chưa kịp phản ứng gì, nhìn hai bàn tay lớn vươn tới, trực tiếp bưng đi bát mì cô vừa ăn được có vài miếng. Thậm chí Duệ Húc còn lấy luôn đôi đũa trong tay cô, bắt đầu ăn, hắn thực sự rất đói, cô gái này lại không chịu làm cho hắn ăn, căn bản hắn cũng không biết hắn muốn ăn cái gì nữa, chỉ cảm thấy rất đói bụng, cũng không còn gì hắn có thể ăn nữa cả. Không mất quá nhiều thời gian, một bát mì đã bị hắn ăn sạch, đến canh cũng uống hết sạch. “Còn nữa không?” Hắn đặt bát xuống, hỏi Tô Lạc, tưng đó sao có thể đủ, mới chỉ có một bát nhỏ, mới chỉ lót được cái bụng của hắn. Một lúc lâu sau, Tô Lạc mới phản ứng lại. Người đàn ông này đã ăn sạch bát mì của cô, còn hỏi cô còn không. Cô chỉ làm một bát nhỏ. Sao có thể thừa được, mà bát mì kia là của cô mà. “Không phải anh nói tôi làm rất khó ăn sao?” Cô cúi đầu, nhìn bàn tay trống trơn, cô cho rằng hắn ghét ăn món cô làm cho nên mới chỉ làm một phần ình, cô cứ nghĩ, hắn đã ăn một bữa tiệc lớn, giống như hắn nói, cô làm cái gì, đều khó ăn, chỉ có một mình cô mới có thể ăn. “Cô nói nhiều ghê,” Lê Duệ Húc vòng hai tay trước ngực nhìn cô, trong ánh mắt màu trà có chút bối rối, cái gì khó ăn, rõ ràng là ăn rất ngon, cô gái này, thực sự không đáng yêu một chút nào cả. “A…” Tô Lạc đứng lên, ôm vết thương trên đầu đi vào trong bếp, mà Duệ Húc cũng không nhìn thấy khi cô đi qua hắn, đôi môi cô khẽ cười, đúng là một người đàn ông khó chịu, cô bưng ra hai bát mì, vẫn là hương vị đó, lần này đủ cho hắn ăn đi. Cô vừa bưng lên, một bát mì đã bị hắn bưng đi. Lê Duệ Húc nhìn chằm chằm vết thương trên dầu cô, thật muốn biết cô đang suy nghĩ cái gì, cho hắn là người chết sao, chẳng may bị bỏng, cô có phải lại muốn hắn bỏ tiền thuốc men cho cô? Tô Lạc đi sau hắn, trong mắt cô vẻ lạnh lùng của hắn đã phai nhạt đi nhiều, cô dường như đã hiểu thêm về người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng này, thực ra trái tim hắn cũng rất dịu dàng. Lê Duệ Húc ăn mì, nhìn thấy Tô Lạc đứng trước mặt hắn, sau đó, hắn buông đôi đũa trong tay xuống, khó hiểu nhìn cô. “Cô ăn đi, không cần quan tâm tới tôi,” cô nhìn Duệ Húc mỉm cười, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, kéo tay trái của hắn, ở giữa ngón tay tìm thấy một ít vết thương, cũng không lớn lắm, nhưng nếu nhiễm trùng sẽ rất nguy hiểm. Cô cẩn thận xoa thuốc lên tay hắn, lấy một miếng băng cá nhân dán lại. Như vậy là tốt rồi, cô đứng lên, cảm giác chóng mặt ập tới, ngồi quá lâu rồi, dù sao cô cũng đang bị thương. Một cánh tay cường tráng vòng qua hông cô, cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người dựa vào một thân thể cứng rắn nhưng cũng rất mềm mại, cảm nhận hơi thở có mùi thuốc lá, không hề nồng đậm, cảm giác rất nhẹ nhàng dễ chịu. Cô mở to mắt, mới phát hiện mình đang ngồi ở một chỗ, trên đùi Lê Duệ Húc, tay hắn gắt gao ôm lấy eo cô, cái tư thế ngồi này thực sự rất ám muội, cô thất thần mất ba mươi giây, sau đó vội vàng muốn đẩy hắn ra, nhưng mà, sức lực bé nhỏ của cô từ đầu tới cuối cũng không có ảnh hưởng gì tới người đàn ông kia. Cánh tay hắn vẫn đặt trên tấm lưng mảnh khảnh của cô, thậm chí còn dùng chút sức ôm chặt.

“Vâng.” Tô Tử Lạc ngẩng đầu lên, lại ăn một miếng mì, cô có gì không đúng sao? “Tô Tử Lạc, của anh đâu,” hắn đưa tay ra, trừng mắt nhìn Tô Lạc, nếu cô không cho hắn ăn, hắn nhất định không để cô yên. Hắn… Cái gì? Tô Tử Lạc ngốc nghếch nhìn tay hắn, vẫn không hiểu gì, chớp mắt một cái, cô còn chưa kịp phản ứng gì, nhìn hai bàn tay lớn vươn tới, trực tiếp bưng đi bát mì cô vừa ăn được có vài miếng. Thậm chí Duệ Húc còn lấy luôn đôi đũa trong tay cô, bắt đầu ăn, hắn thực sự rất đói, cô gái này lại không chịu làm cho hắn ăn, căn bản hắn cũng không biết hắn muốn ăn cái gì nữa, chỉ cảm thấy rất đói bụng, cũng không còn gì hắn có thể ăn nữa cả. Không mất quá nhiều thời gian, một bát mì đã bị hắn ăn sạch, đến canh cũng uống hết sạch. “Còn nữa không?” Hắn đặt bát xuống, hỏi Tô Lạc, tưng đó sao có thể đủ, mới chỉ có một bát nhỏ, mới chỉ lót được cái bụng của hắn. Một lúc lâu sau, Tô Lạc mới phản ứng lại. Người đàn ông này đã ăn sạch bát mì của cô, còn hỏi cô còn không. Cô chỉ làm một bát nhỏ. Sao có thể thừa được, mà bát mì kia là của cô mà. “Không phải anh nói tôi làm rất khó ăn sao?” Cô cúi đầu, nhìn bàn tay trống trơn, cô cho rằng hắn ghét ăn món cô làm cho nên mới chỉ làm một phần ình, cô cứ nghĩ, hắn đã ăn một bữa tiệc lớn, giống như hắn nói, cô làm cái gì, đều khó ăn, chỉ có một mình cô mới có thể ăn. “Cô nói nhiều ghê,” Lê Duệ Húc vòng hai tay trước ngực nhìn cô, trong ánh mắt màu trà có chút bối rối, cái gì khó ăn, rõ ràng là ăn rất ngon, cô gái này, thực sự không đáng yêu một chút nào cả. “A…” Tô Lạc đứng lên, ôm vết thương trên đầu đi vào trong bếp, mà Duệ Húc cũng không nhìn thấy khi cô đi qua hắn, đôi môi cô khẽ cười, đúng là một người đàn ông khó chịu, cô bưng ra hai bát mì, vẫn là hương vị đó, lần này đủ cho hắn ăn đi. Cô vừa bưng lên, một bát mì đã bị hắn bưng đi. Lê Duệ Húc nhìn chằm chằm vết thương trên dầu cô, thật muốn biết cô đang suy nghĩ cái gì, cho hắn là người chết sao, chẳng may bị bỏng, cô có phải lại muốn hắn bỏ tiền thuốc men cho cô? Tô Lạc đi sau hắn, trong mắt cô vẻ lạnh lùng của hắn đã phai nhạt đi nhiều, cô dường như đã hiểu thêm về người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng này, thực ra trái tim hắn cũng rất dịu dàng. Lê Duệ Húc ăn mì, nhìn thấy Tô Lạc đứng trước mặt hắn, sau đó, hắn buông đôi đũa trong tay xuống, khó hiểu nhìn cô. “Cô ăn đi, không cần quan tâm tới tôi,” cô nhìn Duệ Húc mỉm cười, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, kéo tay trái của hắn, ở giữa ngón tay tìm thấy một ít vết thương, cũng không lớn lắm, nhưng nếu nhiễm trùng sẽ rất nguy hiểm. Cô cẩn thận xoa thuốc lên tay hắn, lấy một miếng băng cá nhân dán lại. Như vậy là tốt rồi, cô đứng lên, cảm giác chóng mặt ập tới, ngồi quá lâu rồi, dù sao cô cũng đang bị thương. Một cánh tay cường tráng vòng qua hông cô, cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người dựa vào một thân thể cứng rắn nhưng cũng rất mềm mại, cảm nhận hơi thở có mùi thuốc lá, không hề nồng đậm, cảm giác rất nhẹ nhàng dễ chịu. Cô mở to mắt, mới phát hiện mình đang ngồi ở một chỗ, trên đùi Lê Duệ Húc, tay hắn gắt gao ôm lấy eo cô, cái tư thế ngồi này thực sự rất ám muội, cô thất thần mất ba mươi giây, sau đó vội vàng muốn đẩy hắn ra, nhưng mà, sức lực bé nhỏ của cô từ đầu tới cuối cũng không có ảnh hưởng gì tới người đàn ông kia. Cánh tay hắn vẫn đặt trên tấm lưng mảnh khảnh của cô, thậm chí còn dùng chút sức ôm chặt.

