Edit: Ốc sên Ánh nắng chói chang soi vào tòa nhà cao chót vót, các ô kính thủy tinh phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Tòa nhà tập đoàn Húc Nhật bốn mươi năm tầng, tầng cao nhất chính là nơi làm việc của người nắm quyền lực cao nhất của tập đoàn, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng bừng cả căn phòng trừ bỏ người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế cao cao tại thượng. Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen Ý làm bằng tay tinh xảo, mái tóc đen bóng bởi vì đang cúi xuống làm việc mà che mất đi đôi mắt của anh, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một xảm giác xâm chiếm khi nhìn khuôn mặt của anh ấy. Màu mắt của anh có màu trà thật hiếm thấy, màu mắt thực sự rất đẹp, nhưng đnág tiếc, cho đến bây giờ đều màng một loại âm trầm, lạnh lẽo, có khi nếu cứ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, có thể sẽ tiến vào địa ngục, không thể di chuyển. Anh buông chiếc…
Chương 102
Người Chồng Máu LạnhTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcEdit: Ốc sên Ánh nắng chói chang soi vào tòa nhà cao chót vót, các ô kính thủy tinh phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Tòa nhà tập đoàn Húc Nhật bốn mươi năm tầng, tầng cao nhất chính là nơi làm việc của người nắm quyền lực cao nhất của tập đoàn, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng bừng cả căn phòng trừ bỏ người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế cao cao tại thượng. Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen Ý làm bằng tay tinh xảo, mái tóc đen bóng bởi vì đang cúi xuống làm việc mà che mất đi đôi mắt của anh, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một xảm giác xâm chiếm khi nhìn khuôn mặt của anh ấy. Màu mắt của anh có màu trà thật hiếm thấy, màu mắt thực sự rất đẹp, nhưng đnág tiếc, cho đến bây giờ đều màng một loại âm trầm, lạnh lẽo, có khi nếu cứ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, có thể sẽ tiến vào địa ngục, không thể di chuyển. Anh buông chiếc… Tô Lạc cầm nhẹ lấy vạt áo, đứng ngồi không yên nhìn những cô gái kia nhìn cô với ánh mắt vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ. Cô còn chưa kịp nói gì, đã bị một nhóm cô gái đẩy vào phòng thay quần áo, cô nắm chặt quần áo trên người, mấy cô gái này giống như nữ lưu manh vậy, cũng tại tính cách cô dễ nói chuyện, chỉ có thể chịu đựng, mặc cho những cô gái này đem cô giống như rối gỗ đùa nghịch. Cho tới khi cô bị đẩy ra khỏi phòng thay đồ, một chiếc váy màu hồng nhạt, đường viên bằng ren tinh tế ngang hông, một chiếc váy dài tới mắt cá chân, chiếc váy màu hồng nhạt càng làm tôn thêm vẻ trắng nõn của làn da, huống chi Tô Lạc có một làn da trắng mịn, đây vốn là trời sinh cho dù thế nào cũng không đen đi được. Cô đứng có chút mất tự nhiên, hai chân cũng không vững, diện mạo của cô không giống như mĩ nữ khiến mắt người khác tỏa sáng, nhưng ngũ quan của cô cũng rất khá, thanh tú, nhất là khi mặc bộ váy này, thực sự ngọt ngào. Cô kéo kéo lại chiếc váy trên người, làm những ánh mắt hướng về cô, khiến gương mặt cô thoáng hồng, giống như màu váy cô đang mặc, không có cảm giác kinh diễm, nhưng càng xem càng thấy thú vị. “Tiếp tục đổi đồ khác.” Lệ Duệ Húc nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, như lọt vào trong sương mù, Tô Lạc lại bị kéo vào. Lê Duệ Húc nhìn bên ngoài, ngón tay đặt ở trên đùi, khẽ nheo mắt, một sự bình tĩnh đến thản nhiên, bình thường, hắn đã sớm chạy lấy người, hắn không thích lãng phí thời gian ở những nơi này, nhất lại là vì một cô gái. Hôm nay sẽ khác, hắn không có gì là không kiên nhẫn, bởi vì Tô Lạc đáng giá khiên hắn có tinh thần cùng thời gian giành cho cô. Khóe môi hắn khẽ cong lên, cảm giác như có chút lạnh trong nụ cười đó, giống như hắn ngày thường. Tô Lạc lại được đẩy ra khỏi phòng thay đồ, trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi. “Dáng người tiểu thư thật là đẹp, tuy gầy, cũng không cao, nhưng tỉ lệ cơ thể tốt lắm, nhất là eo, thực sự nhỏ, không khó để chọn quần áo.” Tô Lạc nghe giọng nói của cô nhân viên, cũng không có cảm thấy đắc ý, cô chỉ cảm thấy mệt sắp chết rồi, cô khẽ chớp mắt, thật sự cô muốn về nhà ngủ. Cô cũng đã thử hơn mười bộ quần áo, thử đi thử lại, cô bây giờ chỉ cần nằm xuống là ngủ ngay. “Tốt làm, còn gì nữa không,” hắn nhìn vẻ mặt mệt mỏi trên mặt cô, cuối cùng Lê Duệ Húc đứng lên, hắn nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, thời gian này cũng đủ rồi, hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần làm. “Lê tiên sinh, những thứ này có cần gói lại không?” Nhân viên cửa hàng nhiệt tình hỏi, nhân viên biết Lê Duệ Húc là một khách hàng dễ nói chuyện, từ trước tới nay hắn đều rất hào phóng nhất là đối với phụ nữ. Lê Duệ Húc bước tới bên cạnh Tô Lạc, nhìn thấy bộ quần áo trên người cô, cô không cần những thứ rườm rà, chỉ cần đơn giản là được rồi.” Gói lại hết.” Hắn thản nhiên nói xong, hắn đều rất hào phóng, đây lại là vợ hắn, vậy cần phải hào phóng hơn nữa. Tô Lạc kéo nhẹ áo Duệ Húc, “Lê Duệ Húc, không cần nhiều như vậy, em còn rất nhiều quần áo, thực sự mặc không hết,” cô ngẩng đầu nhìn Lê Duệ Húc, không ngừng lắc đầu, nhiều như vậy, nhất định sẽ rất tốn tiền, xa hoa, nếu sau này, hắn đòi lại, bán cô đi cũng không đủ để trả. “Em thực dài dòng,” Lê Duệ Húc kéo tay Tô Lạc, kéo cô ra ngoài, quần áo này, sẽ có người mang đưa tới biệt thự của hắn. Tay cô bị hắn cầm đau quá, đây là cảnh cáo sao, Tô Lạc đành ngậm chặt miệng, chỉ cần nguwfoiwf đàn ông này quyết định, cô căn bản là không có quyền lời để phản bác. Cô chỉ có thể đi theo sau hắn, giống như một người hầu, hắn đi tới đâu, cô đi theo tới đó. Lê Duệ Húc đi vào một cửa hàng vàng bạc, bên trong cửa hàng thật tráng lệ, đến các nhân viên của cửa hàng cũng thật xinh đẹp.
Tô Lạc cầm nhẹ lấy vạt áo, đứng ngồi không yên nhìn những cô gái kia nhìn cô với ánh mắt vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ. Cô còn chưa kịp nói gì, đã bị một nhóm cô gái đẩy vào phòng thay quần áo, cô nắm chặt quần áo trên người, mấy cô gái này giống như nữ lưu manh vậy, cũng tại tính cách cô dễ nói chuyện, chỉ có thể chịu đựng, mặc cho những cô gái này đem cô giống như rối gỗ đùa nghịch. Cho tới khi cô bị đẩy ra khỏi phòng thay đồ, một chiếc váy màu hồng nhạt, đường viên bằng ren tinh tế ngang hông, một chiếc váy dài tới mắt cá chân, chiếc váy màu hồng nhạt càng làm tôn thêm vẻ trắng nõn của làn da, huống chi Tô Lạc có một làn da trắng mịn, đây vốn là trời sinh cho dù thế nào cũng không đen đi được. Cô đứng có chút mất tự nhiên, hai chân cũng không vững, diện mạo của cô không giống như mĩ nữ khiến mắt người khác tỏa sáng, nhưng ngũ quan của cô cũng rất khá, thanh tú, nhất là khi mặc bộ váy này, thực sự ngọt ngào. Cô kéo kéo lại chiếc váy trên người, làm những ánh mắt hướng về cô, khiến gương mặt cô thoáng hồng, giống như màu váy cô đang mặc, không có cảm giác kinh diễm, nhưng càng xem càng thấy thú vị. “Tiếp tục đổi đồ khác.” Lệ Duệ Húc nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, như lọt vào trong sương mù, Tô Lạc lại bị kéo vào. Lê Duệ Húc nhìn bên ngoài, ngón tay đặt ở trên đùi, khẽ nheo mắt, một sự bình tĩnh đến thản nhiên, bình thường, hắn đã sớm chạy lấy người, hắn không thích lãng phí thời gian ở những nơi này, nhất lại là vì một cô gái. Hôm nay sẽ khác, hắn không có gì là không kiên nhẫn, bởi vì Tô Lạc đáng giá khiên hắn có tinh thần cùng thời gian giành cho cô. Khóe môi hắn khẽ cong lên, cảm giác như có chút lạnh trong nụ cười đó, giống như hắn ngày thường. Tô Lạc lại được đẩy ra khỏi phòng thay đồ, trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi. “Dáng người tiểu thư thật là đẹp, tuy gầy, cũng không cao, nhưng tỉ lệ cơ thể tốt lắm, nhất là eo, thực sự nhỏ, không khó để chọn quần áo.” Tô Lạc nghe giọng nói của cô nhân viên, cũng không có cảm thấy đắc ý, cô chỉ cảm thấy mệt sắp chết rồi, cô khẽ chớp mắt, thật sự cô muốn về nhà ngủ. Cô cũng đã thử hơn mười bộ quần áo, thử đi thử lại, cô bây giờ chỉ cần nằm xuống là ngủ ngay. “Tốt làm, còn gì nữa không,” hắn nhìn vẻ mặt mệt mỏi trên mặt cô, cuối cùng Lê Duệ Húc đứng lên, hắn nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, thời gian này cũng đủ rồi, hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần làm. “Lê tiên sinh, những thứ này có cần gói lại không?” Nhân viên cửa hàng nhiệt tình hỏi, nhân viên biết Lê Duệ Húc là một khách hàng dễ nói chuyện, từ trước tới nay hắn đều rất hào phóng nhất là đối với phụ nữ. Lê Duệ Húc bước tới bên cạnh Tô Lạc, nhìn thấy bộ quần áo trên người cô, cô không cần những thứ rườm rà, chỉ cần đơn giản là được rồi.” Gói lại hết.” Hắn thản nhiên nói xong, hắn đều rất hào phóng, đây lại là vợ hắn, vậy cần phải hào phóng hơn nữa. Tô Lạc kéo nhẹ áo Duệ Húc, “Lê Duệ Húc, không cần nhiều như vậy, em còn rất nhiều quần áo, thực sự mặc không hết,” cô ngẩng đầu nhìn Lê Duệ Húc, không ngừng lắc đầu, nhiều như vậy, nhất định sẽ rất tốn tiền, xa hoa, nếu sau này, hắn đòi lại, bán cô đi cũng không đủ để trả. “Em thực dài dòng,” Lê Duệ Húc kéo tay Tô Lạc, kéo cô ra ngoài, quần áo này, sẽ có người mang đưa tới biệt thự của hắn. Tay cô bị hắn cầm đau quá, đây là cảnh cáo sao, Tô Lạc đành ngậm chặt miệng, chỉ cần nguwfoiwf đàn ông này quyết định, cô căn bản là không có quyền lời để phản bác. Cô chỉ có thể đi theo sau hắn, giống như một người hầu, hắn đi tới đâu, cô đi theo tới đó. Lê Duệ Húc đi vào một cửa hàng vàng bạc, bên trong cửa hàng thật tráng lệ, đến các nhân viên của cửa hàng cũng thật xinh đẹp.
Người Chồng Máu LạnhTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcEdit: Ốc sên Ánh nắng chói chang soi vào tòa nhà cao chót vót, các ô kính thủy tinh phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Tòa nhà tập đoàn Húc Nhật bốn mươi năm tầng, tầng cao nhất chính là nơi làm việc của người nắm quyền lực cao nhất của tập đoàn, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng bừng cả căn phòng trừ bỏ người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế cao cao tại thượng. Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen Ý làm bằng tay tinh xảo, mái tóc đen bóng bởi vì đang cúi xuống làm việc mà che mất đi đôi mắt của anh, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một xảm giác xâm chiếm khi nhìn khuôn mặt của anh ấy. Màu mắt của anh có màu trà thật hiếm thấy, màu mắt thực sự rất đẹp, nhưng đnág tiếc, cho đến bây giờ đều màng một loại âm trầm, lạnh lẽo, có khi nếu cứ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, có thể sẽ tiến vào địa ngục, không thể di chuyển. Anh buông chiếc… Tô Lạc cầm nhẹ lấy vạt áo, đứng ngồi không yên nhìn những cô gái kia nhìn cô với ánh mắt vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ. Cô còn chưa