Người Chồng Máu LạnhTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcEdit: Ốc sên Ánh nắng chói chang soi vào tòa nhà cao chót vót, các ô kính thủy tinh phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Tòa nhà tập đoàn Húc Nhật bốn mươi năm tầng, tầng cao nhất chính là nơi làm việc của người nắm quyền lực cao nhất của tập đoàn, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng bừng cả căn phòng trừ bỏ người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế cao cao tại thượng. Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen Ý làm bằng tay tinh xảo, mái tóc đen bóng bởi vì đang cúi xuống làm việc mà che mất đi đôi mắt của anh, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một xảm giác xâm chiếm khi nhìn khuôn mặt của anh ấy. Màu mắt của anh có màu trà thật hiếm thấy, màu mắt thực sự rất đẹp, nhưng đnág tiếc, cho đến bây giờ đều màng một loại âm trầm, lạnh lẽo, có khi nếu cứ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, có thể sẽ tiến vào địa ngục, không thể di chuyển. Anh buông chiếc… “Vâng.” Tô Tử Lạc ngẩng đầu lên, lại ăn một miếng mì, cô có gì không đúng sao? “Tô Tử Lạc, của anh đâu,” hắn đưa tay ra, trừng mắt nhìn Tô Lạc, nếu cô không cho hắn ăn, hắn nhất định không để cô yên. Hắn… Cái gì? Tô Tử Lạc ngốc nghếch nhìn tay hắn, vẫn không hiểu gì, chớp mắt một cái, cô còn chưa kịp phản ứng gì, nhìn hai bàn tay lớn vươn tới, trực tiếp bưng đi bát mì cô vừa ăn được có vài miếng. Thậm chí Duệ Húc còn lấy luôn đôi đũa trong tay cô, bắt đầu ăn, hắn thực sự rất đói, cô gái này lại không chịu làm cho hắn ăn, căn bản hắn cũng không biết hắn muốn ăn cái gì nữa, chỉ cảm thấy rất đói bụng, cũng không còn gì hắn có thể ăn nữa cả. Không mất quá nhiều thời gian, một bát mì đã bị hắn ăn sạch, đến canh cũng uống hết sạch. “Còn nữa không?” Hắn đặt bát xuống, hỏi Tô Lạc, tưng đó sao có thể đủ, mới chỉ có một bát nhỏ, mới chỉ lót được cái bụng của hắn. Một lúc lâu sau, Tô Lạc mới phản ứng lại. Người đàn ông này đã ăn sạch bát mì của cô, còn hỏi cô còn không. Cô chỉ làm một bát nhỏ. Sao có thể thừa được, mà bát mì kia là của cô mà. “Không phải anh nói tôi làm rất khó ăn sao?” Cô cúi đầu, nhìn bàn tay trống trơn, cô cho rằng hắn ghét ăn món cô làm cho nên mới chỉ làm một phần ình, cô cứ nghĩ, hắn đã ăn một bữa tiệc lớn, giống như hắn nói, cô làm cái gì, đều khó ăn, chỉ có một mình cô mới có thể ăn. “Cô nói nhiều ghê,” Lê Duệ Húc vòng hai tay trước ngực nhìn cô, trong ánh mắt màu trà có chút bối rối, cái gì khó ăn, rõ ràng là ăn rất ngon, cô gái này, thực sự không đáng yêu một chút nào cả. “A…” Tô Lạc đứng lên, ôm vết thương trên đầu đi vào trong bếp, mà Duệ Húc cũng không nhìn thấy khi cô đi qua hắn, đôi môi cô khẽ cười, đúng là một người đàn ông khó chịu, cô bưng ra hai bát mì, vẫn là hương vị đó, lần này đủ cho hắn ăn đi. Cô vừa bưng lên, một bát mì đã bị hắn bưng đi. Lê Duệ Húc nhìn chằm chằm vết thương trên dầu cô, thật muốn biết cô đang suy nghĩ cái gì, cho hắn là người chết sao, chẳng may bị bỏng, cô có phải lại muốn hắn bỏ tiền thuốc men cho cô? Tô Lạc đi sau hắn, trong mắt cô vẻ lạnh lùng của hắn đã phai nhạt đi nhiều, cô dường như đã hiểu thêm về người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng này, thực ra trái tim hắn cũng rất dịu dàng. Lê Duệ Húc ăn mì, nhìn thấy Tô Lạc đứng trước mặt hắn, sau đó, hắn buông đôi đũa trong tay xuống, khó hiểu nhìn cô. “Cô ăn đi, không cần quan tâm tới tôi,” cô nhìn Duệ Húc mỉm cười, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, kéo tay trái của hắn, ở giữa ngón tay tìm thấy một ít vết thương, cũng không lớn lắm, nhưng nếu nhiễm trùng sẽ rất nguy hiểm. Cô cẩn thận xoa thuốc lên tay hắn, lấy một miếng băng cá nhân dán lại. Như vậy là tốt rồi, cô đứng lên, cảm giác chóng mặt ập tới, ngồi quá lâu rồi, dù sao cô cũng đang bị thương. Một cánh tay cường tráng vòng qua hông cô, cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người dựa vào một thân thể cứng rắn nhưng cũng rất mềm mại, cảm nhận hơi thở có mùi thuốc lá, không hề nồng đậm, cảm giác rất nhẹ nhàng dễ chịu. Cô mở to mắt, mới phát hiện mình đang ngồi ở một chỗ, trên đùi Lê Duệ Húc, tay hắn gắt gao ôm lấy eo cô, cái tư thế ngồi này thực sự rất ám muội, cô thất thần mất ba mươi giây, sau đó vội vàng muốn đẩy hắn ra, nhưng mà, sức lực bé nhỏ của cô từ đầu tới cuối cũng không có ảnh hưởng gì tới người đàn ông kia. Cánh tay hắn vẫn đặt trên tấm lưng mảnh khảnh của cô, thậm chí còn dùng chút sức ôm chặt.

Chương 93