kịp nói gì, đã bị một nhóm cô gái đẩy vào phòng thay quần áo, cô nắm chặt quần áo trên người, mấy cô gái này giống như nữ lưu manh vậy, cũng tại tính cách cô dễ nói chuyện, chỉ có thể chịu đựng, mặc cho những cô gái này đem cô giống như rối gỗ đùa nghịch. Cho tới khi cô bị đẩy ra khỏi phòng thay đồ, một chiếc váy màu hồng nhạt, đường viên bằng ren tinh tế ngang hông, một chiếc váy dài tới mắt cá chân, chiếc váy màu hồng nhạt càng làm tôn thêm vẻ trắng nõn của làn da, huống chi Tô Lạc có một làn da trắng mịn, đây vốn là trời sinh cho dù thế nào cũng không đen đi được. Cô đứng có chút mất tự nhiên, hai chân cũng không vững, diện mạo của cô không giống như mĩ nữ khiến mắt người khác tỏa sáng, nhưng ngũ quan của cô cũng rất khá, thanh tú, nhất là khi mặc bộ váy này, thực sự ngọt ngào. Cô kéo kéo lại chiếc váy trên người, làm những ánh mắt hướng về cô, khiến gương mặt cô thoáng hồng, giống như màu váy cô đang mặc, không có cảm giác kinh diễm, nhưng càng xem càng thấy thú vị. “Tiếp tục đổi đồ khác.” Lệ Duệ Húc nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, như lọt vào trong sương mù, Tô Lạc lại bị kéo vào. Lê Duệ Húc nhìn bên ngoài, ngón tay đặt ở trên đùi, khẽ nheo mắt, một sự bình tĩnh đến thản nhiên, bình thường, hắn đã sớm chạy lấy người, hắn không thích lãng phí thời gian ở những nơi này, nhất lại là vì một cô gái. Hôm nay sẽ khác, hắn không có gì là không kiên nhẫn, bởi vì Tô Lạc đáng giá khiên hắn có tinh thần cùng thời gian giành cho cô. Khóe môi hắn khẽ cong lên, cảm giác như có chút lạnh trong nụ cười đó, giống như hắn ngày thường. Tô Lạc lại được đẩy ra khỏi phòng thay đồ, trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi. “Dáng người tiểu thư thật là đẹp, tuy gầy, cũng không cao, nhưng tỉ lệ cơ thể tốt lắm, nhất là eo, thực sự nhỏ, không khó để chọn quần áo.” Tô Lạc nghe giọng nói của cô nhân viên, cũng không có cảm thấy đắc ý, cô chỉ cảm thấy mệt sắp chết rồi, cô khẽ chớp mắt, thật sự cô muốn về nhà ngủ. Cô cũng đã thử hơn mười bộ quần áo, thử đi thử lại, cô bây giờ chỉ cần nằm xuống là ngủ ngay. “Tốt làm, còn gì nữa không,” hắn nhìn vẻ mặt mệt mỏi trên mặt cô, cuối cùng Lê Duệ Húc đứng lên, hắn nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, thời gian này cũng đủ rồi, hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần làm. “Lê tiên sinh, những thứ này có cần gói lại không?” Nhân viên cửa hàng nhiệt tình hỏi, nhân viên biết Lê Duệ Húc là một khách hàng dễ nói chuyện, từ trước tới nay hắn đều rất hào phóng nhất là đối với phụ nữ. Lê Duệ Húc bước tới bên cạnh Tô Lạc, nhìn thấy bộ quần áo trên người cô, cô không cần những thứ rườm rà, chỉ cần đơn giản là được rồi.” Gói lại hết.” Hắn thản nhiên nói xong, hắn đều rất hào phóng, đây lại là vợ hắn, vậy cần phải hào phóng hơn nữa. Tô Lạc kéo nhẹ áo Duệ Húc, “Lê Duệ Húc, không cần nhiều như vậy, em còn rất nhiều quần áo, thực sự mặc không hết,” cô ngẩng đầu nhìn Lê Duệ Húc, không ngừng lắc đầu, nhiều như vậy, nhất định sẽ rất tốn tiền, xa hoa, nếu sau này, hắn đòi lại, bán cô đi cũng không đủ để trả. “Em thực dài dòng,” Lê Duệ Húc kéo tay Tô Lạc, kéo cô ra ngoài, quần áo này, sẽ có người mang đưa tới biệt thự của hắn. Tay cô bị hắn cầm đau quá, đây là cảnh cáo sao, Tô Lạc đành ngậm chặt miệng, chỉ cần nguwfoiwf đàn ông này quyết định, cô căn bản là không có quyền lời để phản bác. Cô chỉ có thể đi theo sau hắn, giống như một người hầu, hắn đi tới đâu, cô đi theo tới đó. Lê Duệ Húc đi vào một cửa hàng vàng bạc, bên trong cửa hàng thật tráng lệ, đến các nhân viên của cửa hàng cũng thật xinh đẹp.